Hôm nay,  

Nhật Ký Bốn Mùa

23/06/200100:00:00(Xem: 158303)
Bài tham dự số: 02-277-vb0622


Tôi sinh ra và lớn lên trên dãi đất cong cong hình chữ S nằm bên bờ Thái Bình Dương. Nếu tính một đời người chỉ có 60 năm như lời một bài hát của Y Vân thì tôi đã trãi hết một phần ba cuộc đời hấp thụ nền giáo dục của ông bà, cha mẹ mà trong đó, những “công, dung, ngôn, hạnh” phải thuộc nằm lòng. Đó cũng là hành trang tôi mang theo vào cuộc sống mới. Một ngày cuối đông, nước Mỹ đón tôi với những bông tuyết trắng xóa và cái lạnh tê người. Tôi so sánh bông tuyết thật trong lòng bàn tay và màu trắng của tuyết trong những trang cổ tích tôi mê từ tấm bé. Tuyết thật sao lạnh lẽo và cô đơn quá. Chúng đưa tôi chập chững bước vào cuộc sống mới. Một cuộc sống cũng lạnh lẽo và nhiều khó khăn. Tôi bắt đầu chấm phá nên nhật ký bốn mùa.

Mùa Xuân...
Bắt đầu của những thay đổi trong vũ trụ, và tôi, như một cánh én nhỏ không làm nên mùa xuân, đang ngỡ ngàng nhìn sự khác biệt nơi mình đang sống. Khí lạnh của mùa đông còn sót lại khiến tôi bị nghẹt mũi mỗi tối làm mẹ tôi nghĩ tôi khóc mỗi đêm vì nhớ bạn bè ở Việt Nam. Bác tôi chỉ vẽ cho chúng tôi rất nhiều, và tôi nhớ Bác tôi nhấn mạnh: “Ở đây không thể để trẻ dưới 12 tuổi ở nhà một mình, càng không thể dạy chúng bằng đòn roi, cảnh sát biết được thì nguy to...”
Tôi vốn là người lo xa. Còn chưa có gia đình thì tôi đã lo sau này tôi không dạy được con tôi khi chúng đủ 18 tuổi. Chẳng lẽ tôi gọi police hay gởi chúng đi “boot camps” hay sao" Thật ra, không đợi chúng đến 18 tuổi đâu. Tôi thấy những đứa trẻ hàng xóm và đứa con của cô ở cạnh nhà tôi khoảng 12, 13 tuổi gì đó, cha mẹ chúng sợ khi làm trái ý chúng, chúng sẽ bỏ nhà đi theo bạn bè. Bác gái của tôi nói thêm: Những bà mẹ Việt Nam thì cảm thấy buồn tủi khi ở xứ này, cha mẹ dường như phải nghe lời con cái.

Mùa Hạ....
Cái nóng của mùa hạ nơi này cũng không dễ chịu chút nào. Nhất là nếu trong nhà không có máy lạnh sẽ giống như đang ở trong cái lò nướng. Có phải vì vậy mà người ta có thể chỉ mặc chiếc quần sọc “rất ngắn” với chiếc “áo ngực” ra đường" đứa bé hàng xóm người Mỹ thắc mắc: Tại sao tôi mặc quần dài trong mùa hè" Tôi không biết trả lời. Có những cô gái Việt Nam ăn mặc rất Mỹ khiến tôi cũng muốn thử xem mình nhìn giống ai. Nhưng tôi chỉ dám ướm thử chiếc áo ngắn ngang eo và chiếc quần jean hợp thời nhưng những tế bào “thuần phong mỹ tục Việt Nam” trong máu tôi nổi dậy phản đối kịch liệt, tôi đành “quê mùa” trong mắt bạn bè với chiếc áo sơ mi và chiếc quần jean xanh bình thường đến trường.

Mùa Thu...
Hôm nay cô giáo gọi tôi lên gặp. Lý do ư" sự ít nói và sự ngại ngùng e thẹn trước đám đông mà tôi cho rằng những món đồ trang sức của những cô gái thùy mị, dịu dàng ở Việt Nam và đã trở thành những tế bào rong ruổi trong máu tôi tự bao giờ thì bây giờ lại khiến tôi ăn không ngon ngủ không yên. Cô giáo bắt tôi nói tiếng lớn hơn và phải tham gia vào câu chuyện có thể nói là những câu chuyện tán gẫu sau những buổi thực tập vì cổ cho rằng sự im lặng đồng nghĩa với “tôi không biết gì cả”.

Mùa Đông...


Tuyết không về nhiều như những mùa đông năm trước. Chỉ có những ngày đường đóng băng trơn trượt và cây cỏ bên đường lạnh lẽo trong chiếc áo ngà. Vất vả lắm tôi mới đến được trường. Hôm nay tôi đi khám sức khỏe định kỳ cho ngành tôi học. Người y tá hỏi tôi: “bạn lập gia đình chưa"” “chưa” “bạn có con cái gì không"” “bạn có sexually active không"”. Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. Chưa có gia đình làm sao có con cái. Chưa có gia đình làm sao dám...có lẽ thấy nét mặc khó coi của tôi nên người y tá không hỏi nữa. Bạn thông cảm đi, đó là chuyện bình thường ở Mỹ mà...

....Mùa Xuân...
Khi những chiếc lá non vừa hé nụ chào đón mùa xuân. Xuân trong làn hơi se lạnh buổi sáng cũng là lúc tôi chập chững bước vào đời. Tôi rất lo lắng vì đối với tôi, đây là lần đầu tôi thực sự đi làm. Những người cùng sở chào đón tôi với sự vui vẻ hời hợt bề ngoài.
Những mẫu chuyện nho nhỏ của những ngày đầu đi làm đã làm trang nhật ký dày thêm. Sáng nay một trong những bệnh nhân của tôi là cậu bé 14 tuổi con của người làm cùng sở. Khi mới vào thăm cậu ta, tôi thấy một cô bé nho nhỏ ngồi bên cạnh mẹ cậu ta, tôi nghĩ chắc là cô em gái. Khoảng một tiếng sau khi tôi mang thuốc vào thì tôi được câu trả lời chính đáng. Cô bé đang nằm bên cạnh trên chiếc giường chiếc dành cho bệnh nhân, gối đấu trên cánh tay ốm nhách của cậu bé. cậu giới thiệu với tôi cô bạn gái “tuổi 13” của mình. Đó là chuyện rất bình thường đối với người Mỹ nhưng đã để lại trong tôi nhiều nổi bâng khuâng. Tôi chỉ mong những cô nhỏ người Việt biết lắc đầu “trăm lần nhất định mình chưa yêu” và chưa đến lúc yêu. Đó là chuyện con nít. Còn chuyện người lớn thì sao" cách đây mấy ngày, một trong những người bạn làm chung sở mang vào khoe cuốn album hình đám cưới con gái. Có những tấm hình bốn người và ba thế hệ: Cô dâu chú rể, mẹ của cô dâu và con của cô dâu chú rể. Người mẹ là một trong những người làm cùng sở với tôi, nói với tôi đại khái rằng “tuy tụi nó đi ngược truyền thống, nhưng cũng đạt được mục đích” Thật đáng chúc mừng phải không"

Chớm Hạ....
Đã bao mùa Hạ trôi qua rồi nhỉ" những tháng ngày sống trên đất Mỹ như những khúc phim nhè nhẹ lướt qua trong tâm trí tôi. Tôi thấy sự vất vả cực khổ trong những năm đầu của ba mẹ tôi. Riêng tôi, những tưởng tuổi trẻ sẽ rất dễ dàng thích nghi, nhưng sao tôi thấy mình như miếng cà chua nằm trong chiếc bánh hamburger của tiệm Mcdonald. Miếng cà chua tôi bị ép dẹp lép giữa nền giáo dục khắc khe với nhiều thuần phong mỹ tục Việt Nam và một nước Mỹ tự do và chủ nghĩa cá nhân đi đầu. Tôi thấy mình cô đơn và lẻ loi và mãi dường như vẫn không hòa nhập được vào cuộc sống Mỹ. Nghĩ mà thương cho lứa tuổi “Lở cở” của tôi.
Nước Mỹ ơi, cám ơn người đã cho tôi cơ hội thành công trong sự nghiệp. Và cũng xin cám ơn người đã cho tôi không ít những suy tư. Những năm qua tôi đã “bơi” giữa hai dòng nước. Người ta nói: “bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước, chọn một dòng hay để nước cuốn trôi”, nhưng trong trường hợp này, tôi không thể chọn một trong hai dòng. Tôi cố gắng giữ lại nét đẹp của quê hương mà vẫn không bị lạc hậu trong cuộc sống mới. Chọn học những cái hay cái tốt noi người mà bỏ đi những điều không nên có. Cuối cùng tôi còn lại gì " Vẫn là nổi cô đơn xa cách quê hương và những suy tư của cuộc sống không như ý mình.

CA DAO

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,137,584
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến