Hôm nay,  

Chuyện Xưa

10/06/200100:00:00(Xem: 164022)
Bài tham dự số: 02-270-vb0612

Như mọi buổi chiều trong phòng làm việc, khi những cơn nắng yếu ớt rọi vào, tôi biết một ngày làm việc sắp sửa hết...
Tôi vươn vai, nghĩ đến cái hẹn chiều nay với đứa con gái ở một quán ăn.
Lâu lắm rồi tôi không gặp lại con tôi. Một năm hơn có lẽ. Mùa hè năm rồi con bé ở lại trường học thêm hè. Thế là mẹ con phải xa nhau, tuy thế con bé vẫn gọi mẹ 2, 3 lần mỗi tuần... nhõng nhẻo vòi vĩnh và xin tiền. Biết làm sao.
Tôi là người đàn bà đã ngoài bốn mươi tuổi, nhan sắc không mặn mà cho lắm, tôi cũng không hề nghĩ đến chuyện gắn bó với một người đàn ông nào. Người đàn ông đi qua đời tôi đã để lại cho tôi một đứa con gái, anh ấy là người có một thời tôi yêu tha thiết, yêu đến độ say mê và anh ấy cũng là một tai nạn lớn nhất trong đời tôi. Từ ấy, tôi như một con chim sợ hãi vô cớ, thấy mọi tình yêu còn lại trong đời đáng sợ như những người thợ săn...
Một mình... đã từ lâu lắm, đời không còn gi vui. Một mình nuôi con khôn lớn, một mình làm việc, một mình đến trường, một mình thù hận... ngút ngàn. Lâu lắm tôi không còn hiểu nổi tại sao tôi tồn tại, tại sao tôi có thể vượt qua những cơn giông bão của cuộc sống này"
Bạn đọc, nếu bạn đã từng là một người đàn bà nuôi con khốn khổ trong những ngày đầu tiên hội nhập ở xứ sở cơ hội này, hẳn bạn cũng đã có lúc... một mình âm thầm khóc. Bởi nhiều lúc đàn bà chúng ta vẫn thấy cần một người đàn ông, cho dù hắn là một người như thế nào đi nữa. Tôi cũng như bạn, đã cùng cực đến tận cùng đã khổ đau, đã câm nín, đã khóc rất nhiều lần... Cuối cùng tôi hiểu điều giúp cho tôi còn đứng vững, đó là đứa con gái bé bỏng của tôi. Bởi vì tôi có thể hận thù người đàn ông bội bạc, nhưng không thể bỏ rơi đứa con của chính mình. Mỗi đêm tôi đã khóc, đã cầu nguyện Thiên Chúa ban thêm cho tôi nghị lực, để tôi còn có thể tồn tại... Mà thôi, đã là chuyện xưa phải không" Có ai trong đời g này mà không có khó khăn phải trải qua, chỉ là mỗi người mỗi cảnh.
Cuộc sống vẫn còn dài... tôi mới ngoài 40 tuổi, còn nhiều năm nữa để sống để chờ đợi con tôi thành ngườ, để coi người đàn ông đã bội bạc tôi...thê thảm (xin lỗi đàn bà là thế).
Chỉ còn hơn 30 phút nữa là chấm dứt một ngày làm việc, thình lình, có điện thoại từ phòng tổ chức cho biết, họ cần tôi phỏng vấn thêm một người cho công việc công ty đang cần... tôi không mấy vui, bởi lẽ công việc này sẽ kéo dài hơn 30 phút, có thể con gái tôi sẽ phải chờ lâu.
Tôi thu xếp hồ sơ, gọi cho tiệm ăn nhờ họ nói con gái tôi chờ thêm một chút. Tôi đi xuống văn phòng...
Mở cửa phòng phỏng vấn việc làm của công ty, tôi gặp người đàn ông mà tôi không hề muốn gặp. Cuộc đời là thế điều gì ta không thích thường đến thường xuyên hơn... Chính là hắn ta. Vẫn vậy. Vẫn đẹp trai. Vẫn cái vẻ mặt ngày xưa tôi từng yêu, sao bây giờ trông đểu cáng đến thế. Lại vẫn là nụ cười nửa miệng...
Tôi nhìn xoáy vào mắt hắn. Mười mấy năm hơn, từ ngày con gái tôi còn học lớp tiểu học, mà bây giờ cháu đã gần xong đại học.
Tôi tránh dùng tiếng Việt. Bằng giọng lạnh tanh, tôi bảo hắn ngồi ngay lại, và hỏi chuyện về những điều hắn đã làm, ở đâu, kinh nghiệm gì... mặt hắn cúi xuống tránh ánh mắt tôi. Tôi vẫn không buông tha, hỏi tới tấp những câu hỏi khó khăn hơn... Hắn im lặng, không nói, ấp úng... Cuối cùng tôi hỏi hắn thêm một câu, câu hỏi nằm ngoài chương trình phỏng vấn việc làm. Nhưng tôi bất cần. Giờ này, ở đây, tôi là xếp nhận người này hay không là quyền của tôi.
Tôi hỏi hắn một câu không ăn nhập với công việc...“Có bao giờ ông bị rắc rối về việc phụ cấp cho con cái hay không"” Hắn im lặng. Tôi hỏi tiếp khi nhìn một lượt qua bản resume hắn khai.
”Ông quên không khai việc ông có kinh nghiệm về việc bội bạc ngược đãi phụ nữ, bỏ rơi con trẻ...
Hắn lắp bắp không thành tiếng, nhưng sự thất thế của hắn chỉ làm tôi điên lên. Tôi quăng giấy tờ của hắn xuống bàn:
Ông nên đi ra khỏi đây ngay tức khắc, trước khi tôi gọi cảnh sát đến bắt ông về tội không hề chu cấp cho đứa con ruột của ông từ mười mấy năm nay...”
Hắn vội vã đứng dậy, vụt chạy như ma đuổi... Nước mắt tôi chảy xuống môi. Mím môi lại tôi cảm nhận vị mặn của nước mắt, của đắng cay cuộc đời.
Dĩ vãng mười mấy năm trong một phút vụt sống dậy, như một khúc phim chiếu chậm... từng nét thật rõ...


