Hôm nay,  

Uùt Nương Học Đàn

02/08/200100:00:00(Xem: 152349)
Người Viết: Đoàn Thị Tuyết Nga
Bài Tham Dự Số: 02-309-Vb0428

Photo: Uùt Tập Đàn Với Mẹ Và Uùt Lên Đại Học.

*

Ngay từ lúc Út chưa chào đời bố Út vẫn luôn nhắc nhở: “Qua đến xứ Mỹ mà không làm được điều này thì không còn nơi nào làm được”. Ý bố muốn nói ngoài việc lo cho Út đi học chữ như bao nhiêu trẻ em khác, bố muốn Úùt học đàn, mà phải là đàn dây: học Violin để kéo nhạc cổ điển Tây phương
Khi Út được ba tuổi rưỡi, bố dục mẹ đóng tiền cho Út học lớp Music and Movement tại Colburn School of Performing Arts tại Los Angeles.
Lớp học có khoảng 8,9 em cùng trạc tuổi với Út. Buổi học thứ nhất Uùt khóc và ôm lấy mẹ suốt giờ học. Buổi học thứ hai trước giờ đi học Úùt đã hứa với mẹ sẽ không khóc, nhưng Út vẫn khóc. Lúc đó mẹ nghĩ chắc Úùt còn nhỏ quá nên mẹ dẫn Út đến văn phòng xin lấy tiền lại. Có lẽ Út hiểu được phần nào những lời đối thoại giữa mẹ và bà ở văn phòng, nên ngay sau đó Úùt mếu máu níu áo Mẹ nói: “Mẹ đừng lấy name con ra, con sẽ không khóc nữa” Đúng vậy 14 buổi học còn lại Úùt hoàn toàn không khóc.
Lúc đó, mỗi sáng thứ bảy, Út cố tìm cho bằng được đôi giày mới của mẹ, bắt mẹ xỏ vào và dẫn Úùt đi học.
Khóa học chưa chấm dứt, bố mẹ đã ghi tên cho Úùt học Violin private lessons. Trường Colburn xếp cho Úùt học với Dr Mitchell. Bà chỉ cho bố mẹ đi mua đàn violin size 1/10, sách Suzuki Violin book 1 và băng cassette đi kèm.
Bà còn dặn bố mẹ cho Uùt nghe bài đầu tiên của book 1 là bài “Twinke, twinke Little Star” nhiều lần mỗi ngày.
Trong giờ học Dr Michell chỉ cho Úùt cách để Violin trên vai, tập cầm bow và tập kéo bow trên cái violin chỉ dài hơn một gang tay của bố.
Mỗi ngày ở nhà mẹ giúp Úùt tập đàn.
Sau 4 tháng chăm chỉ tập luyện Út có thể đàn được bài “Twinke le”. Dr Mithchell đã đệm piano khi Úùt đàn bài này trong recital đầu tiên của Út.
Sau hơn một năm tập luyện Út đã học xong book 1. Út có thể đàn được trên hai chục bài thuộc lòng dù Út chưa hề biết đọc một nốt nhạc nào.
Từ năm lên 6 Úùt đã tham gia vào ban nhạc sơ cấp của trường và học thêm một nhạc cụ nữa là piano.
Khi được 8 tuổi, Úùt đã dùng đàn violin kéo được những bài concert ngọt lịm. Úùt đã đọc nốt nhạc rành rẽ và điều quan trọng là Út đã tập đàn một mình không cần mẹ giúp. Sau đó Úùt được chuyển lên ban nhạc trung cấp.
Vì Úùt có hai chị học đàn Cello và violin nên bố đề nghị Úùt chuyển qua đàn viola. Viola khá giống violin chỉ lớn hơn một chút và tiếng trầm hơn.
Năm Út 12 tuổi có hai chuyện vui xảy ra:


-Thứ nhất Úùt thắng học bổng dành cho viola của PTA Los Angeles Tenth District.
- Thứ hai, Uùt dự thi và được Disney’s Young Musicians Symphony Orchestra chọn để trình diễn chung với 74 em khác.
Các em đều 12 tuổi và đến từ nhiều tiểu bang trên đất Mỹ và cả ngoại quốc nữa.
Từ tháng 3 năm đó, Disney đã gửi những bài nhạc cho các em tập trước. Ngay khi các em vừa nghỉ hè Disney đã thu xếp phương tiện cho các em tụ tập lại để tập chung với nhau.
Năm đó Disney chọn địa điểm tập trung là Mt St Mary’s College gần UCLA. Các em sống chung với nhau hai tuần lễ, hằng ngày các em hào hứng tập luyện chung với nhau. Các em đang tập dượt một buổi trình diễn một buổi hòa nhạc đặc biệt tại Cerritos Performing Arts.
Hầu hết cha mẹ các em, dù ở những tiểu bang rất xa hoặc ngoại quốc, đều thu xếp mua vé máy bay về tham dự buổi hòa nhạc này.
Buổi trình diễn sau đó được phát hình trên Disney Chanel.
Ngày cuối cùng, 75 em là những người khách đặc biệt của Disneyland. Các em vui chơi thỏa thích cả ngày. Đến tối khi đến đón Úùt về bố mẹ nhìn thấy các em khóc ròng vì phải chia tay nhau, ai về nhà nấy. Disney đã cho Út một kỷ niệm không bao giờ quên được.
Út lớn dần, cánh tay Úùt dài ra và Úùt đã chuyển qua Viola full size. Út kết hợp với hai chị thành một ban tam tấu đàn giây dưới sự hướng dẫn của Dr. Naill.
Ba chị em Út đã đến trình tấu tại Concordia University do lời mời của Hội Hiếu Nhạc Việt Mỹ.
Năm 15 tuổi Úùt được chuyển lên ban nhạc cao cấp nhất của trường. Mùa hè năm đó Úùt được mời tham dự “music camp” hai tuần lễ với các em cùng tuổi trong ban nhạc tại Idyllwild.
Nhỏ Út tập piano nên khi hai chị lên đại học, Úùt thay thế các chị đánh đàn đại phong cầm trong thánh lễ mỗi ngày chủ nhật.
Từ khi Úùt chuyển lên ban nhạc cao cấp, các ngày thứ bảy Úùt ở trường Colburn cả ngày: buổi sáng học lý thuyết âm nhạc, học private lesson, buổi chiều tập trong ban nhạc. Mỗi năm ban nhạc này đều được mời đến trình diễn tại Los Angeles County Museum of Art và được trực tiếp truyền thanh qua các đài KMZT và KUSC.
Tháng tám này Úùt được mời tham dự một “music camp” chót trước khi lên đại học.
Năm nay Úùt 18 tuổi, có lẽ nhờ học đàn nên Úùt học chữ cũng khá: GPA 3.8 và SAT 1380. Uùt được nhiều trường UC nhận, nhưng Úùt chọn trường Pomona College giống hai chị.
Úùt nói với bố mẹ là Út sẽ tham gia vào ban nhạc của trường Pomona College. Bố mẹ hài lòng với việc Út học chữ, học tiếng Việt. Riêng với Bố, Bố đã làm được việc mà Bố mong ước từ lâu là Úùt Nương học đàn.

ĐOÀN THỊ TUYẾT NGA

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,298,815
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến