Hôm nay,  

Chuyện Con Lai Tìm Người Cha Mỹ

3/8/200100:00:00(View: 180947)
Bài tham dự số: 02-183-VB0309

Đây là chuyện cuộc đời tôi, mong được chia xẻ với bạn đọc. Tôi là một đứa con lai Mỹ sanh ra tại Qui Nhơn năm 1970. Từ khi lọt lòng Mẹ là tôi đã không có cha, như hầu hết những người con lai khác. Cuộc chiến giữa Mỹ và Việt Nam đã đưa đến sự bất hạnh cho những trẻ con lai như chúng tôi.
Mẹ tôi và ba tôi chỉ có quen biết nhau trong một thời gian ngắn, ba tôi làm quân cảnh, lúc đó ba tôi đã có vợ ở Mỹ & vợ ba tôi đang mang thai, đã đến lúc bà ta sanh con, vì khó sanh cho nên ở bên Mỹ đánh điện cho ba về gấp trong lúc đó mẹ tôi đã mang tôi được 1tháng, nhưng ba tôi không biết là có tôi.
Sau khi ba tôi rời khỏi đất nước Việt Nam thì kể từ ngày đó không có một tin tức gì. Cuộc sống một người con gái không chồng mà có con lai Mỹ hẳn là không dễ thở. Mẹ tôi đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, vừa mất người mình yêu lại bị gia đình rầy la, đánh đập. Biết bao nhiêu bạn bè bảo mẹ tôi bỏ tôi đi, nhưng mẹ tôi cương quyết giữ tôi và sanh ra tôi. Tôi sanh năm 70. s
Sau khi có tôi mẹ tôi có thêm một em trai với người chồng thứ hai. Khi tôi được 2 tuổi mẹ tôi dắt tôi vào Saigon, sống với người cha (ghẻ) của tôi. Em cùng mẹ khác cha của tôi nhỏ hơn tôi 4 tuổi .
Năm 75, khi Cộng sản chiếm Saigon, ba của em tôi theo phái đoàn đi Mỹ. Đời sống càng lúc càng khó khăn. Mẹ tôi phải chạy ngược chạy xuôi để kiếm tiền nuôi sống 2 chị em tôi.
Là một trẻ lai Mỹ sống tại “Saigon giải phóng”, ngay từ thời thơ ấu, tôi đã nếm đủ mùi cực nhục, mọi thứ đều thua thiệt so với những đứa trẻ có cha mẹ Tại trường học, tôi hay bị chọc ghẹo, bị ăn hiếp... dù đã cố học rất giỏi để được các thầy cô thương yêu.
Khi tôi 18 tuổi, năm 1988, gia đình tôi có giấy tờ đi Mỹ theo diện con lai. Tôi, mẹ và em tôi rời Việt Nam tháng 8 năm 88, qua Phi ở 7 tháng và rời Phi qua Mỹ vào tháng 3 năm 89.
Đặt chân lên nước Mỹ tôi rất sung sướng không biết cuộc sống sẽ ra sao nhưng tôi nghĩ là sẽ không thiếu ăn như còn ở VN, phải chạy gạo từng bữa. Tôi cùng em tôi được đi học. Mẹ tôi thì đi làm, bạn bè dạy tôi lái xe. Sau khi tôi cầm được cái bằng lái xe tôi cảm thấy mình thật là hạnh phúc, vì trước đó tôi không có xe đạp để mà đi, bây giờ lại đi xe hơi. Sống tại Mỹ được một năm, tôi vâng lời mẹ lập gia đình. Mẹ tôi rất lo cho tôi vì sợ ở Mỹ đât nước tự do tôi sẽ hư hỏng, cho nên tôi nghe lời Mẹ cho mẹ vui. Lấy chồng vào mùa hè 90, đến ngày nhập học thì tôi đã có mang đứa con gái đầu cho nên tôi không đến nhà trường nữa, trong lòng rất buồn nhưng vì mắc cở cho nên bỏ học.
Trong thời gian mang thai tôi bỗng nghĩ đến việc muốn tìm ba của tôi. Mỗi sáng tôi coi TV trong đó có rất nhiều chương trình giới thiệu tìm kiếm thân nhân thất lạc lâu năm, cứ mỗi lần thấy những đứa con tìm được cha hoặc mẹ, hay là cha mẹ tìm được con... tôi chỉ biết khóc và cất tiếng gọi ba ơi, ba ở đâu. Rồi ngày tháng cứ kéo dài tôi vẫn còn ý nguyện muốn tìm nhưng sợ vì rất nhiều lý do, bởi vì tôi cũng có một vài người bạn khi bạn tôi tìm lại được ba nhưng gia đình của họ xảy ra rất nhiều chuyện không ai ngờ trước được.
Mang ý nguyện tìm ba ra hỏi ý kiến của mẹ tôi là có nên hay không, mẹ tôi bảo là tùy ý của tôi. Tôi nghĩ từ nhỏ chưa bao bao giờ được gọi tiếng ba trên môi mà cảm thấy tủi thân. Ý muốn tìm ba luôn luôn thôi thúc tôi nhưng rồi mười năm qua đi vẫn không biết bắt đầu cách nào.
Năm 1999 vào một buổi sinh nhật của tôi, tôi có mời vài người bạn làm cùng hãng tới chơi, có một người là ông chủ của tôi. Giữa tiệc sinh nhật, trong khi mọi người đang cười vui, tôi cất tiếng hỏi ông ta, “Ông có thể làm ơn giúp tìm ba tôi cho tôi được không" Tôi cũng biết là có rất nhiều cách để tìm lại thân nhân, nhưng tôi sợ vì không có đủ tài liệu để họ tìm được.”
Ông chủ hãng của tôi làm rất giỏi Computer. Tôi đưa cho ông cái tên của ba tôi và xin ông giúp dùm, thế là ông ta nhận lời. Trong lòng tôi lúc đó rất là kỳ, vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Không biết ba có nhận lại mình hay không...trong đầu óc tôi nảy ra rất là nhiều chuyện.
Sang ngày hôm sau tôi đi làm ông chủ của tôi cầm vài tờ giấy đi đến gần bên tôi và nói, “Đây là những người có trùng tên của ba tôi ở trên đất Mỹ.” Tôi cầm những tờ giấy in đầy tên người,ø địa chỉ, số điện thoại... nói cám ơn ông ta. Tất cả là có 59 người cũng giống tên của ba tôi, nhìn tới nhìn lui không biết làm gì với 59 người này để được biết ai là ba tôi.
Tôi đem danh sách ấy về nhà và đưa cho chồng tôi coi, anh nói em phải viết ra một tờ giấy là em muốn tìm ba rồi thêm vài chi tiết, sau đó in ra 59 tờ để gữi đi cho họ, hy vọng sẽ nhận được hồi âm. Chồng tôi còn nói thêm “Có thể ba em nhận được và không hồi âm cho em cũng có. Mình đâu thể làm gì hơn được.” Câu nói của anh làm cho tôi thất vọng, nhưng tôi vẫn nói là bằng mọi cách tôi sẽ kiếm được ba.
Trong bản danh sách 59 người cùng tên cùng họ, chỉ có hai người là có tên lót giống tên ba tôi, nhưng chỉ viết tắt thôi. Tôi quyết định sẽ dùng điện thoại gọi. Chồng tôi ngăn cản vì sợ tôi sẽ gọi hết tất cả những người đó rồi cũng không tìm được ba rồi sẽ buồn. Tôi nói với anh “Em chỉ gọi hai người này thôi. Nếu không phải, em sẽ quên đi chuyện này luôn.” Và tôi cầm điện thoại và gọi người thứ nhất. Nghe tiếng chuông điện thoại đầu kia reng lên, tôi sợ lắm. May quá, không có ai ở nhà, cái máy thâu âm nhắn tin phát lên. Tôi nhắn lại là tôi tên là T, điện thoại số... và muốn tìm ông tên là R có chuyện quan trọng, rồi cúp điện thoại.


Hai ngày sau vào buổi sáng gia đình tôi còn ngủ, thì tiếng điện thoại reng lên, con tôi bắt và đưa cho chồng tôi, rồi chồng tôi lại truyền sang cho tôi. Tôi cất tiếng chào và đầu dây bên kia truyền ra giọng nói tiếng Mỹ rất là trầm, xưng tên và nói ông ta là người mà tôi muốn tìm hai hôm trước. Ông ta hỏi tôi có chuyện gì... Lúc đó tôi run lên, không nói được thành tiếng, chỉ biết ậm ừ hồi lâu nhưng cũng không biết phải bắt đầu thế nào. Tôi vội cầm điện thoại chạy ra bếp, người đàn ông bên kia hỏi tôi còn đầu giây hay không. Lúc đó tôi bỗng xưng tên của tôi và nói muốn tìm một người cha Mỹ đã thất lạc bấy lâu, rồi tôi im luôn. Bên kia bỗng hỏi tôi có phải là người Việt hay không" Tôi trả lời dạ phải nhưng có phần thắc mắc vì khi ba tôi rời đất nước VN, ông ta không biết đã có tôi. Tôi xin phép ông ta có vài điều muốn hỏi, rồi tôi hỏi những gì được mẹ tôi kể lại. Cách hỏi của tôi cũng lung tung, thiếu sót, ví dụ nghe kể ba và mẹ tôi lúc đó làm chung sở với nhau nhưng tôi lại hỏi có phải mẹ tôi làm cách ba tôi một con phố hay không... Dù sao, một loạt câu hỏi của tôi đã được ông ta trả lời là đúng. Tôi đang suy nghĩ, không biết phải nói gì thêm thì người đàn ông bên kia đầu giây bỗng nhiên nói “Cô chính là con gái của tôi.”
Sau khi tâm sự một hồi lâu thì tôi mới biết được là khi ba tôi trở về Mỹ rồi một năm sau ông có trở lại VN, có một người bạn của ba tôi nhắn là mẹ tôi đã sanh một đứa con gái chính là con của ông. Sau đó tôi có phần buồn vì ba tôi đã trở lại VN biết có con của mình mà không thăm mẹ tôi. Ba tôi nói là câu chuyện rất dài dòng nên không giải thích trong điện thoại được và ông ta rất mong gặp tôi để có thể tâm sự thêm, tôi đồng ý và ba tôi đã mua vé máy bay cho tôi và 2 con sang bên đó vào một tuần sau. Vì chồng tôi nghỉ làm không được nên tôi đành đi với 2 con, chồng tôi rất là lo sợ cho tôi đi một mình, nhưng anh ấy ngăn cản không được tôi, nên đành giao phó cho trời mà thôi.
Vài ngày trước khi sang thăm ba, tôi có yêu cầu ba tôi gởi cho tôi vài tấm hình lúc còn trẻ, ba tôi nhận lời và đã gởi gấp cho tôi trong vòng một ngày. Cầm tấm hình tuy là tôi chưa lần nào nhìn thấy ba, nhưng trong thâm tâm tôi đã có ấn tượng về hình ảnh của ba. Tôi mang tấm hình của ông đến nhà mẹ tôi cho bà xem và hồi hộp chờ đợi. Trầm ngâm với tấm hình một lát, mẹ tôi từ tốn nói “Ông ta chính là ba của con.”
Vậy là gần 30 năm làm đứa con lai Mỹ không cha, tôi đã thật sự tìm được ba tôi. Trong thời gian chờ đợi qua thăm ba đêm nào tôi cũng khóc và không ngủ được.
Đã đến lúc tôi cùng hai con sang thăm ba tôi cũng là ông ngoại của hai cháu, Mẹ tôi, em trai cùng chồng tôi đưa chúng tôi ra sân bay. Mọi người chắc đều thầm nghĩ không biết đâylà họa hay phước, nhưng riêng tôi rất là phấn khởi.
Máy bay đáp xuống Miami Florida, tôi từ từ dắt 2 con ra khỏi máy bay. Từ đằng xa tôi đã thấy bóng ba tôi kế bên là một đứa con trai 14 tuổi, đó là em trai của tôi. Tôi tiến tới gần rồi đứng lại, đôi mắt của ba tôi nhìn tôi rồi tất cả im lặng, ba tôi ôm chầm lấy hai con tôi và hôn trên mái tóc của cháu ngoại. Cảm giác của tôi lúc đó không biết tả như thế nào, tôi chỉ nở một nụ cười nhỏ. Khoảng một phút sau, ba tôi hỏi tôi có thể cho ông ta ôm tôi được không" Hai cha con tôi ôm chầm lấy nhau, nước mắt tôi trào ra, trong sự sung sướng và hạnh phúc vô cùng.
Rời khỏi sân bay, chúng tôi ra xe về nhà ba. Trên đoạn đường dài 3 tiếng, chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, tâm sự đủ điều, những câu hỏi cùng tiếng cười của ba và tôi thật vui vẻ, nhìn lại 2 đứa con và em trai tôi thì họ đã ngủ hết, trông rất là ngây thơ.
Xe ngừng trước cửa nha, mộtø người đàn bà trong nhà bước ra tươi cười chào đón. Đó là người vợ Mỹ của ba, bà ta rất là đẹp người vui vẻ. Vô đến nhà bà ta ôm hai con tôi và ngước mắt nhìn tôi nói xin đừng ngại, vì bà ta đã biết là ba tôi có thêm một đứa con gái ở VN nhưng không có cách tìm được sau ngày Saigon xụp đổ. Bà là người vợ thứ hai của ba và đã có một đứa con trai với ba tôi. Ba tôi còn một người con gái với bà vợ trươốc nữa. Chị ấy sống gần ông, bà nội của tôi, cách nhà ba khoảng 2 tiếng lái xe.
Đêm hôm đó tôi cùng với ba tâm sự với nhau rất khuya. Nhiều thắc mắc trong lòng tôi đều được giải đáp. Ba cho biết lúc đó ông ta còn rất trẻ, chỉ có 20 tuổi mà đã có vợ bên Mỹ. Vào lính, trước khi sang VN ông ta nghĩ trong lòng là người VN chắc là xấu lắm. Ba tôi là người rất là tự cao vào thời trẻ, nhưng không ngờ sau khi gặp mẹ tôi thì đem lòng yêu thương, mẹ tôi lúc trẻ cũng là một người con gái rất là dễ nhìn. Một chàng lính 20 tuổi mà đã có 2 con, không làm tiền nhiều, nên đành phải phụ mẹ tôi, trong lòng ba không lúc nào không nhớ đến đứa con đã bị từ chối tại VN. Tôi lắng nghe ba kể, không có một lời trách móc. Tôi đã hiểu được cuộc sống lúc bấy giờ và ba còn là một thanh niên trẻ mới bước vào đời.
Sau 2 ngày ở tại nhà ba thì chúng tôi bắt đầu đến nhà thăm chị và ông bà nội, mọi người gặp nhau rất là vui vẻ trò chuyện. Ông bà nội có mở một bữa tiệc họp mặt mừng tôi tìm được ba cũng như mừng ông bà được đứa cháu nội cùng 2 cháu cố nội. Thời gian qua rất mau, đã đến lúc tôi phải rời ba trở về nhà. Trên đường đi ba có nói tuy là ba có 3 đứa con với 3 người đàn bà, nhưng ông ta không phải là một người xấu, vì ông ta đã nhìn nhận máu mủ của mình, ba đã có lời xin lỗi tôi vì việc làm lúc còn trẻ.
