Hôm nay,  

Bí Mật Mất Mát Trong Hãng Xưởng

01/05/200100:00:00(Xem: 176105)
Bài tham dự số: 02-232-vb0502

Lê Hiền đến Mỹ năm 1981, sinh năm 1951, cư trú tại Garden Grove. Nghề nghiệp: Kỹ sư điện tại một hãng ở Irvine. Ông đã góp cho giải thưởng Việt Báo bài dự thi thứ nhất mang tên “20 NĂM Ở MỸ VÀ CON MA SA THẢI.” Sau đó là bài “Nghề Tay Trái: Landlord thấm mệt”. Sau đây là bài thứ ba của ông.



Đây chỉ là chuyện kể về những tay trộm tài tử, lấy đồ của hãng mà vẫn nhởn nhơ lãnh lương của hãng mà hắn ta phục vụ, bởi vì hắn ta trông bình thường như những nhân viên khác.
Hắn đây có thể là người ở rất gần bạn mà bạn không bao giờ ngờ, chưa bao giờ có thành tích xấu. Sau đây là một trong những điều đã và đang xảy ra trong một số hãng xưởng. Tôi nghĩ không ít thì nhiều hãng xưởng nào cũng bị rơi vào tình trạng này.
Ông phó giám đốc đi đi lại lại trong phòng, dáng vẻ bực bội mặt đỏ lên như bị bệnh, lâu lâu ông đá một cái vào những vật gì vô phúc chạm vào cặp mắt căm hờn không lấy gì làm thiện cảm cho lắm. Trong cuộc họp của ban giám đốc hãng vừa rồi ông bị toàn ban dũa thê thảm, hãng bị thất thoát trên một triệu đồng vì những linh kiện điện tử như Memory, CPU, Hard Drive, vv..không cánh mà bay.
Đợi cho thằng đệ tử vừa vào phòng ông đóng sập cửa lại cho nhân viên bên ngoài khỏi nghe, ông bắt đầu trút tất cả nổi bực dọc vào đầu tên đệ tử này, ông sỉ vã thậm tệ với không thiếu những tiếng thô tục nhất của ngôn ngữ tiếng Anh, ông nổi tiếng cọc cằn và hay chửi thề như cơm bữa, 6 chữ bình thường là kèm theo một cặp chữ “F You”, ông chửi nhiều quá đến nổi nước miếng văng tùm lum đến líu cả lưỡi lại. Bởi vậy ông cho người xây văn phòng ông bằng những vật liệu cách âm để ông dễ dàng chửi bới trong những cơn thịnh nộ như thế này. Thằng đệ tử chỉ biết ngồi nghe, nó hiểu ông quá mà, không vậy sao nó phục vụ ông được hơn mười năm, mười năm cay đắng để có được một công việc thơm tho, xu hào rủng rỉnh để trả những cái bill hằng tháng.
Ông lật từng trang từng trang một của tập hồ sơ báo cáo, những vụ mất trộm xảy ra đều đều đến chóng mặt. Một hộp những con chip CPU 486 khoảng 50 cái biến mất một cách lạ lùng khi vừa được lấy được từ trong kho ra bóc chỉ mới toanh không đầy mười phút, một cái cũng trị giá sơ sơ 500 đồng vào năm đó, cái đĩa đựng linh kiện chình ình trước mắt của hàng chục người thợ như có phép màu biến cái rụp, thật là thần sầu quỉ khốc tay trộm này như có tài ảo thuật biến ảo vô chừng. Làm sao để tay trộm có thể mang những linh kiện này ra ngoài hãng. Đó vẫn là một bí mật mãi mãi.
Vất đồ ra khỏi hàng rào rồi sẽ có người chờ sẵn ở ngoài đem đi rất nhanh, phương cách này rất là hữu hiệu trong thời gian đầu, sau đó nhân viên Security đi tuần hàng giờ nên lối làm ăn này bị dẹp bỏ tại chỗ, lâu lâu lại thấy bóng người ra ngoài hàng rào thảy cái bịch rồi lại vội vả chạy trở vào. Có một vụ lấy đồ thấy thật là buồn cười, một anh Technician nọ hớn hở đi ra ngoài chỗ đậu xe, không biết vì do quá nặng hay anh ta quá vui mừng anh chàng vội cởi cái nón an toàn ra và lấy từ trong đó ra một hard drive dưới ống kính security thâu sẳn, anh ta bị bắt tại trận và sau đó bị đuổi khỏi hãng, tại sao không khôn một chút để lái xe ra khỏi hãng rồi mới tính. Đồ đựng rác cũng là một phương tiện để vận chuyển đồ đạc ra ngoài, chỉ cần vất đồ vào thùng rác một cái bạch sau đó ta cứ ung dung ra thùng rác mà lượm lại.
Warehouse là một nơi để nhận đồ và giao hàng nhưng nó cũng là một nơi dễ đưa đồ đạc ra ngoài nhất, và số lượng mất đồ cũng từ chỗ này mà ra. Phải có một sự ăn rơ giữa một cấp lớn trong Department nào đó. Tôi nghe có một xếp nhỏ làm ăn những vụ cầm nhầm linh kiện như vậy mà đã bòn rút được một số tiền lớn có thể mua nhà trả tiền mặt thật không thể tưởng tượng nổi.
Còn có một vụ biển thủ nổ lớn của một bà phụ trách về vấn đề gởi đồ đến khách hàng, bà đã làm trót lọt trong vòng một năm, ngụy tạo ra giấy tờ được mua bởi khách hàng và gởi máy Computer đến chỉ có đúng một địa chỉ, số tiền lên đến hơn 200 ngàn đồng. Chắc là ăn chia không đồng đều nên bị kẻ nào đó tố cáo, sau đó bà này bị đuổi, không biết hãng có kiện cáo gì không.

Hắn ta lái một chiếc Mustang mui trần mới toanh màu đen mun trông rất cáo cạnh, chỉ trong vòng 2 năm làm trong phòng kỹ thuật hắn đã có đủ tiền mặt để trả bứt luôn một chiếc xe mới trị giá hơn 20 ngàn đồng, trong khi đó lương của hắn chỉ có hơn khoảng 26 ngàn một năm. Phụ trách về vấn đề mua đồ đạc cho phòng kỹ thuật hắn có dịp đặt hàng mua nhiều hơn những gì phòng kỹ thuật cần. Một bộ não pentimum 2 giá mới bắt đầu rẻ ra cũng vào khoảng một ngàn đồng. Có một lần hắn bị bắt tại trận nhưng hãng chưa dám đuổi vì sợ bị thưa là kỳ thị chủng tộc, hắn làm việc lây lất cho đến khi hãng bắt đầu có đợt sa thải nhân viên.
Ông ta lân la đến nói chuyện với người Security gác tại cửa chính ra vào, hai người nói chuyện rất là tương đắc, không lâu sau đó ông ta thường đi ra cửa với những hộp vuông vắn khi có người sucurity mà ông làm quen có mặt. Một năm sau thấy ông ta đi một chiếc Mercedes C 320 mới toanh đời mới.
Còn có một trường hợp ly kỳ hơn. Anh ta cặm cụi làm việc sửa những cái motherboard rồi bỏ vào trong ngăn kéo cá nhân và cẩn thận khóa trái lại như để đề phòng không có ai lấy trộm của anh ta. Những lần trước anh đi ra cửa trót lọt với chỉ một hộp đồ mà thôi, nhưng lần cuối cùng anh ta rất cẩn thận canh chừng người security bỏ đi phòng vệ sinh anh vội vả bưng thùng đồ thứ nhất ra trót lọt, rồi đến thùng thứ hai và thứ ba kế tiếp theo sau, tham thì tham máy camera di chuyển một vòng quanh hãng rồi trở lại vị trí củ ban đầu chiếu cảnh anh ta bưng thùng đồ lên chiếc xe mini van đợi sẳn. Nhóm security đổ xô ra ngăn chặn và bắt anh ta tại trận còn người bạn lái xe dọt trước. Thật là may mắn hãng đã không thưa gởi anh ta vì nghỉ tình anh ta đã làm việc cho hãng trên mười năm.
Mọi người nô nức chờ đợi đến ngày hãng bán đồ phế thải. Một monitor giá 10 đồng, một system giá 20 đồng “rẻ rồi rẻ rồi mại dô mại dô” hãng hớn hở quảng cáo rầm rộ trong hãng ngay cả đến bên ngoài, kỳ này chắc hãng sẽ thu về được một mớ tiền lớn thay vì bán “lạc son theo ký lô thì không được nhiều tiền”. Ngày bán đồ phế thải đến, mọi người tự nhiên thong thả đem cả những system tốt nhất dùng để test trong phòng kỹ thuật ra ngoài với giá rẻ mạt 20 đồng, trong khi đó giá thành cũng vào khoảng hơn 3 ngàn đồng. Thấy có một cái gì không ổn hãng vội ra lệnh không bán đồ phế thải nữa. Tuy nhiên một số tiền lớn đồ đạc đã được đưa ra một cách hợp pháp. Vậy là tan giấc mộng bán đồ kiếm lời của người Sale Manager, sau đó ông này bị khiển trách nặng nề.
Lật đến trang cuối cùng của tập báo cáo ông phó giám đốc lắc đầu. Cơn giận bốc lên tới tận não. Nhìn thằng đệ tử vô phước ông bắt đầu sổ nho.
- F You, mày làm ăn như thế hả" Một triệu đồng mất toi, không cánh mà bay như con chim ra khỏi hãng.
Thằng đệ tử không ngờ ông xếp của mình ăn nói mất dạy đến thế, nó giận lắm muốn bỏ ra khỏi phòng ngay. Có ăn học mà lại ăn nói thô tục như thế.
Lần cuối cùng ông phó giám đốc F..cả chủ hãng ông ta liền bị đuổi ngay sau đó. Ông này chứng nào tật đó cái tật chửi thề không bỏ được nên cũng bị hãng sau này cho de luôn.
Sau nhiều lần họp một hệ thống security mới được mua và trang bị nhờ vậy mà báo cáo về thất thoát đồ đạc giảm xuống còn 100 ngàn một năm. Một máy rà soát kim khí như máy kiểm soát vũ khí ở ngoài phi trường cũng đã được tận dụng, nhân công đi vào hay đi ra cũng đều phải qua cái cửa kiểm soát cẩn mật đến một con ruồi cũng không thể qua lọt. Vậy mà báo cáo về con số 100 ngàn thất thoát hàng năm vẫn là con số nhức đầu cho ông phó giám đốc, không năm nào dưới 100 ngàn đồng bị thất thoát.
Một báo cáo về vụ mất một hộp memory khoảng 50 miếng, mỗi miếng giá khoảng 100 đồng. Trong phòng Lab được trang bị với khóa cửa có mã số, chỉ có những người làm trong Lab mới biết. Người manager và người technician đổ lỗi lẫn cho nhau. 5 người lần lượt được ông kêu lên để lấy lời khai. Không có một chứng cớ nào để minh chứng một trong 5 người đó lấy cuối cùng ông đành qui trách nhiệm cho người manager để mất đồ. Các ông thắc mắc là làm thế nào để món đồ mất trộm có thể mang lọt ra khỏi hãng với sự kiểm soát rất là chặt chẽ của hệ thống phòng bị mất cắp được trang bị đến tận răng, mỗi cửa ra đều được đặt máy camera nhìn rỏ mồn một. Bí mật thất thoát vẫn chưa được khám phá chỉ có trời và người lấy mới biết.

Lê Hiền, 2/01

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,483,488
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến