Hôm nay,  

Uùt Nương Học Đàn

02/08/200100:00:00(Xem: 152251)
Người Viết: Đoàn Thị Tuyết Nga
Bài Tham Dự Số: 02-309-Vb0428

Photo: Uùt Tập Đàn Với Mẹ Và Uùt Lên Đại Học.

*

Ngay từ lúc Út chưa chào đời bố Út vẫn luôn nhắc nhở: “Qua đến xứ Mỹ mà không làm được điều này thì không còn nơi nào làm được”. Ý bố muốn nói ngoài việc lo cho Út đi học chữ như bao nhiêu trẻ em khác, bố muốn Úùt học đàn, mà phải là đàn dây: học Violin để kéo nhạc cổ điển Tây phương
Khi Út được ba tuổi rưỡi, bố dục mẹ đóng tiền cho Út học lớp Music and Movement tại Colburn School of Performing Arts tại Los Angeles.
Lớp học có khoảng 8,9 em cùng trạc tuổi với Út. Buổi học thứ nhất Uùt khóc và ôm lấy mẹ suốt giờ học. Buổi học thứ hai trước giờ đi học Úùt đã hứa với mẹ sẽ không khóc, nhưng Út vẫn khóc. Lúc đó mẹ nghĩ chắc Úùt còn nhỏ quá nên mẹ dẫn Út đến văn phòng xin lấy tiền lại. Có lẽ Út hiểu được phần nào những lời đối thoại giữa mẹ và bà ở văn phòng, nên ngay sau đó Úùt mếu máu níu áo Mẹ nói: “Mẹ đừng lấy name con ra, con sẽ không khóc nữa” Đúng vậy 14 buổi học còn lại Úùt hoàn toàn không khóc.
Lúc đó, mỗi sáng thứ bảy, Út cố tìm cho bằng được đôi giày mới của mẹ, bắt mẹ xỏ vào và dẫn Úùt đi học.
Khóa học chưa chấm dứt, bố mẹ đã ghi tên cho Úùt học Violin private lessons. Trường Colburn xếp cho Úùt học với Dr Mitchell. Bà chỉ cho bố mẹ đi mua đàn violin size 1/10, sách Suzuki Violin book 1 và băng cassette đi kèm.
Bà còn dặn bố mẹ cho Uùt nghe bài đầu tiên của book 1 là bài “Twinke, twinke Little Star” nhiều lần mỗi ngày.
Trong giờ học Dr Michell chỉ cho Úùt cách để Violin trên vai, tập cầm bow và tập kéo bow trên cái violin chỉ dài hơn một gang tay của bố.
Mỗi ngày ở nhà mẹ giúp Úùt tập đàn.
Sau 4 tháng chăm chỉ tập luyện Út có thể đàn được bài “Twinke le”. Dr Mithchell đã đệm piano khi Úùt đàn bài này trong recital đầu tiên của Út.
Sau hơn một năm tập luyện Út đã học xong book 1. Út có thể đàn được trên hai chục bài thuộc lòng dù Út chưa hề biết đọc một nốt nhạc nào.
Từ năm lên 6 Úùt đã tham gia vào ban nhạc sơ cấp của trường và học thêm một nhạc cụ nữa là piano.
Khi được 8 tuổi, Úùt đã dùng đàn violin kéo được những bài concert ngọt lịm. Úùt đã đọc nốt nhạc rành rẽ và điều quan trọng là Út đã tập đàn một mình không cần mẹ giúp. Sau đó Úùt được chuyển lên ban nhạc trung cấp.
Vì Úùt có hai chị học đàn Cello và violin nên bố đề nghị Úùt chuyển qua đàn viola. Viola khá giống violin chỉ lớn hơn một chút và tiếng trầm hơn.
Năm Út 12 tuổi có hai chuyện vui xảy ra:


-Thứ nhất Úùt thắng học bổng dành cho viola của PTA Los Angeles Tenth District.
- Thứ hai, Uùt dự thi và được Disney’s Young Musicians Symphony Orchestra chọn để trình diễn chung với 74 em khác.
Các em đều 12 tuổi và đến từ nhiều tiểu bang trên đất Mỹ và cả ngoại quốc nữa.
Từ tháng 3 năm đó, Disney đã gửi những bài nhạc cho các em tập trước. Ngay khi các em vừa nghỉ hè Disney đã thu xếp phương tiện cho các em tụ tập lại để tập chung với nhau.
Năm đó Disney chọn địa điểm tập trung là Mt St Mary’s College gần UCLA. Các em sống chung với nhau hai tuần lễ, hằng ngày các em hào hứng tập luyện chung với nhau. Các em đang tập dượt một buổi trình diễn một buổi hòa nhạc đặc biệt tại Cerritos Performing Arts.
Hầu hết cha mẹ các em, dù ở những tiểu bang rất xa hoặc ngoại quốc, đều thu xếp mua vé máy bay về tham dự buổi hòa nhạc này.
Buổi trình diễn sau đó được phát hình trên Disney Chanel.
Ngày cuối cùng, 75 em là những người khách đặc biệt của Disneyland. Các em vui chơi thỏa thích cả ngày. Đến tối khi đến đón Úùt về bố mẹ nhìn thấy các em khóc ròng vì phải chia tay nhau, ai về nhà nấy. Disney đã cho Út một kỷ niệm không bao giờ quên được.
Út lớn dần, cánh tay Úùt dài ra và Úùt đã chuyển qua Viola full size. Út kết hợp với hai chị thành một ban tam tấu đàn giây dưới sự hướng dẫn của Dr. Naill.
Ba chị em Út đã đến trình tấu tại Concordia University do lời mời của Hội Hiếu Nhạc Việt Mỹ.
Năm 15 tuổi Úùt được chuyển lên ban nhạc cao cấp nhất của trường. Mùa hè năm đó Úùt được mời tham dự “music camp” hai tuần lễ với các em cùng tuổi trong ban nhạc tại Idyllwild.
Nhỏ Út tập piano nên khi hai chị lên đại học, Úùt thay thế các chị đánh đàn đại phong cầm trong thánh lễ mỗi ngày chủ nhật.
Từ khi Úùt chuyển lên ban nhạc cao cấp, các ngày thứ bảy Úùt ở trường Colburn cả ngày: buổi sáng học lý thuyết âm nhạc, học private lesson, buổi chiều tập trong ban nhạc. Mỗi năm ban nhạc này đều được mời đến trình diễn tại Los Angeles County Museum of Art và được trực tiếp truyền thanh qua các đài KMZT và KUSC.
Tháng tám này Úùt được mời tham dự một “music camp” chót trước khi lên đại học.
Năm nay Úùt 18 tuổi, có lẽ nhờ học đàn nên Úùt học chữ cũng khá: GPA 3.8 và SAT 1380. Uùt được nhiều trường UC nhận, nhưng Úùt chọn trường Pomona College giống hai chị.
Úùt nói với bố mẹ là Út sẽ tham gia vào ban nhạc của trường Pomona College. Bố mẹ hài lòng với việc Út học chữ, học tiếng Việt. Riêng với Bố, Bố đã làm được việc mà Bố mong ước từ lâu là Úùt Nương học đàn.

ĐOÀN THỊ TUYẾT NGA

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,743,896
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Nhân dịp lễ hội ma quỉ Halloween 31-10-2013, bài viết mới của ThaiNC là một chuyện ma,
Tác giả định cư tại vùng Seattle, tiểu bang Washington từ năm 1975, đã hồi hưu hơn mười năm qua.
Tác giả là cư dân North Carolina, chỉ vừa định cư tại Mỹ hai năm bẩy tháng. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh một người đến Mỹ khi tuổi đã 60, thân mang bệnh tật, tự chọn cho mình cách sống theo kiểu một loài chim đầm lầy vùng sông Nile Ai Cập, là “làm vệ sinh răng miệng cho cá sấu”.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, làm việc trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007 và rất có lòng với bạn hữu và giải thưởng Việt Báo. Cô hiện là cư dân San Francisco, làm việc tại thư viện của một trường trung Học. Bài viết mới của cô kể kể về môn thể thao phổ biến tạivùng Vịnh.
Tác giả tên thật Vũ Văn Cẩm, vượt biển năm 1981. Đến Mỹ 1982, hiện làm việc và an cư tại Oklahoma từ 2003. Nghề Nghiệp: Electrical Engineer tại Công Ty American Airlines, M&E Center, Tulsa, OK. Với hai bài viết tiêu biểu: "Puppy và Nàng"; "Rộn Tiếng Cười Mê Say" Vũ Công Ynh đã nhận Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2013.
Tác giả tên thật là Tô vĩnh Phúc. Trước 1975, tốt nghiệp cử nhân Luật Khoa và Văn Khoa tại Sài Gòn. Định cư tại Sacramento, California từ 1986, học và làm nhiều ngành khác nhau. Hai tập thơ đã xuất bản: "Bên Bến Sông Buồn" (2011) và "Nắng Chiều Còn Vương" (2012).
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ bẩy của Bà.
Tác giả 65 tuổi, định cư tại Mỹ từ 26 tháng Ba1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân,” tự sự của người vợ người mẹ trong một gia đình H.O.,
Trường Vẽ (L’ecole de Dessin) là tên gọi đầu tiên của Trường Cao Đẳng Mỹ thuật Gia Định, do người Pháp thành lập năm 1913, hiệu trưởng đầu tiên là hoạ sĩ Pháp André Joyeux. Năm 2013, ngôi trường này vừa đúng trăm tuổi. Nhân dịp này, xin mời đọc bài viết của Nguyễn Bích Thuỷ.
Nhạc sĩ Cung Tiến