Hôm nay,  

Những Đứa Trẻ Của Chiến Tranh

05/02/200100:00:00(Xem: 186846)
Bài tham dự số: 02-156-VB0204

“Tại sao người Mỹ bỏ miền nam Việt Nam"” Câu hỏi đó cứ tiếp tục quanh quẩn trong đầu óc tôi từ khi tôi có trí khôn và tập cách suy luận theo người lớn.
Ngày miền nam Việt Nam lọt vào tay cộng sản, tôi chưa đầy mười tuổi. Tôi chỉ nhớ loáng thoáng tôi đang chạy chơi với nhỏ bạn bằng tuổi thì tôi bị gọi về. Ba tôi đang đứng lo âu giữa sân nhà, Mẹ tôi đứng cạnh ba tôi không kém phần lo âu, xa xa tôi nghe tiếng ì ầm như tiếng bom đạn. Thế là ngày hôm sau ba tôi khăn gói lên đường. Ông đi đâu" Tôi không biết, nhưng tôi không gặp ba tôi nữa.
Thời gian trôi qua, một năm, hai năm, rồi tới... 13 năm trời không có ba bên cạnh. Tôi không còn nhớ chút gì về ba tôi cả, hoàn toàn không ngay cả giọng nói, đi đứng, thói quen của ba tôi. Tất cả chỉ còn là sự cố gắng hình dung của tôi qua lời kể của mẹ và qua những tấm hình mặc đồ tây của ba tôi (hình ba tôi mặc đồ lính đã bị mẹ tôi đốt hết vì sợ Việt Cộng). Tôi dần dần hiểu là ba tôi đi “học tập cải tạo ” trong ngục tù của bọn Cộng Sản. Tôi cũng không còn thì giờ để mà ngồi nhớ nhung ba tôi, vì tôi phải dằn vặt với cơn đói mỗi ngày. Có ngày mẹ tôi nói tôi chạy ra nhà bác đầu đường mượn ít gạo hay bobo về nấu (vì gia đình nhà bác ấy có con đi vượt biên thoát được qua Mỹ nên có trợ cấp từ Mỹ). Có ngày tôi đạp xe đạp ì ạch chở mẹ tôi qua cầu Phú Nhuận để mượn tiền cô tôi để mua khoai mì cho cả nhà ăn. Cứ thế tôi lớn lên trong nghèo đói và túng thiếu nhưng mẹ tôi dạy tôi không bao giờ làm điều sai trái. Ở trường học tôi học rất khá, nhưng thua kém bạn bè về đủ mọi thứ từ miếng ăn cho đến tấm áo mặc. Những đứa bạn tôi có anh chị ở nước ngoài gởi đồ về, tôi thấy thèm được như chúng. Từ đó tôi thường mặc cảm, rúc vào một xó cho đỡ tủi thân.
Mẹ tôi bán từ từ những món đồ trong nhà để nuôi chúng tôi, ngay cả tới những cánh cửa sổ trên tường cũng được đem bán để gia đình có thể sống qua ngày. Phần chịu cực, phần khổ ngoài đời, phần nuôi ba tôi đi học tập mười ba năm trong trại tù, ngày ba tôi ra khỏi tù là ngày mẹ tôi vĩnh viễn từ bỏ tôi để đi vào thế giới nơi con người không còn thù hằn, không còn chém giết nhau nữa.
Tôi khóc tưởng như hai mắt muốn mù vì từ ngày tôi có trí khôn, chỉ có mẹ tôi là người thương tôi, nuôi tôi và gần gũi tôi nhất. Tôi biết là mẹ tôi đã hy sinh cả cuộc đời của mẹ, ở vậy một thân một mình, giữ danh tiết mà nuôi chúng tôi khôn lớn, trở thành người tốt. Tôi thù hận chiến tranh, thù hận cộng sản đã lấy đi người Mẹ yêu quý của tôi. Rồi tôi lại tự hỏi tại sao người Mỹ bất thình lình bỏ miền nam Việt Nam để đẩy những gia đình như chúng tôi vào cơn khốn cùng này" Không ai có thể giải thích cho tôi thật sự được.
Rồi gia đình tôi may mắn được đi diện HO của ba tôi sang Mỹ. Vì tiếng Anh, tiếng u còn chưa thông lắm, tôi đi làm cho người Việt Nam. Tôi làm chung với Cindy một đứa con lai. Tóc Cindy đen, mũi tẹt, còn cặp mắt và nước da thì Cindy y như Mỹ trắng nên Cindy nhìn cũng rất xinh. Chỗ chúng tôi làm thường tiếp xúc với những khách hàng. Cindy cười giỡn, chọc ghẹo, lả lướt với mọi khách hàng nam nhi. Và nếu có anh nào “cần” thì Cindy cũng sẵn sàng, chỉ cần chàng cho nàng thật nhiều quà và tiền. Rồi dần dần Cindy có tiền, Cindy đi sửa sắc đẹp cho thật giống Mỹ (mặc dù Cindy nói tiếng Mỹ như Mỹ...tho) Cindy thường kể tôi nghe rằng mẹ Cindy có 2 đứa con: Cindy lai Mỹ trắng, còn em Cindy lai Ấn Độ. Từ đó tôi hiểu rằng mẹ Cindy làm nghề gì để sống qua ngày. Có phải chăng đây là những đứa trẻ của chiến tranh. Cũng chỉ vì chiến tranh và môi trường sống đã tạo cho Cindy cách sống giống mẹ của Cindy" Tôi không trách Cindy, mà chỉ thấy thương hại cho Cindy vô cùng, vì Cindy đã không may mắn có được người mẹ như tôi, để làm tấm gương sáng cho con cái noi theo.
Tôi vừa đi học, vừa đi làm. Sáu năm sau ngày tới Mỹ, tôi lấy được bằng Đại Học Mỹ. Tôi bắt đầu vào làm hãng Mỹ và làm bạn với một số người Mỹ. Một trong số những người bạn Mỹ của tôi, Angela mời tôi về tham dự tiệc sinh nhật của cô ta. Lúc tôi tới đã có rất đông người trong phòng khách nhỏ nhắn của nhà Angela. Angela giới thiệu tôi với người nhà của cô ta. Người làm tôi chú ý nhất là người anh của Angela, anh John.


John mặc bộ đồ lính dù, đầu đội nón, bên hông có đeo khẩu súng làm tôi hơi sợ khi mới thấy anh ấy. Khi Angela giới thiệu tôi với John, anh nhoẻn một nụ cười làm tôi thấy đỡ sợ. Angela nói với tôi rằng anh John là lính Mỹ đã từng chiến đấu ở Việt Nam. Sau đó, tôi bận bịu nói chuyện với một số bạn khác và không để ý đến John nữa. Bất thình lình tôi nghe nhiều tiếng la hét dễ sợ ở góc phòng trong. Tôi cùng với mấy người bạn khác chạy ào vô trong để xem chuyện gì xảy ra. Một cảnh tượng thật khủng khiếp: John đang chĩa khẩu súng của anh về phía một người bạn trai của Angela. Angela không giám la lớn, chỉ nói mọi người giữ im lặng và lui ra ngoài bớt. Angela nói từng tiếng một nhỏ nhẹ với anh John:
“Anh John, bạn em chỉ muốn mời anh uống bia thôi, không phải là muốn làm hại gì anh cả. John, anh đang ở Mỹ, không phải là ở chiến trường Việt Nam. John, nhìn em đây. Em là em của anh, Angela nè. Bây giờ em sẽ đi thật chậm về phía anh và anh đưa em khẩu súng nghen. Hôm nay là sinh nhật của em. Những người này là bạn của em thôi...”
Vừa nói Angela vừa đi từ từ về phía John. John từ từ hồi tỉnh và nhận ra Angela và cuối cùng đưa cho Angela khẩu súng. Sau đó, Angela dìu anh vào phòng của anh ta và mọi người trở lại party.
Sau chuyện hôm đó tôi cứ thắc mắc hoài về John, người lính Mỹ đã từng chiến đấu ở Việt Nam. Rồi một hôm tôi ngồi nói chuyện với Angela trong một bữa ăn trưa ở sở làm. Angela kể tôi nghe về John. John tình nguyện tham gia quân đội Mỹ và sang Việt Nam chiến đấu vào khoảng năm 1969, lúc mà chiến trường Việt Nam đang sôi động. John bị cuộc chiến tranh đó làm anh trở nên “khá mất bình thường.” Mỗi lần anh nghe tiếng nút chai mở to, hay tiếng la hét dữ dội là anh lại “nổi khùng” rút súng ra như muốn bắn người ta. Angela kể rằng John trở về Mỹ vào đúng ngày 30-4-1975. Anh mang về một balô rất lớn sau lưng, về tới nhà anh lại đổ ra toàn rơm rạ và đất cát ở Việt Nam. Từ cuộc chiến tranh Việt Nam trở về lúc nào anh cũng như đề phòng mọi người có thể giết anh, và anh đem súng ra lau chùi mỗi ngày.
Tôi hỏi Angela về cuộc chiến tranh Việt Nam rằng tại sao Mỹ bỏ miền nam Việt Nam và để biết bao gia đình chịu cảnh tang thương và đói khổ. Angela lớn hơn tôi mười tuổi, nên có thể cô ta hiểu biết hơn tôi. Cô trả lời tôi rằng: “Cuộc chiến tranh ở Việt Nam quá kéo dài và khốc liệt Mỹ tốn quá nhiều tiền của, công sức và không ít những người lính Mỹ đã hy sinh trong cuộc chiến tranh đó. Và đã tới cái lúc mà lính Mỹ không còn đủ thời gian để huấn luyện và đào tạo kỹ lưỡng trước khi đem được qua chiến trường Việt Nam. Ngay cả những thế hệ như anh của Angela còn quá trẻ để mà đối đầu với bọn Cộng Sản cũng phải đem qua Việt Nam chiến đấu. Vì vậy Mỹ phải bỏ miền nam Việt Nam.”
Không hiểu đó có phải là câu trả lời chính đáng cho câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu óc tôi hay không" Tôi không biết, nhưng tôi tin tưởng đó là những suy nghĩ của người Mỹ nói chung và của người bạn Mỹ của tôi nói riêng về cuộc chiến tranh Việt Nam. Tôi không còn oán trách người Mỹ nữa vì tôi đã chính mắt thấy những cảnh đau khổ mà chính những gia đình Mỹ phải chịu đựng. Có phải là cuộc chiến tranh của họ đâu mà họ phải chịu cảnh ba họ chết, anh họ chết, gia đình lìa tan, hay có trở về cũng điên điên, khùng khùng như John" Có phải đất nước của họ đâu mà sao họ phải tốn quá nhiều tiền bạc, máu và nước mắt cho cuộc chiến tranh vô nghĩa này" Tôi chỉ còn thấy thương xót và muốn khóc thật nhiều cho đất nước Việt Nam của tôi. Một đất nước nhỏ bé nhưng cũng bị bọn Việt Cộng man rợ xâm chiếm, làm bao con người phải chết vì cái chủ nghĩa Cộng Sản phi lý, phi đạo đức đó. Để rồi dân tộc Việt Nam được gì.
Xin cám ơn những người lính Mỹ đã hy sinh cho đất nước Việt Nam của chúng tôi. Và xin cám ơn đất nước Mỹ đã cứu vớt và chấp nhận cho những người Việt tị nạn được hồi sinh sống và tạo lập sự nghiệp trên vùng đất tự do này.
Michelle Nguyen

Ý kiến bạn đọc
06/10/202405:37:29
Khách
Get ready to attempt an electrifying journey with a pack of bold and crazy <a href="https://nudemilfs.com/doctor-fingers-wife/">naked doctor fingers wife </a>. These alluring cougars aren't for the faint of heart, but for those who crave to explore the unbridled globe of desire. Are you currently prepared to take on the duty of quenching their insatiable thirst and primal wishes, or will you be swept away by their fierce enthusiasm? Immerse yourself inside our collection of explicit MILF articles and see when you have what must be done to ignite their untamed instincts and bask in pure ecstasy. Prepare yourself to conquer the unruly MILFs and witness their natural feminine power on full display.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,337,760
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến