Hôm nay,  

Ngưu Khuyển Mã Vương

16/08/200100:00:00(Xem: 236274)
Tôi là công dân Việt Nam sinh ra ở Nam kỳ một tỉnh có số sau cùng là 20. Khi còn thơ ấu học trường làng thầy giáo bắt buộc phải học thuộc lòng Nam kỳ có 20 Tỉnh. Bạc Liêu là số sau cùng 20.
Qua nhiều thời kỳ nhiểu loạn trên đất nước Việt Nam, tôi bị lôi cuốn theo thời cuộc, thời kỳ Pháp thuộc, Việt Nam chống Pháp, Nhật đánh Đồng minh, quân Tàu giải giới Nhật. Việt minh thời gian ngắn cầm lên nắm chính quyền, Pháp tái chiến VN. Kế tiếp Mỹ tham chiến vào chiến trường VN. Đến 30 tháng 4 năm 1975 quân cán chính của đệ II Cộng Hòa VN tan rã, cáo chung chánh phủ miền Nam Cộng Sản miền Bắc hoàn toàn cưỡng chiếm Nam VN. Nếu tôi là nhà văn học giỏi xuyên qua nhiều thời kỳ kể lại nhiều bi đát thống khổ của nhân dân gánh chịu sẽ hết sức đau lòng và chua xót của dân tộc ta...
Sau thời gian cải tạo, năm 1979 gia đình tôi trốn thoát ách Cộng sản, an toàn định cư trên xứ Mỹ. Hiện nay chúng tôi 2 người đều gần 80, sức khỏe suy thoái già nua bệnh tật, qua nhiều lần giải phẩu đều được tai qua nạn khỏi. Chúng tôi không hề quên những ân tình của nhân dân Mỹ, chánh phủ Mỹ đã chiếu cố và dành nhiều ưu đãi cho người di dân cao niên được an hưởng những chuỗi ngày còn lại.
Về cuộc sống riêng, hai vợ chồng tôi được con cháu đón về ở chung, nhưng trong lòng xốn xang, ái ngại, khổ sở, cảm nghĩ như một gánh nặng cho con cháu, vì vậy mỗi ngày phải cố gắng phục vụ trong gia đình, đôi khi bệnh hoạn đau ốm vẫn phải sinh hoạt như thường, ngoại trừ bệnh không làm nổi đành phải bó tay. Được thể, con tôi giao hết quyền hành, bá chủ mọi công việc làm trong gia đình, ngoại trừ mấy cô cậu thì bất khả xâm phạm.

Tất cả những gì vui khi xưa ở Việt Nam nay hoàn toàn thay đổi. Ông bạn cafe già than thở: “Anh biết không ở VN nhà cửa của ba là của con, bên Mỹ có khác hơn nhà của con là của con”. Đôi lúc chuyện cũ trong lòng khơi động ấm ức không đâu để trút cơn buồn phiền chỉ có chửi đổng con chó hay sủa, cây cuốc làm vườn không bén, cây chổi cùn làm chướng mắt vv...vv...
Con gái tôi nói “Ba ở Bạc Liêu là ông già lựu đạn mà nay cũng vậy không thay đổi chút nào.” Tôi liền trả lời: “Mày nói rất đúng, Trâu già chẳng nệ dao phay đâu mà.” Nó liền vui vẻ phong tước cho tôi là Ngưu lão Vương, giao cho tôi nhiều trách nhiệm: làm vườn, trồng rau, tưới cây, trồng bông, dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài.
Bà nhà tôi pha sữa, nuôi cháu lo bếp núc nấu cơm, giặt xếp áo quần và nhất là canh chừng và làm áp lực khi cơn khùng của tôi bộc phát bất ngờ. Già lựu đạn thật nhưng cũng vẫn nể vợ. Thật y chang câu Nhất vợ, nhì trời, ba mới tới Tổng thống.
Gia đình thấy cha già lựu đạn vẫn còn sức lao động là vinh quang mới ban thêm một chức vua nữa là “Mã Diện Vương” để đưa rước các cháu đi học, mua thức ăn khi chúng đói, dẫn dắt đi chơi công viên, chở đi chơi Gam.
Sẵn đà, hoàn cảnh đẩy đưa, chúng phong luôn cho chức Khuyển Vương. Chức vua này coi thấy dễ nhưng cũng có phần nguy hiểm. Ban ngày, nghe chuông trong nhà báo hiệu biết có người tìm, tay lấm chân bùn với lá cây ngọn cỏ không kịp rửa phải chạy mau ra xem là ai. Nếu không quen gặp kẻ lạ râu mày rậm có vẻ hung hăng muốn tấn công vào nhà lập tức bấm điện thoại kêu cứu 911. Ban đêm xem chừng cửa nẻo có cài chốt cửa hay không" Nghe tiếng động phải đề phòng kẻ gian, tay cầm một khúc cây tự vệ, nếu thấy kẻ gian có vũ khí giết người thì xin đầu hàng vô điều kiện, hoặc lấy thân già làm bia đỡ đạn là cùng.
Ở xứ Mỹ một lúc giữ được địa vị 3 ngôi vua của con cháu ban cho kể cũng là vinh quang và mãn nguyện.

Ông già ba lựu đạn Bạc Liêu.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,181,138
Mỗi lần nói chuyện với ông Đạt, dù bằng phone hay trước mặt ông, tôi vẫn phải nói lớn hơn bình thường rất nhiều. Vì tai bên trái của ông gần như hoàn toàn bị điếc
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, bài được chuyển đến bằng email. Mong cô sẽ viết tiếp và bổ túc ít dòng sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, tác giả gửi 3 bài bằng email, cho biết danh tính đầy đủ là Thu Ho Beresford. Tuy chưa có phần sơ lược tiểu sử
Tác giả là một nhà báo, phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine ở Dallas, đã góp nhiều bài đặc biệt và đã nhận Giải Danh Dự
Đây là chuyện về những đôi lứa học trò, sinh con khi còn tuổi vị thành niên. Tác giả Nguyễn Trần Phương Dung, 35 tuổi
Tác giả cho biết bà vượt biên và định cư tại Mỹ từ 1982. Bài viết cho biết thêm, tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ và hiện nay là cư dân Virginia
Tác giả là cư dân Virginia, tự sơ lược về mình: Rời VN từ năm 1978 nên tiếng Việt không giỏi, tiếng Anh cũng không thông vì học tắt nên mất căn bản!
Iris Đinh, cư dân San Jose,  là tác giả đã nhận Giải Vinh Danh Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ, 2003 với bài viết "Cái Chăn Mỹ và Con Gái Họ Đinh"
Với 11 bài viết trong năm, đặc biệt là bài “Về Mái Nhà Xưa”, Trần Nguyên Đán đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả, Viết Về Nước Mỹ 2007
Tại Việt Nam, trước 1975, ông là học viên trường Cảnh Sát Quốc Gia. Cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology
Nhạc sĩ Cung Tiến