Hôm nay,  

Buồn Vui Đời Tỵ Nạn

16/05/200100:00:00(Xem: 159759)
Bài tham dự số: 02-246B-vb056

Em,
Hai mươi năm trôi qua thật nhanh. Anh mới tưởng chừng như ngày hôm qua....
Anh hôn em để giã từ lên đường vượt biên, ở phía sau hang đá Đức Mẹ, nhà thờ Bà Chiểu. Em vừa khóc, vừa căn dặn anh nhớ giữ kỹ chai dầu gió xanh, phòng ngừa lúc ra khơi, thuyền anh bị sóng nhồi, anh có thể “cho cá ăn chè”.
Thế rồi, anh vội vàng ngồi trên chiếc xe ôm của Dượng Sáu, ba của cha T, để chạy vào cầu Bình Điền, địa điểm hẹn với người tổ chức vượt biên. Ở đó có sẵn ba má nuôi và hai đứa em nuôi của anh.
Cả gia đình được lệnh đứng phía sau mấy cây nước đá, người ta chở xuống Rạch Giá để ướp lạnh tôm xuất khẩu. Ở đây anh không tường thuật cho em nghe cuộc hành trình rùng rợn ngày đó. Anh chỉ vắn tắt ghi lại những buồn vui đời sống tỵ nạn của gia đình anh.
Như em biết, Ba nuôi của anh đã bị thủy táng, chết vì khát nước, thiếu nước (dehydrated) sau ba ngày bốn đêm lênh đênh giữa Thái Bình Dương.
Bà mẹ nuôi, hai đứa em nuôi và anh được đưa vào trại Thái Lan rồi định cư tại Hoa Kỳ theo diện hốt rác (tức là Sponsor Chùa đấy).
Em đâu có ngờ rằng, lúc xuống phi trường Oakland gia đình của anh bị khám xét te tua. Tại sao" Bởi lẽ không có hành lý trên tay, không valy, không cặp da, không túi xách. Trước ngực và sau lưng mỗi người, chỉ có nhét một tờ báo gấp làm tư cho đỡ lạnh. Lý do thứ hai mà “hộ khẩu” của anh bị khám xét là vì... phía đằng trước có hai mươi tám người Hmong, người nào cũng vác một cây chổi và một cái bàn xúc rác (dust pan), thế rồi đến lượt Mẹ nuôi anh và ba đứa tụi anh bước tới, nhân viên quan thuế hỏi:
“Where are your broom and dust pan"”
Bà mẹ nuôi của anh lẹ làng đáp:
“We are Vietnamese Refugees, Why should we carry along brooms and dust pans"”
Nhân viên quan thuế trả lời:
“You look like Hmong to us”
Em nghĩ buồn cười không" Rồi câu hỏi thứ nhì là “Tại sao không có hành lý"” Mẹ nuôi anh đáp “Too poor to afford luggage”.
Thế rồi gia đình anh được đứa về miền đất lành chim đậu này. Tiếc rằng gia đình anh phải vô cùng vất vả trong vấn đề tìm việc làm và nơi cư ngụ.


Bà mẹ nuôi của anh phải “Lao động” mỗi tuần sáu mươi tiếng đồng hồ để nuôi sống ba đứa con, một vừa mười lăm, một vừa lên 6 và một vừa lên 4 tuổi rưởi.
Lần đầu tiên bà ấy vào xin việc ở một trường đại học, có một cô thư ký người Mỹ gốc Nhật, kỳ thị bằng câu hỏi: “Have you ever been to an American College"” (Bà có bao giờ vào đại học ở Hoa Kỳ chưa).
Bà ấy cười và đốùp chát lại rằng: “Oh, yes. I begin my college life in the USA when you still wore diapers, Ma’am”.
Cũng như anh, lúc anh lên được lớp 11 trường Bolsa Grand High School, mẹ nuôi anh bảo anh xin Counselor giấy phép để đi làm part time ở Mc Donald Hamburger, thì anh chàng phỏng vấn anh hỏi câu này “Ở Việt Nam có nhiều ruồi không"” “Do you have many houseflies in Vietnam"” Anh cũng đỏ mặt mà phải trả lời: “Sure, we do. However our houseflies are fewer than yours"” Người phỏng vấn lại “How come"” (Tại sao) Anh liền thưa rằng “My country is too small. (Xứ tôi nhỏ bé) It’s about the size of Texas (Chỉ vào khoảng tiểu bang Texas thôi) so if you want to know the exact number of Vietnamese houseflies, you have to divide the number of American houseflies by 50 (vậy thì muốn biết số ruồi ở VN, xin lấy số ruồi của Hoa kỳ và chia cho 50) Besides, in this country, you have sold lots os houseflies catchers (Hơn nữa ở xứ này, các bạn bán nhiều đồ đập ruồi lắm cơ)
Vắn tắt hai ba câu chuyện để cho em ý thức được rằng, với anh, đây không phải là vùng đất hứa (It’s not a Promised land) đồng ý là con người được tự do, con người có dân chủ, tuy nhiên mầm mốùng kỳ thị vẫn còn tiềm tàng đâu đó, ngay trong lòng người.
Em lại hỏi anh “Sao anh không về thăm lại quê hương” Anh sẽ về khi nào có lá cờ ba sọc đỏ phất phới ở dinh Tổng thống ngày xưa, Anh sẽ về khi không còn tiếng súng. Mặc dù anh vẫn biết, anh phải đọc lên những câu ca dao này
“Ngày đi trúc chửa mọc măng,
Ngày về trúc đã cao bằng ngọn tre.
Ngày đi lúa chửa đâm vè,
Ngày về lúa đã đỏ hoe cánh đồng.
Ngày em đi chửa có chồng,
Ngày về em đã tay bồng tay mang”

Vẫn như ngày xưa.
PHƯƠNG CAO

Ý kiến bạn đọc
27/02/201820:50:25
Khách
Cay đắng quá ! Hy vọng là cuộc sống của ông bạn bây giờ đả đở nhiều và tâm hồn củng vị tha , thanh thản hơn.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,046,075
Tác giả cho biết ông là một thầy giáo hưu trí, hiện là cư dân Westminter. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện bà mẹ nhất định phải con gái còn ở Việt Nam cho một tăng sĩ để mang con qua Mỹ.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, công việc: làm nail. Tham gia viết về nước Mỹ từ 2011, với bút hiệu Hữu Duyên Nguyễn và bài "Cám Ơn Bố", bà đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
Tác giả là cư dân Nam Cali. Ông cho biết “bút hiệu Tô Ba Lây lấy cảm hứng từ mấy anh du khách vùng trời Tây sang du lịch ở Việt Nam. Không tin, xin nói lái sẽ hiểu.” Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Tào Lao Chuyện Mỹ”, rồi thêm “Những Chiếc Xe Kỷ Niệm”.
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, cư dân Riverside, đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, cư dân Berryhill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ. Giải thưởng VVNM 2013, cô có 5 bài tham dư và đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả (hình bên) với hai bài viết tiêu biểu: “Thiên Thần Đen” và “Cũng Một Đời Người”,
Mai Hồng Thu tức Donna Nguyễn là tác giả vừa nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013. Định cư tại Hoa Kỳ từ năm 1985, tác giả là cư dân Bắc California và dự giải Việt Báo từ 2008. Các bài viết của cô luôn cho thấy sự thẳng thắn, đôi khi ngang tàng nhưng tử tế vui vẻ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả định cư tại Seattle từ 1975, đã hồi hưu sau khi phục vụ trong ngành xã hội tiểu bang nhiều năm. Bài viết Về Nước Mỹ đầu tiên của Nguyễn Đặng Bắc Ninh là “Nàng Dâu Mỹ” cho thấy cách viết chừng mực mà sinh động. Sau đây là bài viết thứ hai.
Tác giả tên thật là Nguyễn Cao Thăng, 52 tuổi, dân gốc Kinh 5 Rạch Giá, một cựu thuyền nhân, hiện là kỹ sư cơ khí của hãng máy bay Beechcraft tại Wichita, Kansas. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên ông là “Một Vòng 5,000 Miles”. Sau đây là bài viết thứ hai.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả từng nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo,
Với “Hồi Ức Tháng Tư Của Long Mỹ,” cùng viết với người cháu là Hải Quân Trung Tá Paul LongMy Choate, Trương Kim Hoàng Thư đã nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ 2012. Bài mới của cô là một chuyện ma trong kỷ niệm từ thời mới 9 tuổi. Tác giả rời Việt Nam sang Mỹ từ tháng 10 năm 1974,
Nhạc sĩ Cung Tiến