Hôm nay,  

Bài Viết Của Bé 13 Tuổi: Tất Cả Vì Tương Lai

16/05/200100:00:00(Xem: 182315)
Bài tham dự số: 02-247-vb057

Cảnh vật xung quanh như vươn lên một sức sống mới vì mùa xuân đã trở lại sau những ngày mùa đông giá buốt.
Thế là tôi qua Mỹ được hơn bảy tháng rồi. Hơn nữa năm trời trôi qua mà tôi cứ ngỡ mới ở đây được ba tháng. Thời gian đối với mẹ và tôi sao mà trôi qua nhanh quá. Nhưng đối với những người thân yêu của mẹ và tôi còn ở bên Việt Nam thì chẳng nhanh chút nào.
Họ sống trong nổi thương nhớ khôn cùng vì người vợ, người con, người em, người cháu và đứa bạn thân cùng học chung, chơi chung với nhau mười mấy năm trời đã cách xa họ nữa vòng trái đất.
Có rất nhiều tâm sự họ muốn thổ lộ để cùng chia xẻ nhưng chỉ có thể nói với nhau bằng những lá thư rất dài, rất dài mà không sao kể hết được nổi lòng. Một nổi buồn chung ở nơi họ là người họ yêu thương nhất đã cách xa ngàn dặm không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại nhau. Có thể một năm, hai năm, năm năm cũng không chừng.
Ba tháng đầu khi mới đặt chân lên đất Mỹ, tôi và mẹ chưa đi học được, suốt ngày ở nhà không biết làm gì ngoài việc lo cơm nước. Lúc đó vốn tiếng Anh của tôi rất ít nên xem TV cũng không hiểu gì cả. Vài ngày thì có báo Việt Nam coi cũng đở chán một chút.
Những lúc ở không ngồi một mình, tôi cảm thấy cô đơn, trống trải vô hạn. Tôi nhớ Việt Nam thật nhiều. Nhớ nhất là mái nhà mà tôi đã trải qua tuổi thơ ấu, đến bây giờ tôi bắt đầu trưởng thành, tất cả là mười bốn năm trời.
Ở trong ngôi nhà đó, tôi được hưởng tình yêu bao dung của bà ngoại, sự chăm sóc, dạy dỗ của cha mẹ và sự che chở đùm bọc của anh hai. Cả những câu vui đùa và chúc mừng của các bạn và người thân vào những buổi tiệc sinh nhật của tôi. Những ngày tháng êm đềm đó làm sao có thể phai mờ trong ký ức tôi .
Tôi nhớ có một mùa Trung thu, năm đó tôi mới bốn tuổi. Vào đêm Trung thu, vì trời mưa gió lớn nên bị cúp điện, mà tôi vẫn chưa có lồng đèn để chơi. Tôi khóc đòi ba mẹ mua cho tôi một cái lồng đèn. Mẹ tôi nhờ anh hai đi mua cho tôi. Đêm ấy mưa gió rất lớn và cúp điện nữa, thế mà anh hai vẫn chạy xe đạp đội mưa, đội gió mưa về cho tôi chơi. Bây giờ những lúc nhớ lại, tôi đã khóc và cảm thấy sao lúc đó tôi hư quá vậy, chẳng nghĩ đến ai cả chỉ biết cái thú vui của mình mà thôi. Tôi nghĩ chắc anh hai đã quên chuyện đó vì mười năm trôi qua rồi, nhưng tôi sẽ không thể nào quên được.
Bây giờ Mẹ và tôi đã đi học. Tôi không có nhiều thì giờ để nghĩ những chuyện đó nhiều nữa vì dù sao nó cũng đã là quá khứ.
Điều quan trọng bây giờ là tương lai của mẹ và tôi ở trên đất Mỹ này. Hiện nay mẹ và tôi còn đang sống chung với dì dượng, được sự bảo bọc của các dì dượng mẹ và tôi cũng cảm thấy được an ủi phần nào. Tôi thì còn nhỏ chưa thể làm gì để giúp cho mẹ. Tôi chỉ còn có cách học thật là giỏi. Khi ra đi, mọi người đều gởi gấm vào tôi một mong ước duy nhất là tôi sẽ thành công, có tương lai rực rỡ nơi nước Mỹ này.
Mọi người trong gia đình phải dứt bỏ tình ruột rà, tình vợ chồng hai mươi mấy năm trời chung sống mà ra đi cũng chỉ vì tôi, vì tương lai mai sau của tôi.
Hiện nay tôi gặp không ít trở ngại vì tôi không biết tiếng Anh. Khi ra đường hay học trong trường nếu có người nào hỏi tiếng Anh tôi cũng không biết trả lời ra sao, chỉ cười qua loa hay vờ đi nơi khác.


Cái đó cũng không quan trọng bằng việc học trong lớp. Khi cô giảng bài tôi ngồi ngây ra nghe cô nói như vịt nghe sấm. Nhiều lúc tôi thấy hơi bất mãn nhưng vì mai sau tôi quyết tâm không chịu thua.
Tôi lấy câu: “Cực trước, sướng sau” để khuyên bản thân mình. Lắm lúc tôi nghĩ: “Bây giờ mình không biết tiếng Anh, không làm gì được, biết đâu vì cố gắng mai mốt có khi sẽ thành công gấp bội thì sao"” Ba tôi nói rất đúng: “Biết bao nhiêu người muốn qua đây mà không thể đi được, tương lai mù mịt, không biết được ngày mai sẽ ra sao, nhiều người chỉ sống ngày nào hay ngày đó. Vậy mình có cơ hội phải biết nắm lấy.”
Tôi rất tiếc, lấy làm buồn khi thấy những người không biết nắm lấy cơ hội, qua đây để đua đòi theo cái này cái nọ. Có người qua được hai, ba năm cũng có người mới qua có mấy tháng.
Tôi không biết vì thời gian đầu qua đây, họ chán nản vì không biết tiếng Anh nên học không được rồi buông xuôi, mặc kệ. Hay vì một lý do nào khác như: lúc đầu mới qua không có bạn, rồi gặp được người nào tỏ ra thân thiện, ngọt ngào; kết bạn mà không cần xem bạn tốt hay xấu. Lâu ngày bị tật xấu “lây nhiễm”, mà chính họ cũng không biết được. Người xưa có câu thật hay thật chí lý “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”.
Có rất nhiều lý do để đưa họ vô con đường xấu, nhưng một lý do rất quan trọng là sự quan tâm, dạy dỗ của cha mẹ. Có thể vì cha mẹ của họ phải tần tảo làm việc kiếm tiền, lo cho cuộc sống mới nơi đất khách quê người, mà vô tình quên đi rằng bên cạnh họ còn có một đứa con trong thời kỳ phát triển, cần một sự chỉ bảo tận tình để đương đầu với cái xã hội hỗn tạp và hãy còn quá xa lạ đối với nó.
Cha mẹ hãy bỏ chút thời gian quý báu của mình để giải thích chỉ bảo cho con mình cái đúng cái sai, cách chọn bạn mà chơi. Vì trong cuộc sống đời thường có rất nhiều kẻ xấu luôn luônrình rập để dụ dỗ và bắt lấy tâm hồn non dại của những đứa trẻ.
Chính những điều đó làm cho con của mình cảm thấy vững tâm hơn vì nó tin rằng cha mẹ sẽ luôn có mặt để giúp đở nó trong bất cứ trường hợp khó khăn nào, Vì thế cuộc sống gia đình sẽ ngày càng gắn bó hơn. Hãy giúp đở đứa con còn thơ dại của mình đừng để tương lai tươi sáng của nó bị bóng đen xấu xa che khuất. Nếu mai sao này hối tiếc cũng không còn kịp nữa.
Bên cạnh đó cũng có rất nhiều người Việt Nam mới qua nhưng học rất giỏi. Tôi thấy rất hãnh diện cho họ và cho cả những người Việt Nam hiện đang sống trên đất Mỹ này. Đó là những con người đầy lòng quyết tâm và chịu khó cho nên không ít những người Việt Nam đã thành công rực rỡ.
Chiến tranh năm xưa đã lấy đi quê hương, mái nhà thân yêu. Họ phải lìa bỏ những gì yêu dấu nhất, thân thiết nhất, ngay cả những người họ yêu thương để tìm đường tự do. Chính những đau khổ và nước mắt đó đã làm cho họ thành những con người sắt thép để vươn lên trong cuộc sống. Họ xứng đáng để hưởng, để sống hạnh phúc đầy đủ bên những gì họ đã tạo nên từ đôi bàn tay trắng.
“Sau cơn mưa trời lại sáng” những ngày đau khổ, những cái mất mát mà chiến tranh gây ra đã qua. Chúng ta hãy cùng vứt bỏ đi những niềm đau khổ như những cơn gió giá rét của mùa đông để vươn đến sự tốt đẹp rực rỡ như mùa nắng xuân.

TRẦN HẠNH DUY THANH

Ý kiến bạn đọc
17/08/201221:38:29
Khách
Mới qua Mỹ một thờii gian không lâu nên viết được thế này là lẽ đương nhiên.Vấn đề là:anh bạn trẻ thân yêu ơi,đừng quên câu:"Lửa thử vàng gian nan thử sức".

Chúc chú mạnh tiến để chứng tỏ rằng mình là vàng nhé!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,087,549
Họp mặt ra mắt sách và phát giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 sẽ được tổ chức tại Little Saigon vào chiều Chủ Nhật 12, Tháng Tám 2012.
Sau 26 năm trong binh chủng Hải Quân, tôi vẫn cảm thấy mình còn trẻ và hăng say. Tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ mới trong 30 tháng, trên hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson (CVN-70) hiện đang rẽ sóng trong vùng biển Úc Đại Lợi.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã dược 20 năm. Nghề nghiệp: Nails salon s owner tại Culver City, California, và đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong Tom Tom sẽ tiếp tục viết.
Đây là bài thứ tư của Lê Thị, một cư dân Chicago, 35 tuổi,. Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” “Lựa Chọn Sinh Tử” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong hơn hai tháng qua.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Sau đây là bài viết thứ ba của “người bị trời đày.”
Tác giả có ba tập thơ song ngữ Anh-Việt đã xuất bản. Cô sinh tại Việt Nam năm 1975, định cư tại Hoa Kỳ từ 1994, khi đã 19 tuổi. Năm 2004-05, cô được cấp học bổng Fulbright, bậc tối ưu, để thực hiện nghiên cứu về người Việt tại Thụy Điển. Sau khi tốt nghiệp cao học hai ngành: Lịch Sử Truyền Khẩu & Cộng Đồng tại CSUF.; và Nhân Chủng Học tại Đại học Stanford, cô hiện đang hoàn tất chương trình tiến sĩ. Cô đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII nhiều bài viết đặc biệt và sau đây là bài mới nhất.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, Martin Vu, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn, online từ 05/30/2012, đã gần 6,000 lượt người đọc. Bài thứ hai của Tuyết Phong là truyện ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, tác giả đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông." Sau đây là bài viết mới của ông.
Nhân ngày Fathers Day 2012, xin mời đọc chuyện kể của người con lai Mỹ-Việt, về một ông bố nuôi cựu chiến binh Mỹ và người Mẹ từ Việt Nam sang Mỹ tìm con. Tác giả hiện là một bác sĩ gia đình làm việc ở San Bernadino count, CA., cho biết ông rời Vietnam năm 1992. Sau 7 tháng tại Phillipines, đến California vào năm 1993. "Mồ Côi" là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Vì không thể rời nhiệm sở tại Alice Springs, Northern Territory, Úc Châu, tác giả đã không thể trực tiếp dự buổi họp mặt nhận giải. Mãi tới, ba năm sau, 2011 lần đầu tiên, vị Linh mục nhà văn và Việt Báo mới có dịp gặp gỡ lần đầu. Sau đây là bài viết mới nhất của nhà văn linh mục nhân mùa Fathers Day: Chuyện một ông bố từng có ý nghĩ giết bà vợ phụ bạc.
Nhạc sĩ Cung Tiến