Hôm nay,  

Nhà Thương Thí

06/02/200100:00:00(Xem: 146408)
Bài tham dự số: 02-158-VB 0206

Trạm xe buýt cuối cùng mà tôi phải xuống là ngay góc đường west và East. Bác tài xế đưa lại vé xe, ông nói lí nhí cái gì đó" Tôi không hiểu, nhưng cũng cầm lấy và gật đầu theo thói quen biết ơn của người Việt nam.
Xuống xe xong, tôi lật bản đồ ra xe cẩn thận. Thực ra là tờ giấy học trò của bà già bên cạnh phòng tôi. Bà vẽ nguệch ngoạc qua loa để chỉ đường đến “Nhà thương thí”. Có người còn gọi là “Chẩn Y viện Cộng Đồng”. Cầm giấy tờ ngắm mãi mà tôi không tài nào định hướng nổi. Tôi ngó quanh nghĩ thầm, thế là mình lấy cái chợ Việt Nam làm điểm. Tôi thì quê mùa chữ nghĩa giới hạn, huống gì nói đến tiếng Anh, tiếng Mỹ. Cuối cùng bí quá, tôi chợt nghĩ ra câu ông bà ta thường nói “Đường đi trong cửa miệng của mình”. Tôi bèn chờ bà khách qua đường để hỏi:
- Bà ơi, cho xin hỏi thăm, đường nào tới “Nhà thương thí Địa Lợi”"
Nói là bà chứ cô ta trạc vào tuổi 30 thôi. Cô nhìn tôi chăm chú ra dấu “không hiểu”, tôi đoán như thế. Mình cũng buồn cười nghĩ bụng: trông cô ta có khác gì người Việt nam, ấy thế mà không nói được tiếng Việt.
Lần này, tôi đoán mò, chắc bà này là người Việt mình rồi. Tôi mạnh dạn tiến tới:
- Thưa bà, xin chỉ giùm đường tới ” Nhà thương thí”.
Bà vui vẻ trả lời:
- Có phải Chẩn Y Viện Cộng Đồng Địa Lợi không" Nếu đúng thì thì...
Tôi gật đầu đại cho xong, Bà chỉ tay:
- Chị đi hết “lốc” đường này, quẹo phải là gặp ngay. Ở quê tôi thời trước, người ta quen miệng gọi là “Nhà thương thí”. Chứ có ai gọi là” Cộng Đồng” cộng điếc gì đâu.
Đi hết vài trăm mét, đúng như chỉ dẫn, một cái bảng ghi bằng tiếng Việt Nam ” Trung Tâm Y Tế Địa Lợi” hiện ra trước mắt. Tôi đến quầy trực (ở Việt Nam gọi là ghi xê) xin ghi danh để khám bệnh. Cô y tá hỏi:
- Bà có giấy hẹn không"
Tôi cho biết:
- Thưa chị tôi đau đột xuất.
Cô ấy trả lời:
- Vậy bà ghi tên vào danh sách, phải chờ, nếu kịp thì khám. Vì số lượng Bác Sĩ rất ít. Hôm nào nhiều nhất cũng chỉ có 2 vị.
Tôi bèn làm thủ tục và ngồi chờ. Phòng Reception tức là “Phòng tiếp khách” ở Mỹ thường ghi như vậy. Phòng có một cái tivi cho bệnh nhân xem trong lúc chờ đến lượt mình. Hàng ghế dành cho khách trông hướng ra đường. Vị trí của máy truyền hình lại nằm ở phía đối diện ghi xê của y tá. Có nghĩa là bệnh nhân phải “Quẹo cái cổ”, nếu muốn được xem. ” Hộp thư góp ý ” nằm trưng bày trong cái kệ đựng Tivi ở phía dưới cùng, một chỗ khó nhìn thấy. Có thể vì không có ai góp ý, nên chủ nhân của Trung Tâm Y Tế đành xếp nó vào xó.
Hỏi thăm mấy bệnh nhân đang ngồi chờ, tôi mới hiểu ra. Đa số đến đây khám bệnh là những người nghèo hoặc là thụ hưởng chế độ MSI (The Medical Services for Indigents) Cụm từ này được dịch sang tiếng Việt là “Dịch vụ y tế cho người cùng quẫn”. Nó áp dụng cho cư dân bất hợp pháp ở Quận Cam (Orange county) từ 21 đến 64 không có nguồn tài trợ y tế nào khác. Thời hiệu của dịch vụ là sáu tháng, nếu còn có nhu cầu, bệnh nhân phải nộp đơn lại...
Sau ba tiếng ngồi chờ đợi, tên tôi được gọi. Trước khi gặp Bác Sĩ, mọi người đóng lệ phí khám bệnh là năm đô. Khi cô y tá hỏi bệnh để điền đơn:
- Bà khám bệnh gì"
- Thưa cô tôi đau răng.
Cô y tá trố mắt:
- Nếu trám hay nhổ răng, bác phải lấy hẹn trước. Lệ phí là mười đô, thay vì năm đô so với các bệnh khác.
Tôi thất vọng hỏi:
- Như vậy, bao lâu tôi có thể được khám"
Cô cho biết:


- Vì phương tiện và số Bác Sĩ rất giới hạn, nên bệnh nhân phải chờ khá lâu. Vậy bác có thể chờ đến ba tuần.
Tôi đành ra về với cơn đau tiếp tục hành hạ.
Bà già ở bên cạnh thấy tôi về, vội vả hỏi thăm:
- Cô có chữa được không"
Tôi lắc đầu, chìa cho bà xem giấy lấy hẹn. Bà cũng chỉ biết an ủi:
- Ở đâu cũng vậy, người nghèo là người chịu nhiều đau khổ nhất. Phải chi có nhiều Bác Sĩ hay Nha sĩ tình nguyện làm thiện nguyện thì có lẽ những người bệnh bớt đau khổ hơn.” Thiện nguyện” Ở đây không có nghĩa là Free tức miễn phí đâu đó. Bệnh nhân cũng phải trả chi phí tối thiểu.
Bà ngoe ngoảy tỏ ra sành sỏi:
- Ở xứ Mỹ này không cái gì cho không cả"
Tôi bèn hỏi:
- Vậy Dịch Vụ Y Tế Cho Người Cùng Quẩn hay gọi là MSI gì đó là thế nào"
Bà giải thích:
_ Thà cô già hẳn như tôi, sáu mươi hai tuổi mình được lãnh tiền già non và sau đó vài năm có cả Medicare. Tức là cô sẽ được khám bệnh và điều trị miễn phí.
Tôi ngạc nhiên:
- Thế là sao tôi không hiểu"
Bà tỏ ra rành rọt:
- Này nhé, nếu tôi chờ đến sáu mươi lăm thì được lãnh tiền già. Còn sáu mươi hai như tôi phải làm đơn và chỉ được hưởng có 80% so với mấy ông bà lão. Nhưng đời mà cô, đâu biết chuyện gì sẽ xảy ra" Có người còn tin cả chuyện thiên thạch rơi trúng trái đất vào năm 2005. Ôi thôi, Tôi lãnh trước cho ăn chắc!
Bà huyên thuyên mãi và sực nhớ chưa giải thích câu hỏi của tôi. Bà nghỉ mệt một hồi:
- À còn chương trình MSI dành cho người cùng quẫn, tức là chính quyền địa phương chỉ trợ giúp cho những người có thu nhập thấp bị bệnh kinh niên. Nếu người làm đơn xin gia nhập chương trình này được chấp nhận, họ cũng không mất tiền. Còn cô thì mất năm dô la cho mỗi lần khám. Nhổ răng thì mười đô la. Sức yếu như cô vì vết thương cũ, nhấc không nổi mười pounds... chắc chưa có chế độ trợ giúp nào cả. Đã vậy, cô còn làm part time (tức bán thời gian) lấy đâu ra bảo hiểm sức khỏe. Người ta làm full time, tám giờ một ngày, chưa chắc đã có bảo hiểm sức khỏe. Vậy hãy chờ mấy nhà chính trị ở quốc hội thôi. Họ giỏi lắm, họ nhạy cảm với thời sự lắm, họ không ù lì đâu. Nhưng khổ nổi họ chưa biết đến những trường hợp khó khăn như cô. Hoặc họ chưa kịp bỏ phiếu thông qua một dự luật mới. Biết đâu có lúc, cô lại hội đủ tiêu chuẩn thụ hưởng....
Bà nhìn thấy tôi buồn lặng người. Ngưng nói, Bà vỗ về:
- Cố gắng chờ đến ba tuần rồi mới nhổ cái răng. Tạm thời cô uống thuốc giảm đau. Dù sao, cơn đau ở Mỹ vẫn dễ chịu hơn. Nếu cô không chịu nổi, tôi nhờ thằng cháu hái dùm một trái đu đủ xanh. Cô lấy mủ nó nhét vào là hết nhức, nhưng cái răng coi như tiêu đời.
Bà cười hì hì pha trò, có thể để cho tôi quên đi cơn đau. Bà nói:
- Vẫn còn hơn là nhổ cái răng. Nếu không muốn mất răng, cô đành bóp bụng ba tháng lương vậy. Ở đây không phải là đất nước Brunei...
Tôi nghĩ thầm: Có thể ý của bà muốn nói là ở nơi đó, nhà vua trả mọi chi phí về y tế chăng. Tôi nhìn bà không nhịn được cười. Bà rất tinh ý, hất hàm:
- Cô không tin à. Trời ơi ông bạn già của tôi rành lắm. Ông kể cho tôi nghe đủ mọi thứ trên đời. Nhờ thế tôi mới biết hệ thống y tế ở nơi đó tốt lành.
Bỗng dưng bà ngừng lại mở cửa:
- Để tôi vào nhà lấy cho cô hai viên thuốc giảm đau. Tôi hiểu cho dù có uống thuốc gì đi nữa, thì cơn đau làm sao giảm được...
Bây giờ, cứ mỗi lần đi ngang qua Trung Tâm Y Tế Địa Lợi, tôi lại chợt nhớ cơn đau dai dẳng dạo ấy!

Vương Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,359,051
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Nhạc sĩ Cung Tiến