Hôm nay,  

Xuân Ở Mỹ Nhớ Việt Nam

27/02/200100:00:00(Xem: 164816)
Bài tham dự số: 02-176-VB0228

Thời tiết tháng Giêng ở Mỹ lạnh như cắt, cái lạnh thấu xương, cái lạnh mà không ai tưởng tượng ra nổi. Ngoài trời tuyết rơi trải dài trên sân, tạo thành một tấm thảm bông trắng muốt. Xa xa, mấy dẫy đồi xen kẽ lẫn nhau trắng xoá trông thật hùng vĩ. Tôi quay về lò sưởi, hai tay cọ sát, nhưng vẫn lạnh run lên.
Tết ở Mỹ thật buồn thật lạnh, tôi tự nghĩ chắc điều mà tôi thích nhất về tết ở đây là tuyết. Tôi sang Mỹ năm tôi lên mười, nhưng những cái tết tôi trải qua hồi Ở Việt Nam tôi không bao giờ quên được.
Ở đó bạn bè tôi rất đông, chúng tôi thường tụ tập dể đá banh, đá cầu, nhảy giây, học nhóm v.v... Tôi nhớ có một năm tụi tôi rủ nhau đi hội chợ. Tụi nó quyết định với nhau là tập họp ở nhà tôi ngày mồng một rồi cùng đi. Nhà tôi rất rộng, có ao, có vườn, nhưng điều mà tụi nó quan tâm nhiều nhất là cây vú sữa xum xê trái ở ngoài vườn.
" Mun le!" Mẹ tôi gọi.
Tôi giật mình thức dậy, nhớ đến mỗi năm tới giờ này là có tiền lì xì. Bước ra phòng khách, tôi nhìn thấy Quế. Tôi thầm trách mẹ tại sao phải dùng cái tên cúng cơm đó trước mặt bạn bè tôi, mà còn là Quế, nhỏ đẹp nhất lớp tôi nữa. " Mun" là vì tôi đen, nhưng đâu phải lổi do tôi. Nghe ba tôi kể hồi lúc có bầu tôi mẹ uống cà phê rất nhiều. Vậy mà bây giờ mẹ còn chọc tôi nữa. Chử "le" là vì hồi nhỏ tôi ưa lè lưởi. Nhưng tới bây giờ tôi vẫn chưa hiểu chữ le mắc mớ gì tới lè lưởi.
"Trời mưa nước chảy trong khe / Nước trong leo lẽo mun le ở truồng"- anh tôi chêm vào.
"Quế Ngồi chờ Bằng tí xíu, Bằng ra liền." Tôi nói bằng giọng run râỷ, tôi biết mặt tôi đỏ lắm. Tôi cảm giá được mình mẩy nóng hổi rất khó chụi.
Quế cười, để lộ ra hai má lún đồng tiền mà suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên được. Tôi bước từng bước não nề vào phòng, thấy đời mình như từ từ bước vào đường cùng trong ngỏ hẻm. Rồi ngày mai cả trường sẽ biết tên tôi. Tụi nó sẻ đọc thơ cúng cơm của tôi để "ca tụng" tôi. Bài thơ đó sẽ được chế thành nhiều bài thơ khác. Rồi đây tôi sẽ không còn chỗ để độn thổ. Tôi sẽ được đem lên bàn thờ. Tôi sẽ trở thành mẩu chuyện cho những cuộc bàn tán không bao giờ dứt. Càng nghĩ tôi càng sợ, nên đánh răng thay đồ thật nhanh rồi trở lại phòng khách. Mẹ tôi nói Quế đã ra vườn. Bước chầm chậm ra vườn, tôi thầm cầu nguyện với Chúa cho Quế giử bí mật dùm tôi.
Ra tới vườn tôi thấy Quế ngồi cạnh thềm giếng nhìn lên cây vú sửa. Tất cả đã tới, tụi nó ngồi đầy trên cây, tay đứa nào cũng cầm một trái hoặc hai. Vỏ vú sửa thì nằm la liệt dưới gôc cây. Tôi bước tới ra hiêu cho Minh hái một quả cho tôi.
"Đi chưa"" tôi hỏi.
Minh đưa cho tôi một quả thật đỏ, nhưng miệng thì cứ cười mỉm chi hoài. Tôi tưởng đả bị bật mí, nên cầm trái vú sửa đưa cho Quế và cười một cách đau khổ. Nhỏ cũng cười và như hiểu được ý tôi, nhỏ lắc đầu nhè nhẹ. Minh từ trên cây phóng xuống.
"Ê Bằng mày quên chải đầu kìa." Minh nhắc.
Tuy bị quê nhưng tôi mừng thầm nó vẫn kêu tôi là Bằng. Sau khi chải đầu, chúc tết ba má, và lảnh tiền lì xì, chúng tôi giông tới hội chợ. Các trò trơi đều thú vị nhưng rất khó ăn. Nhất là thẩy vòng tôi thẩy hoài, thẩy hoài mà vẫn không được. Đi được một hồi thì tụi nó biến đâu hết, chỉ còn lại tôi với Quế. Nhỏ vừa đi vừa gọi "Mun" ngọt sớt, rồi hỏi đủ truyện. Tôi kể lướt qua về cái tên cúng cơm "chết dzịt" của tôi cho nhỏ nghe. Nhỏ cười thật đẹp thật hồn nhiên, nhưng với tôi lúc đó tôi chỉ muốn nhỏ giữ bí mật cho tôi là đủ rồi.


Chúng tôi đổi qua chơi "Con Bọ" vì tôi không khéo tay nên chơi mấy cái khác cái nào cũng thua. Chơi con bọ thì hên xui may rủi nhiều hơn. Chỉ cần nó chạy đúng ô mình mua là thắng. Tôi mua hai ba lần số tuổi của tôi và Quế. Tuy học cùng lớp nhưng Quế nhỏ hơn tôi một tuổi. Con bọ chạy vào ô tuổi của tôi nên tôi trúng được một con búp bê và vài gói mì.
"Quế giử bí mật cho Bằng nha"" Tôi đưa nhỏ con búp bê.
Nhỏ ôm lấy con búp bê không nói tiếng nào. Tôi thiệt không biết nhỏ nghỉ sao đã hai lầ tôi hối lộ cho nhỏ mà nhỏ vẫn không trả lời. Bất chợt tụi thằng Minh xuất hiên không hiểu vì sao có vậy thôi mà tôi cũng muốn đứng tim. Tụi nó ghép đôi tôi với Quế tôi muốn đính chánh nhưng lại thôi. Chúng tôi góp tiền còn dư mua một cây pháo bông và vài băng pháo chuột để dành tối đốt.
"Ê! tụi bay muốn cột pháo vào con chó nhà ông Năm không"" Thắng lên tiếng.
"Thôi đừng ổng chưởi chết, về nhà còn bị đánh nữa." Quế năn nỉ.
"Sợ gì mình cột xong mình chạy, Con chó mắc dzịc đó cắn tao ba bốn lần rồi đó." Minh thêm vào.
"Tụi bay làm sao cột vào nó"" Tôi thắc mắc.
"Tao hy sinh." Huy xung phong.
Thế là chúng tôi tiến bước tới nhà ông Năm. Huy dùng dây tim đèn cột sẵn một nút thòng lọng thât bự vào băng pháo và nối tim dài ra. Thấy con chó đang ngủ trước sân, Huy không bỏ lở cơ hội. Nó mồi lửa và tiến tới gần chụp cái thòng lọng vào cổ con chó. Bị đánh thức con chó sủa dử dội và táp túi bụi về phiá Huy. Hên cho Huy là pháo bắt đầu nổ chứ không là nó thành thực phẩm cho con chó rồi. Con Vàng bị pháo nổ trên mình sủa ăng ẳng vừa nhảy lung tung. Khi nhìn thấy lông trước cổ nó nám đen lại khiến tôi vô cùng hối hận. Nếu tôi cản tụi nó thì đâu đến nông nổi này. Ông Năm từ trong nhà bước ra chửi ỏm tỏi. Hên là tụi tui bỏ chạy trước. Nhưng đằng xa tôi vẫn nghe văng vẳng tiếng ổng chửi. Lại một lần nữa tôi thấy đời tôi đi vào ngõ hẻm.
Về đến nhà mẹ tôi nhắc sơ về truyện nhà ông Năm và nói sẽ tính tội với tôi sau Tết. Tôi nghe mẹ nói vậy thì mừng lắm vì biết ba tôi chưa biết. Ba tôi mà biết thì ăn đòn liền.
Ngoài trời bắt đầu tối nên Minh đem cây pháo bông ra đốt. Trời thật mát, tuy nhiều truyện đã xảy ra trong ngày, nhưng không hiểu tại sao tôi vẫn có cảm giác khoan khoái lạ thường. Pháo bông thật đẹp và sáng. Đốt pháo bông vừa xong thì ông bà tôi về tới. Tụi nó chúc tuổi còn lẹ hơn tôi nữa. Chúc tết xong thì tụi nó rủ nhau ra về.
"Chúc Mun ngủ ngon!" Cả bọn đồng thanh.
Tôi liếc nhìn Quế, nhỏ lại cười với tôi, ôm con búp bê trên tay và lắc đầu.
Truyện đã nhiều năm nhưng đối với tôi vẫn như mới hôm qua. Tôi nhớ trước khi lên máy bay rời đất nước, nhỏ trao cho tôi một cái hộp thật đẹp. Tôi nhè nhẹ mở hộp, lòng bồn chồn như lần đầu tiên đến trường. Trong hộp có một túi vải màu trắng thêu tên tôi và một lá thư được gấp hình trái tim. Tôi mở thêm cái túi vải lòng chợt buồn não ruột. Tôi biết sau vài tiếng đồng hồ tôi sẻ mất tất cả; nội ngoại tôi, bà con hàng xóm, cây vú sữa, bạn bè tôi, và nhỏ.
"Mun nhớ viết thư về cho Quế nha," nhỏ nói bằng giọng run run, hai mắt long lanh "Còn cái túi Quế làm cho Mun đó, Quế bỏ đất ở sau vườn nhà Quế để Mun mang theo cho đở nhớ nhà"
Giờ đây tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt của nhỏ lúc đó. Mỗi lúc nhớ Quế tôi lại mang lá thư và cái túi vải ra. Có nó tôi như được gần lại với quê hương tôi, bạn bè và cả Quế nữa. Tôi ôm túi vào lòng như một đứa bé ôm chầm lấy mẹ sau nhiều ngày xa cách.
"Việt Nam ơi." Tôi thầm gọi.
Nguyễn Việt Bằng

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,245,041
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Thế là chúng tôi đã định cư ở Mỹ hơn 16 năm rồi. Nhìn đứa con trai lớn đang ngồi trước máy điện toán chuẩn bị luận án tiến sĩ, nhìn vợ tôi và hai đứa con nhỏ của chúng tôi đang xem truyền hình và tán chuyện vui vẻ, tôi bùi ngùi nhớ đến những người bạn không may đã chết trong trại cải tạo hay đang cùng gia đình
Bài viết về nước Mỹ hôm nay do một tác giả từ trong nước: Bác sĩ Lê Đình Phương, sinh năm 1964 tại Huế, hiện là Bác sĩ khoa Nội thương, tại bệnh viện Pháp Việt   Sài gòn. Trong điện thư đầu tiên gửi Việt Báo, bác sĩ Phương gọi giải thưởng Viết Về Nước Mỹ   là “một cơ hội tuyệt vời để những người Việt trong nước
Kim đồng hồ chỉ hơn 12 giờ đêm mà khu vực sòng bài casino vẫn tấp nập người ra kẻ vô không ngớt. Bộ mặt sinh hoạt đỏ đen về khuya lại càng rộn ràng hơn. Người ta đến đây để đi tìm may rủi, hay nói theo kiểu người dân lao động là để giải quyết buồn chán mệt nhọc của những ngày làm lụng vất vả.
Bao nhiêu đạo sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ và thi sĩ đã ca ngợi tấm lòng của những bà mẹ Việt Nam . Trước và sau biến cố 1975, từ Bắc vào Nam , họ đều tỏ lòng quý trọng những bà mẹ Việt Nam . Nào là mẹ hiền, mẹ đảm đang, mẹ chung tình..v..v... Tùy theo không gian và thời gian, việc tôn kính người mẹ Việt Nam
Phải ba tuần lễ sau khi dọn đến nhà mới chúng tôi mới có giường ngủ và bàn ghế, tủ kệ. Thật đúng câu mà tôi vẫn thường nghe người ta nói, "một lần dọn nhà bằng ba đám cháy". Cái gì các con tôi cũng muốn bỏ, muốn cho, vì "những thứ đó không thích hợp với căn nhà"! Tôi để mặc cho hai con chọn lựa đồ đạc theo ý chúng
Hơn 20 năm trước, trong cuộc chạy trốn từ Bắc vô Nam, người dân có nhiều thì giờ để quyết định; có sự trợ giúp của các tôn giáo, các tổ chức chính trị và các phương tiện chuyên chở của ngoại quốc. Giờ đây, cuộc di tản tuy quyết liệt nhưng âm thầm, bưng bít. Cha Hạnh nắm bắt được tình hình đen tối của miền Nam
Tháng Tư 1975, khi con cái lôi cha mẹ di tản, ông mới 45 tuổi, lòng còn lưu luyến cô bồ trẻ. Tháng Tư 2006, thành ông cụ goá 76 tuổi, cụ được con cái thu xếp cho về Việt Nam xem mặt vợ, một cô còn trẻ hơn cô bồ năm xưa. Đó là Chuyện Tháng Tư của Nguyễn Hữu Thời, một tác giả quen thuộc của Viết Về Nước Mỹ
Tác giả, theo bài viết cho biết, có học vị tiến sĩ vật lý, tại Hungary, thuộc viện khoa học Việt Nam, nguyên trưởng phòng nghiên cứu vật lý hạt nhân, từng đại diện VN ký kết và thực hiện hợp đồng với Cơ Quan Nguyên Tử năng quốc tế (International Atomic Energy Agency) cộng tác nghiên cứu các phản ứng tổng hợp
Thêm một lần 30 Tháng Tư đang trở lại, với biết bao hồi tưởng. Nhân thời điểm đặc biệt này, tác giả Đào Như, giải Viết Về Nước Mỹ 2005, "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính” vừa góp thêm 3 bài viết đặc biệt về người lính VNCH. Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể.
Nhạc sĩ Cung Tiến