Hôm nay,  

Bài Viết Của Bé 13 Tuổi: Tất Cả Vì Tương Lai

16/05/200100:00:00(Xem: 182262)
Bài tham dự số: 02-247-vb057

Cảnh vật xung quanh như vươn lên một sức sống mới vì mùa xuân đã trở lại sau những ngày mùa đông giá buốt.
Thế là tôi qua Mỹ được hơn bảy tháng rồi. Hơn nữa năm trời trôi qua mà tôi cứ ngỡ mới ở đây được ba tháng. Thời gian đối với mẹ và tôi sao mà trôi qua nhanh quá. Nhưng đối với những người thân yêu của mẹ và tôi còn ở bên Việt Nam thì chẳng nhanh chút nào.
Họ sống trong nổi thương nhớ khôn cùng vì người vợ, người con, người em, người cháu và đứa bạn thân cùng học chung, chơi chung với nhau mười mấy năm trời đã cách xa họ nữa vòng trái đất.
Có rất nhiều tâm sự họ muốn thổ lộ để cùng chia xẻ nhưng chỉ có thể nói với nhau bằng những lá thư rất dài, rất dài mà không sao kể hết được nổi lòng. Một nổi buồn chung ở nơi họ là người họ yêu thương nhất đã cách xa ngàn dặm không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nhau. Có thể một năm, hai năm, năm năm cũng không chừng.
Ba tháng đầu khi mới đặt chân lên đất Mỹ, tôi và mẹ chưa đi học được, suốt ngày ở nhà không biết làm gì ngoài việc lo cơm nước. Lúc đó vốn tiếng Anh của tôi rất ít nên xem TV cũng không hiểu gì cả. Vài ngày thì có báo Việt Nam coi cũng đở chán một chút.
Những lúc ở không ngồi một mình, tôi cảm thấy cô đơn, trống trải vô hạn. Tôi nhớ Việt Nam thật nhiều. Nhớ nhất là mái nhà mà tôi đã trải qua tuổi thơ ấu, đến bây giờ tôi bắt đầu trưởng thành, tất cả là mười bốn năm trời.
Ở trong ngôi nhà đó, tôi được hưởng tình yêu bao dung của bà ngoại, sự chăm sóc, dạy dỗ của cha mẹ và sự che chở đùm bọc của anh hai. Cả những câu vui đùa và chúc mừng của các bạn và người thân vào những buổi tiệc sinh nhật của tôi. Những ngày tháng êm đềm đó làm sao có thể phai mờ trong ký ức tôi .
Tôi nhớ có một mùa Trung thu, năm đó tôi mới bốn tuổi. Vào đêm Trung thu, vì trời mưa gió lớn nên bị cúp điện, mà tôi vẫn chưa có lồng đèn để chơi. Tôi khóc đòi ba mẹ mua cho tôi một cái lồng đèn. Mẹ tôi nhờ anh hai đi mua cho tôi. Đêm ấy mưa gió rất lớn và cúp điện nữa, thế mà anh hai vẫn chạy xe đạp đội mưa, đội gió mưa về cho tôi chơi. Bây giờ những lúc nhớ lại, tôi đã khóc và cảm thấy sao lúc đó tôi hư quá vậy, chẳng nghĩ đến ai cả chỉ biết cái thú vui của mình mà thôi. Tôi nghĩ chắc anh hai đã quên chuyện đó vì mười năm trôi qua rồi, nhưng tôi sẽ không thể nào quên được.
Bây giờ Mẹ và tôi đã đi học. Tôi không có nhiều thì giờ để nghĩ những chuyện đó nhiều nữa vì dù sao nó cũng đã là quá khứ.
Điều quan trọng bây giờ là tương lai của mẹ và tôi ở trên đất Mỹ này. Hiện nay mẹ và tôi còn đang sống chung với dì dượng, được sự bảo bọc của các dì dượng mẹ và tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Tôi thì còn nhỏ chưa thể làm gì để giúp cho mẹ. Tôi chỉ còn có cách học thật là giỏi. Khi ra đi, mọi người đều gởi gấm vào tôi một mong ước duy nhất là tôi sẽ thành công, có tương lai rực rỡ nơi nước Mỹ này.
Mọi người trong gia đình phải dứt bỏ tình ruột rà, tình vợ chồng hai mươi mấy năm trời chung sống mà ra đi cũng chỉ vì tôi, vì tương lai mai sau của tôi.
Hiện nay tôi gặp không ít trở ngại vì tôi không biết tiếng Anh. Khi ra đường hay học trong trường nếu có người nào hỏi tiếng Anh tôi cũng không biết trả lời ra sao, chỉ cười qua loa hay vờ đi nơi khác.


Cái đó cũng không quan trọng bằng việc học trong lớp. Khi cô giảng bài tôi ngồi ngây ra nghe cô nói như vịt nghe sấm. Nhiều lúc tôi thấy hơi bất mãn nhưng vì mai sau tôi quyết tâm không chịu thua.
Tôi lấy câu: “Cực trước, sướng sau” để khuyên bản thân mình. Lắm lúc tôi nghĩ: “Bây giờ mình không biết tiếng Anh, không làm gì được, biết đâu vì cố gắng mai mốt có khi sẽ thành công gấp bội thì sao"” Ba tôi nói rất đúng: “Biết bao nhiêu người muốn qua đây mà không thể đi được, tương lai mù mịt, không biết được ngày mai sẽ ra sao, nhiều người chỉ sống ngày nào hay ngày đó. Vậy mình có cơ hội phải biết nắm lấy.”
Tôi rất tiếc, lấy làm buồn khi thấy những người không biết nắm lấy cơ hội, qua đây để đua đòi theo cái này cái nọ. Có người qua được hai, ba năm cũng có người mới qua có mấy tháng.
Tôi không biết vì thời gian đầu qua đây, họ chán nản vì không biết tiếng Anh nên học không được rồi buông xuôi, mặc kệ. Hay vì một lý do nào khác như: lúc đầu mới qua không có bạn, rồi gặp được người nào tỏ ra thân thiện, ngọt ngào; kết bạn mà không cần xem bạn tốt hay xấu. Lâu ngày bị tật xấu “lây nhiễm”, mà chính họ cũng không biết được. Người xưa có câu thật hay thật chí lý “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.
Có rất nhiều lý do để đưa họ vô con đường xấu, nhưng một lý do rất quan trọng là sự quan tâm, dạy dỗ của cha mẹ. Có thể vì cha mẹ của họ phải tần tảo làm việc kiếm tiền, lo cho cuộc sống mới nơi đất khách quê người, mà vô tình quên đi rằng bên cạnh họ còn có một đứa con trong thời kỳ phát triển, cần một sự chỉ bảo tận tình để đương đầu với cái xã hội hỗn tạp và hãy còn quá xa lạ đối với nó.
Cha mẹ hãy bỏ chút thời gian quý báu của mình để giải thích chỉ bảo cho con mình cái đúng cái sai, cách chọn bạn mà chơi. Vì trong cuộc sống đời thường có rất nhiều kẻ xấu luôn luônrình rập để dụ dỗ và bắt lấy tâm hồn non dại của những đứa trẻ.
Chính những điều đó làm cho con của mình cảm thấy vững tâm hơn vì nó tin rằng cha mẹ sẽ luôn có mặt để giúp đở nó trong bất cứ trường hợp khó khăn nào, Vì thế cuộc sống gia đình sẽ ngày càng gắn bó hơn. Hãy giúp đở đứa con còn thơ dại của mình đừng để tương lai tươi sáng của nó bị bóng đen xấu xa che khuất. Nếu mai sao này hối tiếc cũng không còn kịp nữa.
Bên cạnh đó cũng có rất nhiều người Việt Nam mới qua nhưng học rất giỏi. Tôi thấy rất hãnh diện cho họ và cho cả những người Việt Nam hiện đang sống trên đất Mỹ này. Đó là những con người đầy lòng quyết tâm và chịu khó cho nên không ít những người Việt Nam đã thành công rực rỡ.
Chiến tranh năm xưa đã lấy đi quê hương, mái nhà thân yêu. Họ phải lìa bỏ những gì yêu dấu nhất, thân thiết nhất, ngay cả những người họ yêu thương để tìm đường tự do. Chính những đau khổ và nước mắt đó đã làm cho họ thành những con người sắt thép để vươn lên trong cuộc sống. Họ xứng đáng để hưởng, để sống hạnh phúc đầy đủ bên những gì họ đã tạo nên từ đôi bàn tay trắng.
“Sau cơn mưa trời lại sáng” những ngày đau khổ, những cái mất mát mà chiến tranh gây ra đã qua. Chúng ta hãy cùng vứt bỏ đi những niềm đau khổ như những cơn gió giá rét của mùa đông để vươn đến sự tốt đẹp rực rỡ như mùa nắng xuân.

TRẦN HẠNH DUY THANH

Ý kiến bạn đọc
17/08/201221:38:29
Khách
Mới qua Mỹ một thờii gian không lâu nên viết được thế này là lẽ đương nhiên.Vấn đề là:anh bạn trẻ thân yêu ơi,đừng quên câu:"Lửa thử vàng gian nan thử sức".

Chúc chú mạnh tiến để chứng tỏ rằng mình là vàng nhé!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,524,159
Tác giả là một thuyền nhân, vượt biên tháng 12 năm 1983; đến Mỹ tháng 1 năm 1985, là một Design Engineer, hiện định cư và làm việc tại San Jose.
Tác giả đã tham dự viết về nước Mỹ từ 2001. Sau 8 năm lặng lẽ, Vĩnh Hầu góp thêm nhiều bài mới và nhận giải danh dự viết về nước Mỹ năm thứ mười, với bài viết nhân ngày 30-4-1975, kể về người lính Mỹ chung thuỷ với một gia đình Việt mà chàng từng nhận là bố mẹ anh em.
Tác giả, tự giới thiệu là “người viết mới toanh” vì chưa từng viết bài gởi cho báo nào, cả ở VN lẫn Mỹ. Sơ lược tiểu sử: Từ 1971, từng học Trung Học Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho. Qua Mỹ năm 2009. Hiện ngụ tại Milpitas, San Jose, California. Bài viết về nước Mỹ thứ ba của Đồng Tâm là chuyện một gia đình miền Nam với những di chứng từ 30 Tháng Tư năm xưa.
Tác giả sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật, khoa Đồ Họa, năm 1988 tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Đến Mỹ tháng Tư năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, đang làm việc trong phân xưởng in của một nhà máy tại địa phương. Sau đây là bài viết mới của cô nhân Mother’s Day vào cuối tuần này.
Tác giả tên thật Quách Ngọc Ánh, sinh năm 1954, hiện là cư dân Garden Grove, CA. Trước 75 học Sư phạm Sai gon, có đi dạy học lớp 4 một thời gian ở miền Trung. Định cư tại Hoa kỳ theo diện H.O. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là hồi ức xúc động về việc đi tìm người thân chết khi vượt biển.
Chú Sáu Steve Brown chính là "người Mỹ yêu tiếng Việt" mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài "Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.
Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể. Hình bên: tác giả nhận giải "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất" Viết Về Nước Mỹ 2005, do nữ nghệ sĩ Kiều Chinh trao tặng.
Khi con đọc những dòng này thì Cha đã ra đi biền biệt, Cha không còn ở trên cõi đời tạm bợ này.
Ngày này 38 năm trước, tôi là cậu bé 16 tuổi đang ôm khẩu súng Carbin cổ lỗ sĩ trong một phiên gác Nhân Dân Tự Vệ.
Ngày 27 tháng Tám năm 1975. Từ Trại Pendleton, xe buýt chở vợ chồng và bốn em tôi đến phi trường Los Angeles và đỗ ngay trước phi trạm.
Nhạc sĩ Cung Tiến