Có điều đặc biệt là trong thời gian ở nhà ba tôi, thật tình là tôi không thể nào gọi ông ấy bằng một tiếng “ba” vì rất là khó đối với tôi. Khi nào tôi muốn nói với ông điều gì thì đi lại rất gần để nói chứ không dám kêu ba. Trở về nhà tôi cảm thấy rất là khó chịu vì điều này, nên tôi đã có viết một lá thư xin lỗi ông và bày tỏ lý do.
Vài tháng sau ba ngỏ ý muốn gặp chồng tôi, cho nên thêm lần nữa lại mua vé cho vợ chồng tôi cùng 2 con qua thăm. Lần này tiếng ba đã ở trên môi tôi.
Sau cuộc thăm viếng vui vẻ trở về nhà, qua sự liên lạc giữa ba và tôi qua điện thoại vài lần trong một tháng, ba đã sang thăm gia đình tôi và mẹ. Những lời trò chuyện của Ba và Mẹ thật là vui, vì trong đó có trách móc, xin lỗi ....
Cuộc sống của mọi người chúng ta không gì bằng máu mủ phải không các bạn, tôi cảm thấy rất là hạnh phúc. Nếu không có ba thì sao tôi được vào nước Mỹ (vì tôi là đứa con lai) Rồi bây giờ con cái chúng tôi đã được học hành, sống cuộc sống sung túc, đầy đủ hơn nhiều so với tôi lúc ở VN.
Tôi thành tâm mong ước các bạn đồng cảnh, cùng mang hai dòng máu Mỹ-Việt như tôi, sẽ gặp nhiều may mắn, có đời sống an bình, hạnh phúc.

Trang Vo Truong

Reader's Comment
3/8/202301:24:00
Guest
Toi xin 1970 toi sanh o dong men thanh gia camranh. Nhatrang
11/18/202215:45:52
Guest
Tôi hiện đang ở Mỹ tôi muốn tìm người cha Mỹ
3/10/202222:03:41
Guest
Tôi tên Nguyễn Thị Hà Sinh 1971 [email protected] số điện thoại 0794923495 tôi còn sống ở Việt Nam tôi là con lai mỹ tôi muốn tìm cha của mình mong các anh chị giúp đỡ cho tôi rất cảm ơn
3/10/202221:47:58
Guest
Tôi tên Nguyễn Thị Hà Sinh 1971 [email protected] số điện thoại 0794923495 tôi còn sống ở Việt Nam tôi là con lai mỹ tôi muốn tìm cha của mình mong các anh chị giúp đỡ cho tôi rất cảm ơn
2/3/202015:07:13
Guest
Hi Lina, LoiHuynh, & anh chị con lai nào muốn tìm cha:
Xin liên lạc
1) Tình Lai Không Biên Giới https://amerasianswithoutborders.us/t%C3%ACnh-lai-kh%C3%B4ng-bi%C3%AAn-gi%E1%BB%9Bi
Hay
2) Amerasians Without Border https://amerasianswithoutborders.us/
10/9/201906:02:25
Guest
Tôi củng là con lai viet mỷ Rất muốn tìm cha. Hy vọng có anh chị nào biết cách. Xin hướng dẫn dùm Cám ơn. 6109058194
8/21/201912:50:49
Guest
Tôi cũng là con lai Mỹ-Việt. Muốn tìm nguồn gốc của mình. Anh chị em nào có lòng muốn giúp hướng dẫn tôi làm ơn liên lạc về Lợi số 714-837-4786
12/19/201212:20:16
Guest
that tuyet voi va hanh phuc,con minh thi mon moi mong doi,khong biet cha khong biet me,vo vong,buon
Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 861,418,442
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến