Hôm nay,  

Nghe Chuyện Về Việt Nam Lấy Vợ

04/05/200100:00:00(Xem: 320444)
Bài tham dự số: 02-234-vb0504

Tác giả đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho Giải Thưởng Viết Về Nước Mỹ. Mọi bài viết của ông đều thể hiện sự chừng mực và tấm lòng tử yế. Trước 75, ông là nhàgiáo, là Quân Nhân QLVNCH. Nguyên Hiệu Trưởng Trường Trung Học Lê Văn Duyệt, tỉnh Quảng Ngãi. Nghề nghiệp hiện tại: Senior Computer Specialist (Metrum- Datatape Inc. A Sypris Co)



Ca dao Việt Nam có câu: “Ta Về Ta Tắm Ao Ta, Dù Trong, Dù Đục Ao Nhà Vẫn Quen”
Một luồng gió mới, mát nhẹ thoáng thổi qua Cộng Đồng Việt Nam ở Mỹ và nhiều nước trên thế giới ở những nơi có người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản sinh sống... nó đã gợi dậy nỗi niềm thương nhớ quê hương, nó cũng đã dục dã một số người Việt về quê nhà cưới vợ, lấy chồng. Thật cũng nhiều và giả cũng có lai rai.
Tôi đã thấy biết bao người cô đơn. Họ là những bạn thanh niên nam nữ tuổi mới lớn hoặc họ là những người di tản, vượt biên hay theo cha mẹ qua Mỹ diện ODP, HO vv... nhưng những người yêu còn kẹt lại quê nhà, phải tìm về để mang bạn ra đi. Họ là những trung niên “nửa đường dứt gánh”ù, các ông như chim sổ lồng, như cá gặp nước, có ông theo bạn bè du lịch đó đây, có ông theo con cháu về Viêt Nam kiếm vợ, hầu có người bạn đời an ủi trong lúc tuổi già xế bóng.
Có thể nhiều ông cũng tìm được hạnh phúc muộn nơi bà vợ trẻ mới bảo lãnh đem qua, nhưng chắc cũng có ông bị vợ trẻ đưa ra tòa ly dị hoặc nàng âm thầm bỏ ra đi... Còn có những cô tuổi còn xanh, đường trần chưa bận bịu, lo lắng hoặc đã dang dỡ, đổ vỡ mối tình đầu, hay vừa tốt nghiệp hậu Đại Học thì tuổi đời cũng đã quá xuân hớn hở về Việt Nam lấy chồng và bảo lãnh đem qua. Họ tạo cuộc sống gia đình cũng đề huề, êm ấm, ăn nên, làm ra, mua nhà, mua xe. Có ông chồng được vợ cho ôm sách đi học, có ông thì xin đi làm để “góp gạo thổi cơm chung”. Lại có ông vì tuổi đã lớn, chán cảnh bon chen ở nhà thay vợ nội trợ trông nom gia đình.
Tôi có hai người em kết nghĩa tuổi nhỏ hơn tôi gần hai con giáp, một ông 36, ông kia 37. Tháng trước nghe nói có bà cụ thân sinh ra các ông ấy ở Saigon phải chống gậy để đi hỏi vợ cho con đúng theo lễ nghi phong tục Việt Nam.
Hai ông em này vượt biên qua Mỹ cũng hơn 20 năm, nghề nghiệp vững chắc, thâm niên công sở, mặt mài cũng “good Looking” chỉ tội rờ vào lưng không có đồng nào, lương năm cũng năm sáu chục ngàn, nhưng tiền thuê nhà, ăn cơm tiệm “cơm chỉ”, nghĩ hè, nhảy đầm, Las Vegas, vvv.... riết rồi vốn liếng chỉ có cái 401K hưu trí, mấy cái thẻ Visa, thẻ đổ xăng, credit card và chiếc xe là tốt.
Chủ nhật tuần rồi, sau khi xem lễ ở nhà thờ ra, tiện thể hai ông mời chúng tôi về nhà chơi và cho xem hình và Video ngày làm lễ hỏi vợ ở Saigon. Tôi giật mình cứ tưởng là đang nằm mơ thấy Thẩm Thúy Hằng hay Thanh Nga đâu đây, đầu óc cứ như người đang “phê” vì các cô ấy đẹp quá, dáng đi thướt tha yểu điệu, ăn nói dịu dàng, ỏng à ỏng ẹo, nghiêng qua ngã lại giống như những nàng công chúa Trung Hoa trong những điệu múa nghê thường thời xưa, xa xôi...hay những thí sinh diễn xuất khi thi Hoa hậu hoàn vũ. Điều đáng nói là họ còn rất trẻ, so với tuổi đời của hai ông em tôi, một cô vừa chẳn đôi mươi, cô kia hai mươi bốn. Bà nhà tôi thấy vậy hoảng quá, lo lắng nghi ngờ, liền nói:’
- Các chú ham đẹp, ham trẻ, cưới hỏi rồi đem các cô ấy qua đây, khi họ đủ lông đủ cánh họ bay đi, đúng là công Dã Tràng.
Rồi bà đọc liền hai câu thơ:
“Dã Tràng xe cát biển Đông, Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì!” Chị thấy lo lắm!
Tôi liền chen vô để trấn an nhà tôi và bênh vực cho hai ông em độc thân bất đắc dĩ đang ngồi mơ màng, lâng lâng, tay mân mê cái cằm râu tỉa đều đặn, đôi mắt lim dim nghĩ đến hạnh phúc trong tầm tay. Tôi nói một hồi:
- Em đừng lo “Con cò trắng răng” người Việt mình thường xem trọng ân nghĩa, ân tình “Ơn đền, mà oán không trả” mà em. Mình đem họ qua được tới đây, thoát được Cộng Sản đã là một tình nghĩa rồi, nỡ nào họ cư xử như vậy... bay đi, cũng có trường hợp ngoại lệ nhưng ít khi xảy ra, nếu họ bye, bye, thì mình cũng làm được phước đấy, có sao đâu! Em không thấy chú Thuận sao, em anh Tư “mắt kiếng” ở gần nhà mình khi ta dọn về Cư Xá Lữ Gia Phú Thọ đó. Cách đây 7 năm cũng về Huế cưới vợ, cô Hương Giang lúc đó có 23 mà chú ấy đã 38, như em đã biết, họ sống rất đề huề, hạnh phúc lại sinh được hai đứa con bụ bẫm, đẹp và mạnh khỏe. Cháu Bi đã lên năm, cháu Lily lên bốn, cô Hương Giang ban ngày ở nhà chăm sóc và nuôi dạy các con, ban đêm cô còn cắp sách đến trường. Mùa hè vừa qua, cô Tốt nghiệp AA Degree (Associate in Arts) ở trường PCC (Panadena City College) giờ đây còn thừa thắng xông lên tính làm thủ tục “Tranfer” lên Cal Poly (California State Polytechnic University, Pomona) “major” là “Computer Science” đang là “hot job” đó, ít nữa ra trường bắt job mỗi năm cũng năm sáu chục ngàn khởi đầu, lúc đó chú Thuận xin hưu trí non là vừa, ở nhà đi câu. Còn nữa, nói đâu cho xa, chính chú Út bên gia đình em đó, năm nay đã 52 mà năm ngoái về rước thiếm qua, tuổi mới 25. Em không thấy sao, từ ngày thiếm qua văn phòng dịch vụ của chú ngày càng đông khách, ngày càng vui vẻ, bận rộn, nét mặt chú trở nên hồng hào, hớn hở tóc râu nhuộm đều, cắt xén cẩn thận, quần áo tươm tất, đi đôi giày đánh láng bóng chả bù cho lúc trước tứ thời chỉ có đôi ba ta, hàm răng vừa được nha sĩ Chu Linh Mai trồng lại đẹp và trắng phau giống như tài tử Hollywood. Sáng chú chơi Tennis, chiều tập thể dục ở Family Fitness. Chú bỏ hút thuốc, cai rượu, đem tặng cho “goog will” cái xe cũ đang đi và tới Elmont Toyota gặp Tony Vũ bắt chiếc Camry đời mới 2000. Sau giờ làm việc chú thiếm dung dăng dung dẻ đó đây, thường ăn cơm tiệm, cơm chỉ, ít thổi cơm chiều, thỉnh thoảng đi ăn cơm khách, cuối tuần chú còn đưa thiếm đi nhảy ở vũ trường Ritz nghe ca hát...

Trong ý nghĩ đơn giản và chân thật của tôi, tôi rất hoan nghênh những người Việt về Việt Nam cưới vợ, lấy chồng. Những cô gái Việt hiền lành, duyên dáng, đậm đà tình tự dân tộc, cùng một tiếng nói, màu da, phong tục tập quán hoặc những thanh niên Việt mới lớn sau cuộc chiến tương tàn, những bạn trung niên sa cơ, lỡ vận, ước vọng học hành, xây dựng hạnh phúc mai sau, nhưng không có cơ hội và phải nhẫn nhục, chịu đựng sống trong gong cùm Cộng Sản, không lối thoát và mờ mịt tương lai vv... Nên cố gắng đem họ qua đây, kết nghĩa vợ chồng. Hoa Kỳ đất rộng người thưa, giả dụ giờ thì chưa yêu, nhưng tình yêu đến sau hôn nhân tôi vẫn thường thấy xảy ra, hơn là lấy người ngoại quốc, ngôn ngữ bất đồng, phong tục tập quán lạ hoắc, dù mình thông thạo tiếng Anh hay tiếng Quốc gia của người phối ngẫu cho mấy đi nữa cũng đâu nói hết, diễn đạt hết tâm tình, ý tưởng bằng tiếng mẹ đẻ của mình: Việt Nam.
Thêm nữa, đem được một người nào ra khỏi cái nhà tù khổng lồ của bọn thống trị đỏ hiện nay là tôi mừng rồi và làm cho Cộng đồng Việt Nam hải ngoại ngày càng đông đúc, phát triển.
Đi ở phố Bolsa trên đất Mỹ mà nhiều lúc tôi cứ tưởng là mình đang đi ở Saigon, đọc tờ Việt Báo, tờ Người Việt mà tôi cứ ngỡ là đang đọc tờ Chính Luận, tờ Sai Gòn Mới...năm nào, xa xưa ở Việt Nam.
Tôi đã có dịp đi lên tiểu bang Alaska cực Bắc nước Mỹ và cũng đã đến nước Na Uy Bắc Âu, ở đó cái lạnh bốn mùa ít có ngày nắng ấm, nhưng khi tôi gặp người Việt Nam, nghe tiếng nói Việt Nam, tôi thấy lòng tôi ấm lại, cái lạnh như biến đi đâu, tôi cảm thấy gần gũi và thân mật lạ thường, mặc dù tôi chưa quen biết họ.
Đọc báo chí và cũng nghe kể từ nhiều người bạn đã về thăm Việt Nam: Những cô gái Việt thật đẹp, thật trẻ trung, hiền lành, thật thà mà vì hoàn cảnh đói nghèo, thiếu thốn thất nghiệp họ đành phải nghe lời tụi buôn người đem gạ bán cho Đài Loan, Đại Hàn, Hồng Kông về làm vợ với một số tiền ít oi là vài ba ngàn đô la Mỹ nhưng bị chặn trước, ăn sau. Khi theo chồng về nước, đa số họ đâu được cư xử như người vợ, họ bị đối đãi như nô lệ suốt đời ở xứ lạ, quê người không biết được ngày nào về thăm quê cha đất tổ.
Còn nữa, đọc trong bài “Tiếng kêu cứu của những em bé Việt Nam” của Tác giả “Trọng nhân quyền” người vừa được thoát bọn Cộng Sản qua Châu Âu viết: “Vượt qua chặng đường dài bụi bặm, tôi đến thị trấn Tân Phú, Tỉnh Đồng Nai... Nói rồi cô chủ quay ra đẩy nhẹ tôi vào trong phòng. Một sự thật đau lòng diễn ra trước mắt tôi như một cơn ác mộng. Đúng là có năm bé gái nhàng nhàng từ 13 đến 16 tuổi đang cụm lại trong góc nhà. Nhìn mấy cháu sợ sệt như mấy con gà lạc vào chuồng lạ... Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi chứng kiến mấy đứa trẻ nhỏ như con cháu mình đang ở trong một ổ chứa mãi dâm. Trên những tấm thân nhỏ bé gầy còm kia, có gì lạc thú cho khác làng chơi khai thác" hoặc “tại sao các cháu không ở nhà đi học mà phải vào đây" Không làm tiền thì lấy gì mà ăn hả chú" dấn thân vào bẩn thỉu này còn hơn là chết đói... Hay- “nhục nhã cay đắng lắm chú ơi! Kiếp này chúng cháu làm trâu làm ngựa, kiếp sau chúng cháu nhất định làm con Bí Thư, Chủ Tịch Tỉnh cho chú coi” (Việt báo số ra ngày 14 Tháng 12 năm 2000)
Ấy, ta chỉ thấy một phần nào bộ mặt thật của cái gọi là “Xã hội Chủ Nghĩa” Cộng Sản Việt Nam. Còn gì đau khổ và tủi nhục hơn nữa" Và do đâu dân tộc ta có hoàn cảnh bi đát hôm nay"
Tôi cảm thấy xót xa cay đắng, tâm tư dằn vặt và uất hận ngút ngàn trong lòng, hổ thẹn không cùng vì mình không làm được việc gì, đóng góp được gì để xô ngã cái nhà tù Cộng Sản mục nát kia!
Tôi liên tưởng đến câu mà người Mỹ thường nói: ” You’ll never know what will happen tomorrow” (Anh không bao giờ biết việc gì sẽ xảy ra ngày mai) để tự an ủi mình và mơ màng hy vọng!

Nguyễn Hữu Thời

Ý kiến bạn đọc
28/12/201608:58:18
Khách
Một bài viết đã nói lên một sự thật đau lòng của dân tộc Việt nam đang sống dưới chế độ cọng sản. Càng nghĩ càng xót xa!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,554,747
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Nhạc sĩ Cung Tiến