Hôm nay,  

Định Nghĩa Nước Mỹ

10/05/200100:00:00(Xem: 145051)
I.

* NƯỚC MỸ LÀ XA LỘ (Free Way), nơi đó, vào giờ cao điểm trong ngày, một rừng xe đen kịt giành nhau từng khúc đường nhỏ, tự mình chạy “bán mạng” đến sở làm cho kịp giờ. Ai cũng quá sợ trễ giờ. Vì trễ giờ đồng nghĩa với “mất tất cả những gì mình đang có”. Vì thế, muốn định nghĩa cụ thể cái guồng máy hối hả của Nước Mỹ, hãy nhìn SINH HOẠT XA LỘ vào giờ cao điểm.

* “NƯỚC MỸ LÀ MỘT TRƯỜNG ĐUA, KHÔNG CÓ KẺ THẮNG. (Cũng không thấy Trọng Tài). Tất cả các “con ngựa” đều tự động chạy “như ma đuổi”. Chạy quên ăn, thiếu ngủ mà không dám than!. Trường Đua đó có thể gọi là Chủ Nghĩa CHUYÊN CHÍNH TƯ BẢN.

* NƯỚC MỸ là một Cánh Đồng Bao La, mà tất cả người dân đều thành..”Tuổi con Trâu” hết. Tất cả Trâu đều tự động kéo cày. Có kéo thì có ăn. Và ngược lại. Lúc nào cũng kéo một cách hối hả, cho đến suốt cuộc đời. Cánh đồng đó có thể gọi là SIÊU CỘNG SẢN!

* NƯỚC MỸ “THỜ ÔNG ĐỒNG HỒ”, tất cả mọi sinh hoạt xã hội đều được điều khiển theo “Vòng Quay siêu tốc 24 giờ”. Tất cả mọi người, mỗi giờ, mỗi khắc đều phải chiêm ngưỡng ông, chạy hấp tấp theo ông, sợ ông và..ngán ngẩm ông! Ông còn nhanh hơn “con thoi” nữa. Ông biến xã hội này thành một tập thể “Giá trị vật chất đảo lộn, vì thì giờ quý hơn vàng bạc”. Oâng đã giúp đất nước này trở nên giàu mạnh, đồng thời ông cũng mau chóng lấy mất đi biết bao tuổi xuân và đời sống những con người di dân hội nhập, trong đó có người tỵ nạn VN của chúng tôi!

* NƯỚC MỸ LÀ MỘT THIÊN ĐÀNG, vì người dân của bất kỳ quốc gia nào trên thế giới cũng sẵn sàng đổi cả tài sản và tính mạng để thực hiện “Giấc mơ được lên Thiên đàng Mỹ quốc”, trong khi người dân ở Mỹ thì chán ngán, thở dài!

* NƯỚC MỸ là một cường quốc văn minh, tiên tiến, ĐÀN BÀ được tôn vinh lên hàng số 1, nhưng chưa có người đàn bà nào được lên ..làm Tổng Thống cả!

* NƯỚC MỸ là một cường quốc mà mọi người dân là 9 CON SỐ. Họ tên, ngày tháng năm sinh không còn cần thiết nữa. 9 con số là “Sợi dây thòng lọng” buộc chết cứng mỗi người. Từ lúc sinh ra đến khi lìa đời, không chạy đàng nào thoát được, dù ở nội địa hay đi ra nước ngoài. Hay nói khác đi, chính phủ là “Ngũ Hành sơn” còn người dân là “Tề Thiên” bị đè bẹp dí.

* NƯỚC MỸ LÀ MỘT LÒ CƯỜNG TOAN đã theo thời gian xóa bỏ tất cả các sắc dân hội nhập. Thấy như còn đó, nhưng sự thật đã xóa mất: gia tộc, gia đình, chòm xóm, phái tính..Các thứ Tình sẽ dần nguội lạnh rồi mất hút, vì con người đã thành cái máy tự động: máu mua nhà, mua xe, máy làm việc, máy làm chồng, làm cha..máy ăn, máy ngủ, rồi sẽ là.. máy chết!

* NƯỚC MỸ là Hiệp Chủng Quốc, nên có một nền LUẬT PHÁP PHỨC TẠP NHẤT THẾ GIỚI. Vì lẽ đó, người dân phải tự bảo vệ mình bằng “tinh thần vị kỷ” . Khi thấy xe anh bị “nằm đường”, tôi sẵn sàng nhảy ra đẩy giúp (vì không đụng chạm đến pháp luật!), nhưng khi thấy anh đang bị kẻ ác đuổi giết, thì tôi..lẫn ngay!

* NƯỚC MỸ là một đại cường mà không ai nghe Chính Phủ hô hào Hạn Chế Sinh Sản bao giờ. Cứ nâng chi phí y tế cao lên, người dân tự động..không dám sinh đẻ nhiều nữa!

* NƯỚC MỸ là một siêu cường Bóc Lột Người Dân Tinh Vi Nhất. Lợi dụng những lỗi lầm nhỏ nhặt thường nhật của dân, nâng giá tiền phạt vạ lên tối đa (đâu ai thưa được"). Lợi dụng những sở thích cá nhân mà Chính phủ cho là xa xỉ, hay có hại cho sức khỏe..đánh thuế lên mấy trăm %. (Tai hại như sòng bài mà Chính phủ còn cho phép, chuyện nhỏ “Hút Thuốc Lá” lại “Làm ầm lên”" Phải chăng đã có những “màn đánh cuội” bên trong"). Khi Chính phủ cần dân thì chỉ việc “níu đầu” thu thuế đủ, khi dân cần Chính phủ, thì đủ thứ luật lệ khắt khe, lệ phí cứ “leo thang”. Ngân sách chính quyền thì thặng dư, trong khi túi tiền người dân khó mà để dành được! (Chỉ có tiền chục, tiền trăm, không có tiền ngàn!)

* NƯỚC MỸ là một cường quốc có một nền Giáo Dục Phục Vụ Tư Bản (Không đếm xỉa gì đến gia đình). Từ Tiểu học, nhà trường đã gạn lọc ra 2 học sinh có thiên tài (trong số 10 học sinh), gửi học trường riêng, phát huy cho thành tài, để sáng chế, phát minh làm “Đầu não” cho nước Mỹ. Tám học sinh còn lại, chỉ cần học hành chăm chỉ để khi ra trường, đi làm đóng thuế. Chương trình không dạy Đạo Đức Xã Hội hay Đạo Đức Gia Đình. Đi lính vì quyền lợi. Lòng Yêu Nước là một thứ hình dung từ mù mờ, nên xã hội mất quân bình về khả năng và đạo đức. Thiểu số thì xuất chúng, đa số thì thật thà, mọi sự chỉ dựa vào Chính phủ.

Một chương trình giáo dục chủ trương để học sinh Tự Do Tối Đa (Quá trớn!). Đứa trẻ được tự do phát huy năng khiếu, nhà trường chỉ là người hướng dẫn, chứ không kềm kẹp. Tự do phát triển như cây trong rừng. Nhờ tinh thần đó, nước Mỹ mới có được nhiều nhà phát minh, sáng chế. Nước nhà thì vẫn giàu mạnh nhưng nhà tù thì mọc lên mỗi ngày một nhiều thêm.
Thêm một tình trạng nghịch lý: Dân Mỹ ghét người Nói Dối, nhưng tập đoàn lãnh đạo thì “cực kỳ gian dối”. Họ quá thông minh, quỷ quyệt. Họ là Cảnh Sát Quốc Tế. Họ có đủ sách lược biến tốt thành xấu, đổi trắng thành đen. Họ dựng lên tấm bình phong Tự do, Dân chủ, Nhân quyền để mặc cả quyền lợi phía sau. Họ đủ mánh khóe gian dối, thất đức nhất (nhưng ít lãnh hậu quả nhất), miễn sao mưu lợi về cho nước Mỹ mà thôi. Họ không có chủ nghĩa, không có thù, không có bạn, không có đạo đức với bất cứ ai. Ai cũng ghét, nhưng ai cũng sợ, cũng xin làm bạn, và khép nép xưng hô “Bẩm Ngài”! (Người Mỹ dễ quen nhưng khó thân!)