*
Không như những người đàn bà khác đến nước Mỹ với niềm hân hoan có hạnh phúc chờ đợi.
Tôi và đứa con gái, được chồng tôi và một người đàn bà khác trẻ và đẹp hơn tôi bội phần đón ở phi trường... Tôi mím môi cố giữ chặt tay con gái mình, sợ nó sẽ lỡ trớn chạy ùa về phía bố nó.... Chồng tôi đã có người đàn bà khác, sao lại còn bảo lãnh cho tôi (sau này thì tôi hiểu anh ta cần bảo lãnh tôi qua để làm thủ tục ly dị, và có lẽ cũng mong cho con gái tôi sau này sẽ khá hơn) Mấy hôm sau cái ngày đầu bỡ ngỡ đó, tôi im lặng cắn răng sống như một cái bóng...Tôi di chuyển qua một tiểu bang khác xin trợ cấp cho con vào trường. Đi làm ban đêm, ban ngày đi học, đưa đón con, tất cả những điều đó thật không dễ dàng gì với người đàn bà một mình lo mọi chuyện, nhưng làm sao hơn, tôi có được chọn lựa sao"
Thời gian là phương thuốc, tất cả đều phải qua đi, thành công cũng như thất bại. Tôi đã cúi xuống nhặt lại từng mảnh vụn của đời mình, cố chắp vá chúng lại thành sức mạnh để sống. Con tôi những đêm khó ngủ vẫn hỏi: “Mẹ ơi, Bố đâu rồi"” Tôi cũng đã khóc, chua xót, đau đớn bẽ bàng. Tôi đã là người đàn bà sắt trong mắt mọi người, tôi biết điều đó. Nhưng khi tôi đối diện với chính tôi, khi cô đơn lúc buồn tủi, tôi hiểu tôi đã sống như không phải là tôi... chỉ những lúc tôi khóc, tôi mới là tôi thực sự.
Một năm, hai năm... rồi mười năm, những khó khăn ban đầu dần dà qua đi. Khi đời sống đã thê thảm đến cùng cực, còn chỗ nào để đi xuống nữa sao. Mỗi ngày sống là một bài học, một thử thách và tôi trưởng thành hơn từ đấy...
Tôi đã là công nhân với bậc lương thấp nhất, rồi là một kỹ sư với bậc lương cao nhất sau nhiều năm kinh nghiệm. Con tôi từ tiểu học, dần dà lên trung học rồi đại học. Tất cả chỉ vì không còn cách làm khác hơn. Tôi đã cúi đầu lâu quá, đến lúc tôi phải ngẩng mặt lên dù đã thật mệt mỏi... và rồi hôm nay tôi gặp lại chàng, đời thật là vở kịch dài, chàng đã hết vai, đã đến lúc sân khấu này là của tôi.
Bước xuống bậc thềm dài, tôi vào phòng tổ chức trao lại hồ sơ cho cô thư ký, cô ta cười thân thiện rồi nói: “Có phải công ty sẽ có thêm một nhân viên Việt Nam, có phải là bà có cảm tình với người Việt Nam của bà...” Tôi mỉm cười im lặng bỏ đi, tôi đã quên nhìn lại khuôn mặt xinh đẹp đó há hốc lên với tập hồ sơ phỏng vấn gạch nát chi chít... mặc kệ...tất cả đã qua. Đã là chuyện xưa rồi.
Tôi chạy vội xuống nhà xe, nhìn tấm kiếng nhỏ trong xe, tô lên môi mình một chút son màu thẳm, màu mà ngày xưa chàng yêu thích.
Con gái tôi có vẻ không vui khi tôi đến muộn, tôi xin lỗi. Nhìn con xinh đẹp, trẻ trung tôi bỗng nhận ra khuôn mặt thanh tú ấy là một bản sao hoàn chỉnh của khuôn mặt người tôi yêu ngày xưa...
Tôi cố gắng giữ cho bữa ăn chung của hai mẹ con nhẹ nhàng. Chúng tôi nói về tương lai con gái tôi sau khi ra trường, nói mọi chuyện từ việc mua sắm đến nhà cửa.
Thình lình, con gái tôi bỗng hỏi:
“Có khi nào Mẹ gặp lại Dad không"”
Tôi cười, nói cho có:
“Con lớn rồi, con biết mà. Mẹ đâu còn gì để phải gặp lại.”
Tôi nhìn sâu vào cái bản sao hoàn chỉnh của người tôi yêu một thời, lòng thanh thản lạ lùng, có lẽ lâu lắm rồi tôi cứ đeo mãi cái bao phục nặng nề quá khứ.
Hôm nay mọi điều có lẽ đã qua đi. Tôi đã thực sự bỏ cái bao nặng quá khứ xuống rồi.
Lòng tôi nhẹ tênh, tôi nhớ có lần tôi đã xem một bộ phim Hongkong, có cô gái sắm một vai nào đó trong phim đã nói: “Buồn vui gì rồi cũng phải sống hết một đời dài đăng đẳng”
Ngày mai thôi, tôi sẽ nghĩ đến chuyện đi chơi xa ở một nơi nào đó, tôi phải xin phép nghỉ 1, 2 tuần. Lâu lắm rồi tôi đã sống một đời sống không phải cho tôi. Tôi đã quên tôi có một con tim lâu lắm... không hề thổn thức... tại sao chứ" Tôi mới ngoài 40 tất cả mọi chuyện đã là chuyện xưa...
*
Câu chuyện trên đây là một chuyện có thật của tôi, của bạn, của ai đó mặc kệ, tôi tôn trọng sự thật, nên nhân vật chuyện không có tên, có thể nhân vật chính trùng tên bạn, trùng tên tôi, tên một người đàn bà Việt Nam nào đó đã tham dự vào một chuyện kể, ngày xưa...
Tha lỗi cho tôi, tôi không phải là nhà văn nên bút pháp vụng về. May ra, câu chuyện có thể vẫn làm bạn bâng khuâng giây lát, như chính tôi đã từng bâng khuâng…

Cindy Pham

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,182,876
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến