Hôm nay,  

Tôi Hiến Tuỷ

31/03/200100:00:00(Xem: 174132)
Bài tham dự số: 02-204-vb0401


“Xin Quý Cô, Quý Bác cứu con với!” Tiếng van xin của bé John Lê qua làn sóng phát thanh đã làm tôi vô cùng xúc động.

Bé John bị bệnh hoại huyết, cần phải được cấy tủy, mới mong có thể sống sót được. Thân nhân của bé không người nào có loại máu hợp với bé, nên Hội Người Việt Hiến Tủy đã đưa cháu lên đài phát thanh để kêu gọi tình thương của cộng đồng người Việt.

Theo lịch trình thử máu của Hội NVHT, nhà tôi và tôi lái xe từ Los Angeles xuống Orange County để cho mẫu máu. Đến nơi, chúng tôi thấy đã có rất nhiều đồng bào tụ tập theo lời kêu gọi của Hội NVHT. Cung cách làm việc của Ban Tổ Chức rất khoa học, nhanh chóng và nhất là rất an toàn. Kết quả của mẫu máu sẽ được Hồng Thập Tự (Red Cross) lưu trữ trong computer để so sánh với máu của người bệnh trong tương lai.

Tiếc rằng máu của nhà tôi và của tôi không trùng với máu của bé John Lê. Nhưng sau đó, tôi nhận được thư của Hồng Thập Tự nói rằng qua đợt so sánh sơ khởi, máu của tôi trùng với một người ở New York, và hỏi tôi có bằng lòng để họ thử nghiệm đợt hai. Dĩ nhiên là tôi bằng lòng. Và tôi hồi hộp chờ đợi kết quả. Sau đó, không thấy Hồng Thập Tự liên lạc lại, tôi đoán là qua lần thử nghiệm kỹ hơn ở đợt hai, máu của tôi đã không trùng với máu của bệnh nhân đó.

Rồi, vì công ăn việc làm, chúng tôi di chuyển sang thành phố Buffalo, thuộc tiểu bang New York. Nơi đầu tiên tôi thông báo đổi địa chỉ và số điện thoại là Hồng Thập Tự, vì tôi nghĩ không có gì bối rối cho bằng nếu Hồng Thập Tự khám phá máu của tôi trùng với máu của một bệnh nhân nào đó, mà họ lại không liên lạc được với tôi.

Và, quả nhiên, tôi nhận được thư và điện thoại của HTT (Hồng Thập Tự), báo tin rằng máu của tôi trùng với máu của một bé gái sáu tuổi, và hỏi tôi có bằng lòng cho lấy máu để thử nghiệm tiếp. Tôi trả lời rằng tôi rất vui khi nghe máu của tôi trùng với máu của em bé, và tôi rất sẵn sàng để cho máu thử nghiệm thêm. Và khi được HTT cho biết máu của tôi và của bé gái đáng thương kia hoàn toàn trùng hợp với nhau (perfect match), tôi rất vui mừng. Không vui mừng sao được khi biết rằng mình có cơ hội để cứu sống một mạng người!

Văn phòng HTT New York làm việc rất chu đáo. Họ gửi Bác Sĩ và Y Tá đến tận chỗ làm của tôi, trình bày cặn kẽ cho tôi biết những nguy hiểm (risk) có thể xảy ra trong tiến trình hiến tủy (bone marrow). Họ cũng cung cấp cho tôi một cuốn video tape quay cảnh Bác Sĩ đang lấy tủy để tôi hiểu rõ hơn cách thức lấy tủy như thế nào. Rồi họ hỏi lần chót rằng tôi có còn giữ ý định hiến tủy không" Không do dự, tôi trả lời rằng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ là tôi sẽ bỏ ý định hiến tủy, dù tôi biết rằng có thể sẽ có một số nguy hiểm xảy ra.

Tôi nghĩ, trên lý thuyết, đâu có gì bảo đảm an toàn trăm phần trăm, cho dù đó chỉ là một việc rất đơn giản như chích ngừa bệnh cúm. Vì vậy, nên HTT mới cẩn thận gửi Bác Sĩ đến trình bày cho tôi rõ. Tôi xem đó như là một thủ tục cần phải có của HTT, và vì rất tin tưởng vào nền Y Khoa rất tân tiến của Mỹ (họ có thể thay tim đổi thận còn được nữa là, huống gì một việc đơn giản như chích kim vào sau xương chậu để lấy tủy), nên tôi không ngần ngại ký tên chấp nhận hiến tủy.

Rồi, cũng vì công việc làm ăn, tôi trở về lại Nam Cali. Dĩ nhiên là tôi thông báo đầy đủ địa chỉ và số điện thoại mới cho HTT. Hồng Thập Tự New York gửi hồ sơ của tôi cho HTT Nam Cali. Cô Jennifer Goldman, Điều Hợp Viên của chương trình hiến tủy, liên lạc ngay với tôi, và sắp xếp để tôi khám tổng quát tại bệnh viện ST. JOSEPH (Orange County). Và Bác Sĩ định ngày lấy tủy là ngày 4 tháng 3 năm 1997.

Sáng sớm, tôi nhờ Phượng, cô cháu gái, chở đến bệnh viện. Jennifer cũng đến sớm đưa tôi vào làm thủ tục nhập viện. Lòng tôi rất thanh thản, không một chút hồi hộp, không một chút lo âu. Sau bao nhiêu thủ tục, sau bao nhiêu lần thử máu, sau bao nhiêu ngày chờ đợi, rồi cuối cùng ngày hiến tủy cũng đã đến. Một niềm vui chợt dâng lên trong lòng khi nghĩ đến cha mẹ của đứa bé đang chờ nhân viên HTT mang tủy của tôi đến cứu sống con của họ.

Khi nằm trên bàn mổ, tôi còn nhớ vị Bác Sĩ đánh thuốc mê hỏi tôi về công ăn việc làm, tôi nói rằng tôi sẽ sang Hawaii, nơi mệnh danh là Thiên Đàng Hạ Giới, để làm việc ở đó. Vị Bác Sĩ nói đùa: "Ông sắp vào Thiên Đàng rồi đó!". Và tôi thiếp đi. Không mộng mị.

Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy mình rất tỉnh táo, giống như vừa thức giấc sau một giấc ngủ đầy. Cựa mình thấy đau ở phía dưới thắt lưng, vùng xương chậu. Chỉ có một mình tôi trong phòng. Yên lặng. Tĩnh mịch. Tưởng chừng như đang relax trong khách sạn của một kỳ nghỉ vacation.

Jennifer đến thăm, tặng một bình hoa. Bình hoa lớn, đẹp, màu sắc rực rỡ, cắm theo kiểu Tropical. Chắc cô nầy biết mình sắp sang Hawaii!

Sau khi được cô Y Tá đỡ đi một vòng trong hành lang bệnh viện (khi biết rằng lúc đó tôi đang mặc áo của bệnh viện, trống ở sau lưng, mà trong người không có quần áo lót gì cả, lũ cháu cười chọc tôi quá chừng!), và sau khi được ăn một bữa dinner thịnh soạn (có lẽ do HTT order), tôi được Phượng đến đón về. Lại cũng cô cháu gái nhõng nhãnh nầy!

Trong suốt tuần lễ sau đó, tôi đi đứng trong nhà bình thường, tuy vẫn còn đau chỗ chích kim vùng xương chậu. Tôi cẩn thận không chạy nhảy, không làm việc nặng. Jennifer ân cần gọi hỏi thăm hầu như hằng ngày. Rất cảm động!

Hai tuần sau ngày hiến tủy, tôi cùng với nhà tôi ngồi máy bay sang Hawaii. Bắt đầu một cuộc hành trình mới.

Và, giờ đây, bốn năm sau, mỗi khi nghĩ đến việc hiến tủy, lòng tôi vẫn còn lâng lâng một niềm vui. Cơ hội trùng máu để cứu một bệnh nhân khó như trúng số độc đắc. Tôi cảm thấy mình như được Trời thương cho trúng số độc đắc. Trúng số độc đắc không vui lâu sao được! Niềm vui vẫn còn kéo dài. Kéo dài!

Lê Tấn Phước

Ý kiến bạn đọc
08/02/201408:00:00
Khách
Tôi có ý định hiến tuỷ nhưng không biết thủ tục đăng ký thế nào? Đăng ký ở đâu?
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,843,926
Cách đây độ bẩy tám năm, chị bạn làm "nail" của bà xã tôi sanh được một thằng con trai rất kháu khỉnh. Vợ chồng chị ta mừng lắm, vì đã có hai "cái hĩm" (con gái) rồi, giờ được thêm "thằng cu" nữa thì còn gì bằng. Thằng cu được đặt một cái tên nghe rất... Tây là Henry. Thế rồi, ít lâu sau ngày đầy tháng và ngày lễ rửa tội ăn nhậu tưng bừng
Chúng tôi đã nhận được giấy tờ bảo lãnh đoàn tụ của chị tôi gửi về rất sớm, từ năm 1979 với lời nhắn trên bức điện tín kèm theo rất ư là hấp dẫn: "Ra Hà Nội làm Passport đi Mỹ. Chúc may mắn." Lời nhắn ấy mãi đến mười hai năm sau mới thành sự thật. Chúng tôi được phái đoàn Mỹ gọi vào Saigon phỏng vấn vào dịp trước lễ Giáng Sinh năm 1989
Gia đình ông đặt chân lên đất Mỹ theo diện H.O., một chương trình tị nạn dành cho những cựu tù cải tạo sau 75. Mặc dầu đủ điều kiện và chịu đựng gần 13 năm trong trại tù, hồ sơ của ông vẫn bị Bộ Nôi Vụ xếp loại "lý lịch đen"và không chịu cấp xuất cảnh. Cuối cùng do sự can thiệp của giơi chức Mỹ tại Bangkok, gia đình ông mới được
Việt kiều có nhiều người rất dễ thương; họ hiểu cao biết rộng và có khi cũng rất giàu nhưng rất khiêm tốn, rất đáng trọng. Bên cạnh đó cũng có nhiều người kiêu ngạo đến đáng sợ dù bên ấy chỉ làm "cu li" hoặc lãnh tiền trợ cấp của chính phủ chứ không phải tiền do mình đóng thuế hay làm ra. Nhưng nói thế cũng không công bằng
Viết Về Nước Mỹ đã có nhiều bài đặc biệt về nghề Nails tại Mỹ, phần lớn do chính người trong nghề. Lần này chuyện Nails được kể do một người ngoài nghề: Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp
Sau khi Cộng Sản tiến chiếm miền Nam, từ năm 1975 đến 1982 mọi gia đình dân miền Nam Việt Nam đều sống cảnh bần cùng đói khổ. Trong chiến dịch "Đánh tư sản mại bản" một cụm từ của Cộng Sản đầy sắt máu: nhiều người bị cướp hết của cải, tức tưởi phải tự vận. Cộng Sản đẩy dân từ "Tư sản" hoá thành "Vô sản", mọi người dân
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi thấy bài viết này của em, vì tất cả những bài em viết, những thơ em làm, anh là người trước tiên được biết vì em khoe, em đọc cho anh nghe. Và bao giờ cũng vậy, nghe xong qua phôn - nếu anh ở chỗ làm và em ở nhà - hay vào những buổi tối hai đứa mình cùng ngồi bên nhau dưới ánh đèn ấm cúng
Lúc này bà con miệt Bolsa tha hồ được thưởng thức khá nhiều show ca nhạc vinh danh ca sĩ này, nhạc sĩ nọ, bà con mặc sức có dịp lên áo quần gặp gỡ giao lưu văn hóa hai miền nam bắc. Thấy bà con vinh danh dữ dội quá, bà già trầu này cũng táy máy, phen này ta vinh danh phe ta, ta tự bốc thơm phe ta, mà đã nói tới phe ta là
Hòa làm chủ tiệm nail này đã gần bảy năm với lượng khách hàng rất đều đặn, và thu nhập khá dồi dào. Gia đình nàng đến Mỹ trong đợt HO đầu tiên, thấm thoát đã mười sáu năm. Hướng, chồng Hòa, là cựu sĩ quan không quân. Sau ngày miền Nam đổi chủ, anh phải đi "cải tạo" hết sáu năm. Khi được thả, vợ chồng và hai đứa con nhỏ
Mỗi năm cứ đến cuối hè, những người từng theo dõi giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ đều nao nức chờ đợi đến ngày công bố danh sách những người trúng giải. Từ danh sách này, từng nhóm quen biết nhau sẽ "hồ hởi phấn khởi" bàn cãi và phỏng đoán xem ai sẽ chiếm giải nhất, giải đặc biệt v.v và v.v Đã sáu lần từ ngày giải
Nhạc sĩ Cung Tiến