* NƯỚC MỸ là một cường quốc đứng đầu về Tự do, Dân chủ trên thế giới, nhưng ít người biết, đằng sau chính phủ, chỉ có vài “Hoàng Đế Xanh”, khống chế mọi sự. Không ai biết mặt các Ngài, nhưng quyền lực ngang hàng Thượng Đế. Họ chỉ huy nước Mỹ và toàn thế giới. Họ còn có tên khác là Ngài Tư Bản. Ngài có đôi tay dài muôn dặm, dùng để quậy nát quốc gia nào trù phú tài nguyên (nên ta thấy, những quốc gia trù phú tài nguyên thì “muôn năm” không bao giờ được yên ổn!) để mang về cho nước Mỹ. Túi của Ngài đầy ắp Đô La Xanh, một loại quyền lực vạn năng ghê gớm. Có thể chui lọt tất cả cửa dễ dàng, mua chuộc được tất cả loại người, làm lũng đoạn bất kỳ nền kinh tế quốc gia nào. Nếu bất kỳ ai là “Chướng ngại vật” trên con đường Ngài đi, Ngài phất tay, thì ai cũng phải chết, dù người đó là một ông Tổng Thống (dù là Tổng Thống Mỹ). Nếu cần cho quyền lợi, Ngài sẵn sàng xóa mất tên một quốc gia (như nước Việt Nam khốn khổ của chúng ta!). Là một Hoàng Đế Xanh thông minh nhất, giàu nhất, mạnh nhất, đáng phục nhất, đểu nhất, tàn ác nhất, đáng ghét nhất và..đáng chán nhất!!

* NƯỚC MỸ là một cường quốc có chính sách thuế khóa hùng mạnh và hữu hiệu nhất. (Người ta nói, ở Mỹ, gọi báo Cảnh sát có “Giết người”, 1 giờ sau Cảnh sát mới tới, nhưng nếu gọi “Có người trốn thuế”, 10 phút sau, cảnh sát tới liền!) Đánh thuế “từ cây đinh đánh lên”, nhưng riêng thực phẩm thi miễn thuế. Chính phủ đã thấy được, nếu người dân ăn không đủ no thì thuế má khó mà thu nhiều được.

Vì thực phẩm dư thừa, nên xã hội phải đương đầu với tệ nạn “Bệnh Béo Phì”, mỗi năm đã giết chết hàng trăm ngàn người Mỹ. Thực phẩm thì dư thừa, nhưng..không có giờ ăn! Lại thêm, nếp sống xa rời thiên nhiên, ít vận động, nên đủ thứ bệnh phát sinh. “Cái mặc” cũng vậy. Muốn món nào, vất tiền ra là có ngay. Các nhu cầu về “Tứ Khoái” của con người cũng vậy, tất cả đều “Làm Vội Vã”, không có giờ để hưởng thụ. Khi “Aên để mà sống, Mặc để che thân, Tứ Khoái làm vội vã”, thì con người đã biến thành “Con Vật” mất rồi! Bạn có nghiệm ra không"

Thời gian thì “trôi qua cửa sổ” vùn vụt. Một ngày như một giờ. Một tuần như một ngày. Một tháng như một tuần. Một năm như một tháng. Mười năm như một..”giấc chiêm bao”. Tôi đã “ngụp lặn” nơi “Quê hương thứ hai” này..”2 giấc chiêm bao” rồi, nên đâm sợ hãi. Chỉ còn “Một giấc chiêm bao” ngắn ngủi nữa, thì tôi sẽ là nạn nhân của..Ngài Tư Bản. (Sẽ gặp Thần Hỏa, và sẽ bị..”không toàn thây”!"). Ôi cuộc đời một “Người Mỹ Da Vàng”, rồi cũng chỉ là một nhúm tro tàn, đựng trong một hủ sành..tội nghiệp mà thôi!. Nhưng nếu phải sống với Cộng Sản, để phải chết vì đói, thì tốt hơn, nên sống với Ngài Tư Bản để..chết vì no!!!Một chủ nghĩa Treo Bao Tử để trị, một chủ nghĩa Vắt Óc để trị, hình thức Cộng Sản hay Siêu Cộng Sản, cũng đều “bóc lột” như nhau, người dân cũng là nạn nhân, cung phụng “Vinh thân, phì gia” cho tập đoàn lãnh đạo, để rồi chết dần mòn, tội nghiệp mà thôi!

Còn nhớ ngày xưa, nơi quê hương nghèo nàn của chúng tôi, dù nước nhà đang hồi chiến tranh Nam Bắc, nhưng người dân thôn quê sống rất bình dị. Thôn xóm là một tập thể hợp quần, tương thân tương trợ. Khi gặp quan, hôn, tang, tế, không cần gọi, cả làng tự động chạy đến giúp mỗi người một tay. Đàn ông thì chân đất, đầu trần, chỉ cần 3 cái quần đùi 1 năm, sống quanh năm với thiên nhiên, đồng áng. Đàn bà thì vừa quán xuyến gia đình, vừa nuôi lớn một đàn con nheo nhóc. Tính tình họ rất là chất phác, nhu cầu giản dị, chỉ có giúp đỡ lẫn nhau, không có người bóc lột người. Aên không đủ no nên ăn món nào cũng ngon, được ăn là một hạnh phúc. Mặc không đủ ấm, đủ đẹp, nên cái mặc là một niềm ao ước trong “Tứ Khoái” thú vị. Có phải Hạnh Phúc nằm trong cảnh thiếu thốn, chứ không phải dư thừa"

Tôi đã “lặn hụp” 1/3 cuộc đời nơi cường quốc văn minh bậc nhất này, với vật chất thừa mứa (nhưng không phải hưởng thụ) và khi vật chất không còn là nhu cầu thèm muốn nữa, thì mục đích “Con trâu kéo cày” để làm gì đây nhỉ"

Còn nhớ 20 năm xưa, vợ chồng thôi nhau, tôi nách theo thằng con 4 tuổi, đi vượt biển trên chiếc ghe ọp ẹp như “Phạm Công ra trận”. Phải vừa làm cha kiêm luôn làm mẹ, vất vả làm lại từ con số không. Hơn 10 năm dài, nó đeo tôi như bóng đeo hình. Thế mà từ năm đầu Trung học, nó từ từ tách tôi ra. Sau 20 năm, tuy nó còn đó, nhưng tôi cơ hồ cảm nhận, tôi đã mất con vĩnh viễn rồi. Bây giờ, khi nào nhớ con, muốn gặp nó, phải “xin hẹn”! . 1/3 cuộc đời ở “Thiên Đàng Hạ Giới”, tôi đã mất tất cả rồi. Xưa, mất nhà, mất nước, nay..mất con! Ôi! Cuộc đời một người Mỹ da vàng, chỉ còn lại vỏn vẹn... 1 con chó mà thôi!

20 năm sau, ta vô cùng hối tiếc
Ta không tin, con đọc được những dòng này
Những “Lãng Quên” nghe như “Phản Bội”
Không nói với con, thì mình.. nói với ai!

20 năm sau, con thành người tiên tiến
Ta vẫn còn Đông, con đã là Tây

Bao thứ Tình, quen đặt lên Máy Tính
Sống bằng Quyền Lợi, ai chết mặc ai!

20 năm sau, ta vô cùng đau xót
Cầm bằng như “Chơi diều đứt dây”!
Vật chất nhu cầu con không hiểu được
rằng: Hạnh Phúc Là Thanh Thản và Đơn Sơ.

Đường đi trong đời, con thành công không khó
Khó nhất với con là “Thành Nhân”... Con ơi!!!

ĐOÀN MINH
San Jose - Apr. 01

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,534,188
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến