Hôm nay,  

Điều Gì Mới Thật Là Đáng Quí

26/04/200100:00:00(Xem: 156882)
Lúc mới qua Mỹ, tôi đi học ESL ở Cali và quen anh Tâm là người học cùng lớp.

Anh ít nói, gương mặt xương hơi đen, ánh mắt sâu và buồn chứa nhiều nỗi cô đơn, mất mát. Vì lẽ này mà tôi thích quen anh ấy.

Cứ mỗi lần đi chơi chung tôi hay để tâm tìm hiểu về cuộc đời và hỏi về gia đình của anh, tôi muốn vì sao cha mẹ anh lại mất sớm và tại sao anh phải nghỉ học sớm. Dĩ nhiên nếu ai có trải qua rồi chắc cũng không quên được cái cảnh thiếu thốn, khổ sở đủ bề, và lạc lõng, bị đè éùp ngay trên quêâ hương của mình của những đứa con nhà nghèo và lại là con của "ngụy" ở Việt Nam.

Anh Tâm không nói nhiều về gia đình, chỉ kể rằng cha anh đi lính rồi mất lúc anh mới ra đời, mẹ anh bị lao lực và mất khi anh vừa lớn, vì thế chuyện học phải dở dang. Nhưng tôi cũng hiểu được nhiều điều, bởi chúng tôi sinh ra trong hoàn cảnh nghèo giống nhau, và có những suy nghĩ giống nhau.

Năm sau, vì có người quen ở Atlanta, Georgia bảo ở đó có nhiều việc làm lương cao mà vật giá lại rẻ, dễ sống hơn ở đây nên tôi đã moved qua. Tôi tính sẽ đi làm để dành tiền đi học tiếp. Tôi cũng hẹn anh Tâm khi nào tìm được việc tốt sẽ rủ anh ấy cùng qua.

Ngày mấy chị em tôi lên đường, bố mẹ tôi bảo: "Khi nào tìm được việc và thuê phòng ổn định thì bố mẹ sẽ qua theo, còn nếu thấy không xong thì quay về đây." Bố mẹ tôi rất lo lắng cho mấy chị em tôi vì chúng tôi có ít kinh nghiệm sống trên đất Mỹ, tiếng Anh chưa rành và là thân con gái nữa, nên sợ sẽ gặp nhiều gian nan cực khổ hoặc vấp ngã. Tôi thì rất can đảm, thích đương đầu. Vả lại người ta bảo "đi một ngày đàng học một sàng khôn" mà. Có vấp ngã thì mới trưởng thành được.

Mới qua Georgia, chúng tôi ở chung với khu người Việt, và cóù một bác quen giúp đỡ nhưng vì bác không biết tiếng Anh nên từ việc đi mướn nhà, mua xe cho tới xin việc làm chúng tôi đều gặp phải rất nhiều khó khăn, trở ngại.

Mỗi ngày tôi lại phải đi bộ cả cây số để ra trạm đón xe bus đi làm bất kể trời mưa nắng, vì cả ba chị em chỉ có chung một chiếc xe cũ, mà làm khác chỗ nhau nên người này đi thì người kia khỏi. Lúc đó tự nhiên tôi nghĩ đến anh Tâm với một cảm giác yên tâm hơn khi có anh bên cạnh.

Mấy người bạn thân của mẹ bảo với mẹ tôi: "Măët cậu đó ngầu ngầu thế coi bộ khó hiểu. Lại là dân vượt biên, ở đảo ba năm chắc chẳng vừa gì. Nghe nói ở đảo chuyện tình cảm trai gái bừa bãi lắm. Bảo con bà coi chừng." Tôi không biết người ta dựa vào đâu để nói vậy nhưng tôi buồn lắm. Mọi người vẫn thích đánh giá nhau bằng hình thức bên ngoài. Với dáng vẻ bên ngoài bình thường, ít nói, không giàu học thức, nhưng bên trong anh Tâm có một tình cảm hiền lành chân thật, sống nội tâm và rất tự trọng. Tôi tin anh.

Lúc anh Tâm cùng qua bang Georgia để sống thì mọi sự trở nên rắc rối. Những phiền toái bắt đầu khi hàng xóm chưa thấy bố mẹ tôi xuất hiện mà lại thấy tụi tôi ở chung với nhau một nhà. Thế là "tiếng dữ đồn xa", chỉ ít hôm sau có người bà con gọi phone cho bố mẹ tôi và hỏi: "Con gái của ông bà tại sao lại bỏ nhà theo trai thế"!" Ba tôi tức giận lắm và trở nên không tin chúng tôi mặc dù trước đó có đồng ý cho anh Tâm qua đây. Mẹ tôi khóc hoài vì sợ người ta đồn bậy về quê thì nhục lắm.

Sự thật, lúc đó anh Tâm đối với tôi như một người anh, một người bạn tốt có thể bảo vệ và giúp đỡ tôi. Chúng tôi cần dựa vào nhau để sống. Tôi xin cho anh làm chung để cùng đi chung xe. Chị em tôi phải để dành tiền mua thêm một chiếc xe nữa vì còn vừa đi làm vừa đi học thêm Anh ngữ để sớm xin vào trường college. Được đi học tiếp lên college, có thêm nhiều hiểu biết, nhất là tiếng Anh, được dễ dàng sống và hòa nhập vào đất Mỹ, là mơ ước lớn nhất lúc đó của chị em tôi. Vì vậy, chúng tôi mướn apartment hai phòng, ba chị em ngủ một phòng, một phòng dành cho anh Tâm, để hàng tháng có thể tiết kiệm được nhiều tiền hơn.

Kể từ ngày người ta đồn bậy tôi thường hay mất ngủ, cảm thấy tức bực và hối hận, vì tôi không phải là loại người này. Người ta hiểu lầm cũng có lý vì làm gì có chuyện trai gái ở gần nhau mà vẫn trong sạch" Chuyện khó tin quá, nhất là đang ở trên nước Mỹ, một nước tự do, thoải mái kể cả chuyện tình dục. Lẽ ra tôi nên hiểu điều này sớm hơn nhưng vì lúc đó tôi còn là một cô gái trẻ mới 22 tuổi rất vô tư và trong sáng. Nhưng chuyện đã lỡ rồi, và nó có quá quan trọng như vậy không"

Ở Mỹ những chuyện trai gái ở chung với nhau như vợ chồng vậy vẫn xảy ra hoài, và ngay cả khi có vợ chồng rồi vẫn công khai ăn ở với người khác như mấy ông bà hàng xóm của tôi, cũng chẳng có gì lạ. Có người vẫn coi đó là chuyện bình thường. Và họ nghĩ tôi cũng vậy. Nhưng tôi thì không. Tôi biết tôi đang làm gì. Giống như một bà cụ non hay suy luận, tôi vẫn tự hỏi, mục đích của sự kết hợp vợ chồng là gì" Tôi đã nghĩ tới sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc bền vững, con cái ngoan ngoãn, biết nói tiếng Việt dù sống trên đất Mỹ.

Suốt một năm trời ở chung với anh Tâm tuy thân thiết, gần gũi với nhau nhưng chưa bao giờ chúng tôi ngủ với nhau như vợ chồng vì tôi luôn lo lắng về việc ăn ở với nhau trước hôn nhân. Tôi biết chuyện đó không đúng. Phần khác, có lẽ vì lo lắng quá nhiều cho công việc làm cũng như việc học, tôi chẳng còn thì giờ nghĩ đến chuyện khác. Anh Tâm cũng biết tự kềm chế, có lẽ vì lòng tự trọng của anh. Tôi vẫn là một cô gái trong sạch. Anh Tâm tin và coi trọng tôi, điều này mang đến cho tôi một niềm vui và hãnh diện rất lớn. Tuy vậy, tôi không dấu được tự ái, tức giận khi những cô gái trong xóm nhìn tôi với vẻ diễu cợt, khinh khỉnh. Mấy cô ấy ở chung với cha mẹ, trông có vẻ đàng hoàng. Vì học chung trường college nên tôi biết rõ họ thường đi mấy cái bar nhảy nhót, uống rượu và cặp bồ lung tung. Tôi biết mình không giống họ.

Từ khi bố mẹ tôi qua ở chung, ông bà tuyên bố cho tụi tôi đính hôn cũng vì để chứng minh chúng tôi không phải bỏ nhà trốn qua đây, và càng không phải là những đứa con hư hỏng, hoặc là người coi chuyện tình cảm chỉ là chuyện giải trí, cợt đùa.

Chúng tôi làm đám cưới năm tôi 26 tuổi. Trước đó, có vài cô gái thích và theo đuổi anh Tâm nhưng anh không thay đổi tình cảm. Anh vẫn ít nói như vậy và không hề có ý thanh minh điều gì cả, kể cả khi bị hiểu lầm hoặc nói xấu. Ngược lại, anh bình thản, chịu đựng và rộng lượng.

Bốn năm trôi qua kể từ ngày lấy nhau, anh Tâm vẫn vui vẻ giúp tôi mọi việc, nhất là việc nhà để tôi có thời gian đi học.

Thỉnh thoảng tôi thắc mắc không biết mình vô phước hay không" Vì cóù lần một bà bạn của mẹ tôi gọi phone cho mẹ và hỏi: "Thằng rể của bà làm nghề gì"" Mẹ tôi trả lời không được tự tin lắm: "Nó chỉ làm công nhân thường thôi, bà ạ." Và người bên kia đầu dây như bắt được cơ hội để khoe: "Con gái tôi có phước lắm, lấy được thằng chồng kỹ sư computer đấy bà. Con vợ không phải đi làm gì hết, ở nhà sanh con thôi. Mà chồng nó cung cấp đầy đủ lắm, nào nhà đẹp, nào xe mới, quần áo xài toàn đồ hiệu không thôi đấy."

Mẹ tôi thở dài, lắc đầu: "Con bà ấy có phước thật chứ nó có đẹp đẽ gì hơn mày!"

Có phước hay không, bây giờ còn sớm lắm để nói! Thời gian sẽ trả lời. Tiền bạc hay bằng cấp cũng chỉ là phương tiện để đạt tới hạnh phúc mà thôi, nên chúng không phải là điều quan trọng nhất. Vấn đề là mình có tìm được hạnh phúc thực sự hay không" - Tôi định lý luận như vậy nhưng lại im lặng vì nghĩ rằng đa số mọi người đều tin đó chỉ là lý thuyết thôi. Có lẽ họ sẽ cười tôi là đang sống trên mây.

Mỗi ngày tôi cứ bị ám ảnh bởi những cô bạn ở trường. Mặt mày ai nấy nở rộ như hoa hướng dương bắt phải ánh mặt trời, miệng tíu tít khoe khoang là mới đính hôn với anh chàng bác sĩ, kỷ sư hoặc con ông chủ giàu có, hoặc manager ở hãng nào đó. Tôi cứ phải tự thuyết phục chính mình để tin rằng trên đời mỗi người đều có riêng cho mình những tiêu chuẩn, ước vọng để sống.

Như vậy, tôi tin rằng mình không sai lầm khi đi con đường đã chọn. Tôâi không phải là ngưới lý tưởng hóa cuộc đời, là một trong số rất ít khi chọn người trọng tình nghĩa và có tư cách làm chồng. Khi nghĩ về những anh chàng chung trường, đôi khi tôi cũng thấy thích thích, dù đào hoa nhưng trông họ rất bảnh bao, lịch lãm, và khi ra trường sẽ có job thơm nữa. Nếu tôi quen và lấy một anh trong đám chắc bố mẹ tôi sẽ không buồn, mà hãnh diện lắm mỗi khi bạn bè, bà con xa gần hỏi: "Rể của ông bà làm gì"" Nhưng liệu anh ta có phải là người tốt và tôi sẽ được hạnh phúc hay không"

Có học thì có kiến thức, có bằng cấp thì có cơ hội làm ra nhiều tiền. Nhưng không hẳn có nghĩa có học là luôn có đạo đức tốt, bởi vì tư cách hay đạo đức phần lớn thuộc về bản chất, tôi tin như vậy. Có lẽ bố mẹ tôi rồi cũng sẽ đồng ý với tôi khi trông thấy vợ chồng tôi sống hạnh phúc.

Hồ Trường Vũ

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,551,188
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến