Hôm nay,  

Trôi Theo Dòng Đời

25/07/200100:00:00(Xem: 189630)
Bài tham dự số: 02-306-vb0424

Tác giả Ngọc Hoa Trân, 38 tuổi, vào Mỹ năm 1995, hiện nay làm nghề Nail và cư ngụ ở Lisle, IL, đã có một số bài đặc biệt góp cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ. Bài mới lần này của bà kể chuyện một ông chồng làm Nail, kèm thêm phần tâm sự của chính tác giả.



Cào vào đất Mỹ năm 1995 vớI vốn liếng tiếng Mỹ là con số không, dù Cào có trong tay chứng chỉ A cho trình độ Anh Văn. Gia tài của Cào chỉ vài bộ đồ thời thượng cổ mà lúc Cào mặc, vợ Cào cứ đòi “xin mớ xí quách ăn chơi”.
Ở tạm nhà bà chị vợ mấy tháng, Cào bắt đầu đi làm để hoà nhập vào cuộc sống Mỹ mà bao ngươi vẫn cho là “vùng đất hứa“ là “thiên đàng“giữa địa ngục trần gian. Mỗi sáng, Cào thức lúc 5 giờ, ăn vội vai hạt “cherios “với sữa (nếu sớm) và đi bộ từ nhà bà chị vợ đến chỗ Bugerking. Công việc của Cào đầu tiên là lau chùi, dọn dẹp. Sau đó, hình ảnh chàng thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi đời, ngươi Á Châu đầu đen cặm cụi với công việc đã làm xúc động bà sếp Mỹ. Bà ta đã đưa anh lên công việc nướng bánh rồi bắt đầu gói bánh. Cào lại nhẫn nại làm việc, tập nói tiếng Mỹ và Mễ.
Sau một thơi gian ngắn, bà sếp lại cử Cào đi học khóa huấn luyện đứng bán hàng. Học xong, Cào làm vai tuần rồi xin nghỉ. Chẳng phải anh phụ lòng bà sếp mà vì quá mệt với thời tiết, với công việc hai jobs. Anh đã không thể giử nổi hai việc trong một ngàỵ Khi anh từ giã mọi người trong Burgerking, ai cũng rơm rớm nươc mắt. Bà sếp Cào thì nói không được một lời. Chỉ có thằng Tom là mừng vì nó sẽ được thế chỗ Cào với mức lương 5 đô 75 xu một giờ.
Công việc ở viện dưỡng lão chổ mấy ông bà nhà giầu ở, thì nhẹ nhàng hơn, Cào chỉ phụ bếp. Hai tháng sau, bà sếp lại thương tình cho Cào hưởng bảo hiểm “full time” cả vợ con với mức lương 6 đồng. Từ chổ đi bộ đi làm khi bà chị vợ bận không rước được, Cào đã mua được chiếc xe Toyota Camry đời 92 cho vợ còn mình thì lái chiếc xe Ford đơi 89 của ông anh rể (chồng chị vợ).
Hai vợ chồng giống như đôi chim non đủ lông cánh để bay. Chưa đủ tiền mua nhà, Cào thuê nhà ở. Mọi thứ trở nên đắt đỏ, khi ra riêng. “Tiền vào nhà khó như gió vào nhà trống.“ Lương hai vợ chồng không đủ trang trải dù đã “thắt lưng buộc bụng“. Cào, một lần nữa, lại xin thôi việc.
Anh mang thằng con ba tuổi hơn lên Virginia học Nail với vợ chồng anh vợ. .. Vẫn cặm cụi như ngày nào, Cào đã ra nghề sau một tháng học. Thợ Nail mới ra nghề xin việc thật khó khăn làm Cào tưởng chừng như cơ hội kiếm ăn thật mỏng manh.
Cuối cùng, “đất trời mở cửa từ bi, Chúa thương, Phật độ cho mi một đồng” Cào đã tìm được việc làm ở một tiệm Nail gần nhà. Cám ơn cái tiệm này đã cho Cào thực tập tay nghề để rồi sau vài tháng, Cào từ anh thợ mới chân ước chân ráo trở thành anh thợ tài hoa được nhiều khách hàng biết đến.
Nghề lại dạy nghề, anh kiếm được nhiều tiền đủ mua góp cáI townhouse và sắm sửa đồ dùng trong nhà không thiếu thứ gì. Cào mở tiệm, làm chủ được tám tháng lại bán đi xa vì phải cắt đứt quan hệ bất chính giữa thằng chủ mới đội mũ vinh quang với con thợ sành sỏi đàn ông và làm tiền.
Lấy vốn từ tiệm bán, Cào “tu hành“ mở thêm hai tiệm. Tiệm đang lên lại phảI bán vì thiếu ngươi trông coi. Anh dồn sức lực, nhân sự, tiền bạc cho tiệm còn lại để rồi anh đủ tiền cọc mua cái nhà khác.

Ba năm làm Nail, anh đã có trong tay ba chiếc xe không rẻ tiền chút nào, một cái nhà 5 phòng ngủ với đầy đủ tiện nghi, một cái tiệm Nail đang còn ăn khách. Sự thành công cuả anh là ở chỗ anh có đầu óc làm ăn, có tài hoa trong nghề, có sự nhẫn nại chăm chỉ “cày như trâu“ nếu nóI theo ông bà xưa. Bên cạnh đó, ngươi âm thầm hy sinh, gom góp , tiết kiệm để anh thành công chính là vợ anh mà nhiều khi quá hân hoan với “chiến thắng“ Cào quên hẳn chị.
Còn nữa, những con người là chủ tiệm, là đàn anh, đàn chị cũng có công giúp Cào tiến bước. Còn cái người mà đã đặt viên đá cho Cào làm bàn đạp vững chắc trên đường công danh, không ai xa lạ, chính là bà chị vợ.
Chân trời luôn rộng mở cho những ai muốn bước tới trong “vùng đất hứa”. Chỗ nào cũng là “đất hứa “nếu ta biết nắm thời cơ, biết làm ăn, biết tiết kiệm. Nghề nào cũng là lao động bằng chính ta, không trí óc thì là chân tay nên xin ai ai đừng nên cảm thấy tủi hổ khi phải lau cầu tiêu, quét dọn v.v. Nhưng, ta cũng không nên quá tự kiêu, tự đại khi thành công chút ít. Người xưa nói: “khiêm tốn là cái khôn tột đỉnh của ngươi thành công.”

Cái nghề Nail dù không được coi cao sang nhưng chính nó đã giúp hàng ngàn ngươi Việt tha hương ngoi lên mà sống. Đã có biết bao người Việt Nam đã được viện trợ từ đồng tiền làm Nai này.
Đồng tiền bao giờ cũng có mặt trái. Không ít ngươi vì kiếm quá nhiều tiền nhờ cái nghề này đã đâm ra hư hỏng. Trẻ, già đưa nhau đốt tiền cho sòng bài rồi đốt luôn cả sự nghiệp mồ hôi nước mắt mấy chục năm. Người thì trở nên lường gạt đồng nghiệp. Thợ Nai tìm mọi cách “ăn bớt “tiền của chủ. Thậm chí những cô gái làm Nail ăn mặc hở hang, khêu gợi giựt chồng, những ông chủ non nớt, nhẹ dạ, vì nghĩ rằng chủ Nail hẳn giàu. Cái nghề Nail mang lại cho người sự giàu sang cũng có thể làm ngươi ta tiêu tan sự nghiệp, đổ vỡ hạnh phúc, tan nát gia đình, hủy hoại thanh danh trong chốc lát. Nhưng, cái nghề không có tội mà lỗi là do bởi con người không control được họ trước hoàn cảnh.
Ngày mai, khi ta già hơn, ta không thể tiếp tục đi làm cái nghề này vì mắt mũi kém, tay chân chậm chạp thì hãy cố nâng niu những đồng tiền hôm nay ta đã, đang và sẽ có bằng sức lao động chính ta. Cũng đừng vì “miếng cơm manh aó“ mà thành “trâu cột ghét trâu ăn.“ Ta cố giữ hạnh phúc gia đình ta đang có, đừng vì “chưa giàu đã đổi bạn, chưa sang đã đổi vợ.”

Khi tôi viết bài này, “Giải thưởng Việt Báo“ cũng đang chuẩn bị hết hạn. Thế nhưng, tôi không mơ giải này, giải nọ, chỉ muốn nói lên được tiếng nói của lòng từ lâu ngủ yên.
Nghề viết báo không phải là nghề chính của tôi nhưng cũng đã từng thử viết đủ thứ.
Khi tôi còn đi học, học giỏi, làm lớp trưởng này lớp phó nọ nhưng thi cử thì lận đận hoài như cụ Tú Xương. Tôi đi làm hãng, tiệm ăn Mỹ thì sếp lớn thương, sếp nhỏ đè thành ra làm quần quật như trâu mà vẫn vô fulltime sau thiên hạ.
Tôi cũng đã từng chứng kiến cảnh ngươi Việt bị Ấn Độ, Mễ, Mỹ coi không ra gì vì ngươi Việt làm chung hãng không biết đoàn kết, đánh lộn, chửi lộn hầm bà lằn. Người Mễ thì ăn uống xô bồ, trộm cắp búa xua vẫn được trọng dụng. Tôi nghỉ làm vì không được lên lương dù hết sếp lớn, sếp nhỏ luôn mồm khen tôI “good job”.
Tôi cũng đang là thợ Nail nên cũng biết ít nhiều những người làm Nail. Tôi cũng là ngươi vợ dở khóc, dở cười khi bị chồng cắm sừng cả năm trời mà không hề hay biết. Nói chung, những gì tôi viết dù dưới hình thức nào cũng là những câu chuyện có thực, hy vọng chúng mang lại cho ngươiø đọc đôi chút ngọt ngào dù vướng vất đắng cay.

Thâm Trầm
5/1/01

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,913,614
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Thế là chúng tôi đã định cư ở Mỹ hơn 16 năm rồi. Nhìn đứa con trai lớn đang ngồi trước máy điện toán chuẩn bị luận án tiến sĩ, nhìn vợ tôi và hai đứa con nhỏ của chúng tôi đang xem truyền hình và tán chuyện vui vẻ, tôi bùi ngùi nhớ đến những người bạn không may đã chết trong trại cải tạo hay đang cùng gia đình
Bài viết về nước Mỹ hôm nay do một tác giả từ trong nước: Bác sĩ Lê Đình Phương, sinh năm 1964 tại Huế, hiện là Bác sĩ khoa Nội thương, tại bệnh viện Pháp Việt   Sài gòn. Trong điện thư đầu tiên gửi Việt Báo, bác sĩ Phương gọi giải thưởng Viết Về Nước Mỹ   là “một cơ hội tuyệt vời để những người Việt trong nước
Kim đồng hồ chỉ hơn 12 giờ đêm mà khu vực sòng bài casino vẫn tấp nập người ra kẻ vô không ngớt. Bộ mặt sinh hoạt đỏ đen về khuya lại càng rộn ràng hơn. Người ta đến đây để đi tìm may rủi, hay nói theo kiểu người dân lao động là để giải quyết buồn chán mệt nhọc của những ngày làm lụng vất vả.
Bao nhiêu đạo sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ và thi sĩ đã ca ngợi tấm lòng của những bà mẹ Việt Nam . Trước và sau biến cố 1975, từ Bắc vào Nam , họ đều tỏ lòng quý trọng những bà mẹ Việt Nam . Nào là mẹ hiền, mẹ đảm đang, mẹ chung tình..v..v... Tùy theo không gian và thời gian, việc tôn kính người mẹ Việt Nam
Phải ba tuần lễ sau khi dọn đến nhà mới chúng tôi mới có giường ngủ và bàn ghế, tủ kệ. Thật đúng câu mà tôi vẫn thường nghe người ta nói, "một lần dọn nhà bằng ba đám cháy". Cái gì các con tôi cũng muốn bỏ, muốn cho, vì "những thứ đó không thích hợp với căn nhà"! Tôi để mặc cho hai con chọn lựa đồ đạc theo ý chúng
Hơn 20 năm trước, trong cuộc chạy trốn từ Bắc vô Nam, người dân có nhiều thì giờ để quyết định; có sự trợ giúp của các tôn giáo, các tổ chức chính trị và các phương tiện chuyên chở của ngoại quốc. Giờ đây, cuộc di tản tuy quyết liệt nhưng âm thầm, bưng bít. Cha Hạnh nắm bắt được tình hình đen tối của miền Nam
Tháng Tư 1975, khi con cái lôi cha mẹ di tản, ông mới 45 tuổi, lòng còn lưu luyến cô bồ trẻ. Tháng Tư 2006, thành ông cụ goá 76 tuổi, cụ được con cái thu xếp cho về Việt Nam xem mặt vợ, một cô còn trẻ hơn cô bồ năm xưa. Đó là Chuyện Tháng Tư của Nguyễn Hữu Thời, một tác giả quen thuộc của Viết Về Nước Mỹ
Tác giả, theo bài viết cho biết, có học vị tiến sĩ vật lý, tại Hungary, thuộc viện khoa học Việt Nam, nguyên trưởng phòng nghiên cứu vật lý hạt nhân, từng đại diện VN ký kết và thực hiện hợp đồng với Cơ Quan Nguyên Tử năng quốc tế (International Atomic Energy Agency) cộng tác nghiên cứu các phản ứng tổng hợp
Thêm một lần 30 Tháng Tư đang trở lại, với biết bao hồi tưởng. Nhân thời điểm đặc biệt này, tác giả Đào Như, giải Viết Về Nước Mỹ 2005, "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính” vừa góp thêm 3 bài viết đặc biệt về người lính VNCH. Đào Như là bút hiệu của Bác sĩ Đào Trọng Thể.
Nhạc sĩ Cung Tiến