Hôm nay,  

Chim Lạc Bầy

15/02/200100:00:00(Xem: 165498)
Bài tham dự số: 02-167-VB 0216

Khuyên và chồng dắt nhau tới Mỹ rất trễ. Nội cái vụ F4, thêm cái lừng chừng của Sponsor:
“Tao phải “canh me” ngày nghỉ, đổ xăng đầy bình, lái tuốt lên thủ đô D.C. điền đơn cho chắc ăn. Ba cái dịch vụ thế vì khai sanh của thời đệ nhất cộng hòa, tìm được chữ cũng trào máu họng. Nộp vô, đóng lệ phí nó biểu hồ sơ sẽ tới BangKok chờ... Đừng cám ơn tao. Dầu gì cũng là con một mẹ, anh em như tay chân...”
Bỏ ngoài tai những lời bàn ra, “con trâu chậm” kéo thêm được lão trâu chồng hơn ba mươi năm hương lửa lạnh lùng. Tội cho đàn nghé, đều trên 21, ở lại hết, còn tơ cũng ở lại. Diện PIP hết từ khuya rồi.
Trong thời gian chạy giấy tờ gặp nhiều rắc rối, chua chát, nhục nhằn quá, đôi lúc Khuyên muốn lùi bước. Bọn nghé lao xao tán vô, cơ hội hiếm có, phải chụp lấy, bỏ qua rất uổng, tụi con lớn rồi, ba mẹ đừng lo, nếu không có công ăn việc làm thì quay về tắm ao nhà với tụi con đừng mắc cỡ. Ba mẹ ăn ở phước đức được bụt BangKok thưởng đó tụi bây, cứ coi như một chuyến du lịch sau bao năm làm việc hết mình, cái ông phỏng vấn nói ba mẹ phải qua bển mới bảo lãnh cho tụi con được đi mà.
Khuyên rên rỉ: ”Nhưng xa các con... Mẹ buồn lắm!”
- Tụi con biết mà, mẹ có nhớ sau ngày 24 tháng 6 năm 1975 mẹ cũng nói ”Mẹ buồn lắm” thế mà mẹ nuôi được tụi con với ba trong trại.
Ngày 24 tháng 6 năm 1975 là ngày các sĩ quan dược lệnh đi trình diện “học tập 10 ngày.” Để rồi thành bẩy năm, mười năm, nhiều người đi không bao giờ trở về.
- Im miệng đi, nhiều lời quá, ngày mai ba mày đi đăng ký chuyến bay, chọn ngày nào sớm nhất.
- Hoan hô Mẹ, phụ nữ Việt Nam, đáng tám chữ vàng: anh hùng- Bất khuất- Trung hậu- Đảm Đang.
- Hoan hô.. Hoan hô, Í, phải muôn năm nữa chứ.
- Mẹ vĩ đại muôn năm, muôn năm...
Các con cố vui, Mẹ lại rầu thúi ruột.

Khuyên lại sụt sùi, ngay lúc chuyến bay vừa “bình phi”:
- Tụi Mỹ nó ngu quá, cho đi đoàn tụ mà lại chia cắt một gia đình khác.
- Sức mấy mà ngu, ngu mà hạng nhất thế giới. Có điều tụi nó làm việc máy móc lắm... Cũng tại mình xin đi chớ đâu phải nó ép.
- Phải thử thời vận, cũng rán đưa lưng ra chịu đấm.
- Có xôi để ăn không đó" Hai đứa trên trăm tuổi lại đòi thử thời vận nơi xứ của tuổi trẻ, năng động, tài năng...
- Anh lúc nào cũng bi quan, thiếu “tinh thần lạc quan cách mạng”
- Tôi hổng dám ” Mang dép lốp đi lên tàu Vũ trụ”.
Đó là một câu thơ của Tố Hữu ca anh hùng không gian Việt Nam đi ké phi thuyền Nga.
- Anh không thấy gia đình bác Thất sao, mới có mấy năm mà mua xe, mua nhà...
- Người ta khác, gia đình “hát ô” đông con, ưu tiên đủ thứ, mình ”ôm đóng phân” bà con bè bạn tránh như tránh tà.
Khuyên lại khóc.

Sponsor và người con gái đón vợ chồng Khuyên một sáng hè rực nắng. Trong chiếc Honda bốn bánh êm ru. Khuyên thích thú nhìn những con đường to rộng phẳng phiu đường dưới, đường trên, đường giữa đan nhau, xe chạy tới, chạy lui trong trật tự, từ phi trường về nhà không có cảnh kẹt xe hay đụng xe nào hết.
Nhìn kỹ số nhà Khuyên reo lên: Nhà đẹp quá, giống như trong tranh!
Căn nhà hai tầng màu trắng nổi bật giữa bải cỏ xanh mướt, có vài cây to và nhiều bụi hoa đủ màu đang khoe sắc, cũng có bướm bay chập chờn, con đường dốc thoai thoải im lìm, nhà nọ cách nhà kia hai khoảng sân cỏ...


- Đẹp hơn Đà lạt.
Đem valy và túi xách cất vào phòng rồi tắm rửa xong trên bàn đã có sẵn một nồi cháo, một dĩa gà xé bên cạnh chén mắm ớt đỏ lừ. Khuyên ăn thật ngon, miệng líu lo. Trên máy bay họ coi mình như gà ăn xong tắt đèn đi ngủ, vài ba tiếng sau bật đèn cho ăn cho uống rồi lại tắt đèn... ăn không được, ngủ cũng không được mệt đừ.
- Cô chú lên phòng ngủ đi, chiều ba cháu chở đi thăm thành phố.
Mở mắt ra thấy đồng hồ chỉ 6 giờ. Giường nệm đầy êm ái, khăn trải giường hoa văn trang nhã và thơm tho (giống như những căn phòng mà các khách sạn lớn của Saigon thường chiếu trên truyền hình) đã giúp Khuyên ngủ thật đã, quay qua không thấy chồng đâu, Khuyên nhoải dậy bước ra, qua hành lang xuống cầu thang.
- Chú và tôi đang lai rai chờ cô.
- Cháu Hoa đâu"
- Nó về nhà nó rồi, cuối tuần đưa chồng con tới thăm cô chú. Gia đình bác Phái, cô Định, chú Đào mới điện thoại hẹn thứ bảy, thím Đào sẽ trổ tài nấu Phở đãi.
- Em đói bụng chưa" Cơm canh sẳn sàng, cá ”sau mông” nấu canh chua hết xẩy, thịt màu vàng đỏ ngộ lắm, ngon như cá bông lau.
- Cháo gà, phở, canh chua... Mỹ gì mà in hệt Việt Nam!
-Khác lắm: Muốn đến nhà ai phải phone trước.
- Em thuộc bài rồi: Không được mặc đồ bộ hoặc bi gia ma ra khỏi nhà nè, không được hỏi lương bao nhiêu nè, không được hỏi tuổi phụ nữ nè, thấy người té không được tới đỡ dậy nè, gọi nai one one nè...
- Còn một điều hấp dẫn nữa mà em hổng biết đâu: Tối ngủ khỏi treo mùng.
- Tôi đã dặn chú ra vào phải đóng cửa để tránh ruồi muỗi.
. . .

Thư về Việt Nam.
USA ngày.. tháng ...năm
Các con thương nhớ,
... Hồi nhỏ Ba Mẹ được học “nước ta giàu và đẹp có rừng vàng biển bạc.”
Bây giờ ”Hai con ếch” biết thêm một điều nữa ”nước Mỹ cũng giàu và đẹp, hơn nước ta nhiều lắm”.
. . .

Sau 1 tuần có “sô sô”, sau hai tháng có “thẻ xanh”. Hai người di dân lại dọn đồ đạc vào valy, túi xách cho một chuyến dời đổi. Khí hậu đã được đặt ưu tiên số một, viễn ảnh mùa đông giá lạnh tuyết phủ đầy trời giúp cho các giọt máu đào cũng bớt băn khoăn tiễn em về miền Tây. Nơi ấy nhiều người Việt nhất, có tất cả các thức ăn của nước Việt, khí hậu ấm và tốt hơn và muốn về thăm con cái đường gần rẻ, tiết kiệm được bộn tiền.
Ở một phòng “se” nho nhỏ, trên hai chiếc mền xếp đôi, dưới hai chiếc nệm lớn, vợ chồng Khuyên nói chuyện thì thầm:
- Bây giờ mới thiệt là tứ cố vô thân, không biết có trụ được hay....
- Nghe nói người Việt có nhiều cơ sở làm ăn, tìm việc chắc không khó.
- Bạn anh nói càng nhiều càng phức tạp, những người di tản đã ổn định để thế hệ thứ hai vững vàng hòa vào với người bản xứ còn thế hệ thứ ba đi thẳng vào dòng chính đã là Mỹ. Những người vượt biên hoặc đi bán chính thức cũng bén rễ, đâm chồi, nảy lộc, đơm hoa. Còn những người ở diện “hát ô” với nhiều kinh nghiệm và bản lĩnh mau chóng thích hợp với mãnh đất tạm dung. Tất cả họ là Mỹ.
- Còn chúng ta...
- Em nghe đầy lỗ tai rồi đó... những con trâu chậm đưa lưng chịu đấm để theo voi ăn...
- Họ nói gì thây kệ, em muốn biết mình là ai"
- Là người điếc... là chim lạc bầy...
- Đúng, mình là chim lạc bầy.
. . .
Trên những con đường của khu Saigon nhỏ, để ý một chút, quý vị sẽ thấy một người lang thang nhiều đường phố để tìm bầy…

Cuối năm Canh Thìn
PHAN CHÂU HƯƠNG

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,014,983
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2012,với nhiều bài viết linh hoạt về đời sống tại Mỹ, trong số này có các bài "Coi Dọn Dẹp Xưởng Chế Tạo Hỏa Tiễn," và bàu "Nằm Trong Hộp Gỗ, Trông Lên." Tác giả hiện là cư dân SimiValley, Nam California, từng có nhiều bài viết và hình ảnh được phổ biến trên mạng internet, một số vừa thành sách “Xin Em Tấm Hình.”
Với một loạt truyện tự sự đặc biệt về đề tài đồng tính và sức mạnh gia đình, Lê Thị đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Tác giả, 35 tuổi, cho biết đã đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” hiện hoạt động trong ngành thiết kế thời trang tại New York và Chicago. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã 20 năm, nghề nghiệp: chủ tiệm Nail tại Culver City, California. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên: “Nghề Nail đâu Có... Bèo”, Tháng Tư 2012. “Tuấn, Chàng Trai Nước Việt” -tựa đề một tiểu thuyết của nhà văn Nguyễn Vỹ- được tác giả dùng cho bài viết mới nhất của ông, chuyện nhân vật tên Tuấn bắt đầu vào nghề Nail.
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, cư dân Sacramento, California, từng có một số văn thơ đã đăng trên báo chí vùng bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011, với bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Bài mới của ông là một truyện ngắn “viết xong ngày thứ sáu 13”, theo lời ghi của tác giả.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài viết mới của ông là ba chuyện kể về việc làm từ đảo tị nạn tới đất Mỹ, đơn giản mà tử tế. Tựa đề chung đặt theo tinh thần bài viêt.
Tác giả tên thật Linda Hoa Nguyễn, sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali (hình bên). Thư kèm bài viết, bà cho biết “Tôi tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education tại Chapman University California hồi tháng 5, 2012 khi tôi vừa tròn… 62 tuổi.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện H.O. 9, hiện định cư tại Greenville, South Carolina, tham dự Viết Về nước Mỹ từ 2002. Tác phẩm đã xuất bản: Hành Trình Về Phương Đông. Sau đây là bài viết mới nhất của ông. Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết.
Trước 30/4/1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng:  http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose, California từ năm 2003; và năm 2009 Cam Li bắt đầu góp cho Việt Báo nhiều bài viết giá trị và nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm Xuất Sắc, Viết Về Nước Mỹ 2010. Sau đây là bài viết mới của Cam Li cho Trung Thu 2012.
Tác giả là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù chính trị, định cư tại Mỹ theo diện H.O., đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, cư dân Riverside, đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông là một du ký về nhiều nước Âu Châu, với nơi hẹn chính là Paris.
Nhạc sĩ Cung Tiến