Hôm nay,  

Một Cuộc Tình Đau

21/04/200100:00:00(Xem: 162558)
Bài tham dự số: 02-222-vb0422

Người viết sinh quán làng Đại Nại, Quảng Trị. Trú quán: Richmond, Va. Sinh năm 1943. Nghề nghiệp: Kỹ Sư điện. Bài viết của ông là một truyện ngắn về sự tan vỡ của một gia đình Việt trên nước Mỹ.


Cuộc tình tay ba xẩy ra 25 năm về trước. Những tủi hờn mất mát tự lòng người. Trước cảnh vừa mới bị phân ly từ quê hương và phận người trước xã hội mới .
Hà, một chàng thanh niên lanh lẹ, hoạt bát. Trước 75, chàng lăn lộn giữa thương trường như một "anh hùng" hái ra bạc một cách dễ dàng. Chàng bay nhảy, tung hòanh từ hang cùng ngỏ hẻm. Nơi nào có bóng dáng người Mỹ là nơi đó có chàng . Sống trong một quốc gia chinh chiến, nhưng Hà lại được thong dong ngoài vòng cương tỏa. Trên những con đường bay nhảy làm ăn, Hà gặp và làm quen với một phụ nữ đang bán bar cho GI tại Vũng Tàu.
Lang, không biết xuất thân từ đâu nhưng cùng nói tiếng Bắc như Hà. Lúc đó, nàng có cái nhan sắc của cô gái mới lớn. Làn da trắng cũng như mái tóc dài đã làm mê mệt biết bao chàng lính Mỹ choai choai mới vào đời. Thật nàng như một cánh hoa lạc giũa rừng gươm. Nàng có tất cả những nụ cười, tiếng nói của cô gái lẵng lơ đã đưa nàng đến địa vị then chốt : cánh hoa hốt đô la lính Mỹ. Quán ăn nhậu nào có nàng là lính Mỹ bu quanh .
Ha lẩn lộn trong đám GI và không thoát ra khỏi cái chuyện bình thường: mê nàng. Hai người từ yêu đến hẹn hò, gắn bó rồi thành vợ chồng .
Cuộc tình chàng quá sôi nổi nhưng đầy sự xung khắc từ cái chữ môn đăng hộ đối . Bỡi gia đình chàng là một gia đình nề nếp thì khó mà chấp nhận cho chàng kết hôn một cách dễ dãi như thế. Cuộc tình, chàng vẫn tiến đến mặc cha mẹ ngăm đe, khuyên nhủ. Cơn mê tình ái chàng không còn lối thoát . Mặc cho cha mẹ đau khổ, tuyệt vọng và cuối cùng song thân chàng từ bỏ chàng, không coi chàng là đứa con đã sinh đẻ nữa. Mặc cho cha mẹ buồn đau, chàng vẫn như con thiêu thân, kết nàng làm vợ.
Miền Nam sụp đổ năm 75, chàng dắt bồng vợ , 4 con cùng với bào thai ra khơi, đến Mỹ. Richmond (Va) là điểm mà họ làm lại cuộc đời. Nơi đây, những ngày đầu, khó khăn đến với họ không ít. May mắn, chàng gặp một người đồng hương (Thinh) và trở thành người bạn .
Thinh sang Hoa Kỳ du học trước 75. Hắn có địa vị và là một người thuộc hạng trí thức trong xã hội. Với bằng cấp, địa vị của Thinh làm Ha ngưỡng mộ và kính phục . Ha không hề có ý nghi gì lòng tốt của Thinh. Ha cũng rất hãnh diện được quen biết và là bạn của mình Thinh giúp đỡ gia đình chàng thật nhiều trong những bước đầu . Thinh thường lui tới với gia đình Ha hằng ngày, thân mật đến độ như người nhà, như là anh em . Thinh đã thay Ha giải quết những khó khăn hằng ngày .
Một trong những khó khăn nhất của chàng là đứa con thứ năm. Đứa bé ra đời trong trường hợp khó khăn . Phí tổn sinh nở quá ư là cao . Với cái bill $20,00.00, chàng không tài nào trả nổi. Trước cái nan giải đó, Thinh đưa đề nghị hai người Ha-Lang vờ ly dị và phí tổn giao cho xã hội lo. Ha nghe lời mà làm theo và cám ơn Thinh là người lịch lãm, khôn ngoan ở trường đời.


Thế là Ha phải ra riêng, thỉnh thỏang chàng ghé thăm nhà. Những lần về nhà, Ha bắt gặp sự lạnh nhạt của vợ. Những cử chỉ lời nói của nàng đều thay đổi. Chàng bắt đầu tìm hiểu. Cái gì đã làm cho vợ chàng hờ hững, lố lăng trong lời ăn tiếng nói . Cơn giận chàng bùng sôi. Một lầncãi lộn rồi xô xát giữa vợ chồng, chàng cho Lang một bạt tai. Lang đã gọi cảnh sát can thiệp và Ha không bao giờ được đến gần vợ nữa. Cái gì làm nàng thay đổi" Câu hỏi đó cứ cuốn lấy chàng. Phải chăng Thinh" Sự có mặt của hắn" Những ngày ở riêng, Ha thường suy nghĩ về đời quá khứ, đời con gái của Lang. Ha nhớ lại một tấm hình chụp Lang và một GI Mỹ ôm nhau. Hà tức lắm, nhưng thôi bất cần. Hà đã ban cho Lang một cơ hội, lấy chàng để xóa sạch một cuộc đời đen tối, thế mà Lang quên đi hết.
Chuyện xưa, Lang không cần nhớ nữa. Bây giờ, với Thinh, nàng có tất cả. Trên xứ tự do nầy, Lang bấu lấy Thinh mà không chút gì e dè. Nàng quyết chí, dứt khoát một người chồng mà bây giờ là một tên vô tài bất tướng, không địa vị.
Trước sự vuốt ve ngọt ngào của Thinh, nàng càng chán chê mà dứt bỏ không luyến tiếc .
Tiền, địa vị của Thinh, năm đứa con, Lang yên lòng hưởng những ngày nhởn nhơ, đủ êm ả một đời .
Cơn tức bực của Hà ngày càng sôi sục. Oan ức và đau đớn dày vò mãi tâm can. Những đứa con , là tim là óc, là ruột là máu là hơi thở, thế mà chàng không được gần gủi. Mỗi lần Hà về thăm nhà là Lang gọi cảnh sát. Cơn tức bùng cháy khiến chàng đi theo một mưu định: mua một cây súng và chờ cơ hội thanh tóan Thinh, một người bạn phản trắc.
Hà đã chọn ngày Cô Hồn, hóa trang và mang mặt nạ, xách súng đến nhà Thinh. Cây súng đã sẳn sáu viên đạn. May mắn, đối tượng không có nhà, án mạng không xẩy ra. Khó có cơ hội khác.
Những lần được gặp con, nghe những đứa con nhỏ vô tư kể cho Ha nghe những sự "săn sóc", chung đụng giữa Thinh và Lang làm Ha tăng thêm cơn giận. Ha không làm gì được. Chỉ vì số nợ $20,000.00 mà chàng nhận sự xúi dại của con quỉ trong tay áo chàng.
Không thể ở đó mà chịu nữa. Thế là một ngày, nhân chuyện mất việc, chàng bỏ đi một nơi thật xa. Qua Cali, chàng lấy vợ và làm lại cuộc đời. Quên đi một cuộc tình đau.
Tưởng như thế là xong, cơn đau có vơi đi nhưng uất nghẹn vẫn còn đó. Hình ảnh con quỉ cứ ám ảnh lấy chàng. Nó vẫn còn đó, sống nhởn nhơ giữa xã hội.
sau gần 20 năm xa cách, Hà trở lại Richmond, và biết thêm rằng Thinh, sống với người vợ cướp từ tay bạn vẫn chưa thỏa những lạc thú. Hắn về Việt nam, với lời yêu cầu của Lang, tìm cách đưa cô em gái sang Mỹ. Cô em gái của vợ rơi vào tay hắn. Cuộc tình lâm ly mãi cho đến lúc cô gái ngây thơ mang phải bầu .
Hắn đã thành công trên đường tình ái chiếm đọat. Hắn còn đó, ung dung sống giữa xã hội. Người vợ 5 con mà Thinh cướp đi từ tay Hà nay hắn đã buông ra.
Riêng Lang, sau lần li dị thứ hai, đời nàng như rơi vào hố thẳm. Những người đàn ông đi qua đời nàng vẫn còn đó. Họ đã làm lại cuộc đời.
Lang vẫn luẩn quẩn với tháng ngày đơn côi. Phải chi ngày xưa, khi được Ha bốc ra khỏi vũng bùn lầy nàng cứ vin lấy đó để xây hạnh phúc cho mình thì ngày nay nàng là người đàn bà có phúc có phần. Càng nghĩ nàng cảm thấy u uẩn.

Nguyen Billy Xương

Ý kiến bạn đọc
20/10/202217:51:58
Khách
Also, we also wanted to study whether such metabolic alterations correlate with other tumor characteristics or translate into differences in clinical outcome <a href=https://buylasixon.com/>normal dose of lasix</a> Incremental cost effectiveness ratios ICERs were calculated, and the impact of parameter uncertainty was assessed through probabilistic sensitivity analyses SA using conventional CE thresholds
17/04/202211:13:04
Khách
https://bestadalafil.com/ - Cialis Hcnfgr Mjgbgk <a href="https://bestadalafil.com/">Cialis</a> There is a strong association between cigarette smoking and emphysema. Clbtca https://bestadalafil.com/ - Cialis
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,509,985
Tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và thêm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt từ năm 2000 cho tới nay.
Tác giả quê gốc Kinh 5 Rạch Giá, hiện là cư dân Seattle, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2010. Ba bài đã viết là chuyện 30 năm của gia đình bà: Vượt biển tới đảo tị nạn, sau 7 năm chờ đợi, bị buộc phải hồi hương. Nhờ chương trình ROV, gia đình vẫn tới được nước Mỹ, và với sức phấn đấu chung, tất cả đã đứng vững.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên 2001 và đã liên tục góp bài. Sau nhiều năm tham gia ban tuyển chọn, từ 2018, Trương Ngọc Bảo Xuân hiện là Trưởng Ban Tuyển Chọn Viết Về Nước Mỹ. Bài sau đây trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi 2019.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung. Với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông nhận giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả tên thật là Trần Văn Hai, hiện đã là cư dân hưu trí tại Nashville, TN. Thư kèm bài, ông viết: “Tôi thường xuyên theo dõi và đọc bài viết trên trang Việt báo online. Đây là bài viết tôi gởi về cho tòa soạn đầu tiên, mong nhận được sự góp ý. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là bước khởi hành tốt: gọn nhẹ, giản dị và thành thực. Saui đây là bài viết thứ hai.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm 2010. Ông là một Linh mục Dòng Truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago. Nhiều năm qua, ông lãnh việc truyền giáo tại Alice Springs, Northern Territory, vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu. Từ 2016, nhiệm sở truyền giáo mới của Linh mục là một thành phố vùng cao nguyên Tagaytay,Philippinnes. Truyện ngắn sau đây của tác giả, trích báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi. Bài đăng 2 kỳ.
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Sau đây là bài viết thứ tư của cô.
Tác giả từng nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014, ông tên thật Trần Phương Ngôn, đã sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm, hiện là cư dân Dayton, Ohio. Sau đây, thêm bài viết đầu năm mới Kỷ Hợi của ông.
Trước 1975, tác giả là một hạm trưởng hải quân VNCH, sau đó là 10 năm tù cộng sản. Ông định cư tại Mỹ theo diện H.O., dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, đã nhận giải bán kết 2001, thêm giải Việt Bút 2008. Từ hơn 10 năm qua ông là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, và vẫn tiếp tục góp bài mới. Sau đây là bài trích từ báo xuân Việt Báo Tết Kỷ Hợi.
Tác giả sinh quán tại Hội An, Quảng Nam, tốt nghiệp Đốc Sự Học Viện Quốc Gia Hành Chánh, Cựu tù chinh trị, hiện định cư tại Virginia. Ông góp bài Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua và đã ấn hành 4 tập truyện ngắn. Nhà văn Võ Phiến nhận xét về các nhân vật truyện của Phạm Thành Châu đã phải kêu là “Tuyệt vời. Sao mà họ chung tình đến thế.” Sau đây, thêm một truyện ngắn Phạm Thành Châu.
Nhạc sĩ Cung Tiến