Hôm nay,  

Tiệm Nail Đánh Phá Lẫn Nhau

16/08/200100:00:00(Xem: 168662)
Bài tham dự số: 02-326-vb40816


Ngành Nail đã làm nhiều người Việt giàu có, nó đã phát triển trên toàn nước Mỹ, đi đến đâu cũng thấy tiệm Nail mà đa số do người Việt làm chủ.
Ngoài sự thành công về mặt tài chánh của hầu hết người Việt làm Nail, trong đó có những người chủ phải chịu bao áp lực của đồng nghiệp trong vấn đề cạnh tranh. Nhiều nơi đã xảy ra những chuyện ẩu đả, gọi điện thoại chửi bới, hăm dọa nhau, có nơi xé những banner quảng cáo của nhau, phá phách nhau đủ cách, thậm chí đã có chủ bị bắn chết (El Monte) tuy có nhiều nghi vấn vv...
Vì vậy đã đến lúc ngành thẩm mỹ nói chung, ngành Nail người Việt nói riêng, nên ngồi lại chung để giải quyết những bất hòa nếu có, gây tình tương thân tương trợ, cùng chung hưởng lợi, giúp đỡ nhau trong tình đồng hương và đồng nghiệp.
Người Việt Nam đa số thích làm chủ, khi mở tiệm muốn phát triển tiệm cho đông, cho nhiều khách, người chủ chỉ biết hạ giá thật rẽ, về sau tiệm vững rồi tăng giá lên rất khó, vì khách hàng thấy mình tăng giá họ sẽ bỏ đi tiệm khác, mình sẽ mất khách, tiệm khác thấy thế cũng hạ giá. Cứ thế mà đua nhau hạ giá, trước một bộ Nail phải 50 đồng, 60 đồng đến nay nhiều nơi chỉ có trên 10 đồng, mọi người cùng thiệt hại.
Điều tốt hơn hết là các chủ tiệm đồng ý với nhau một giá tiêu chuẩn (regular price) vì xứ Mỹ có quyền cạnh tranh tối đa tùy theo khả năng của mình, rồi người chủ có quyền on sale 10%, 30% thậm chí có nơi on sale tới 50%, 60% và ấn định trong thời hạn 1 tuần, 1 tháng, 3 tháng vv... như vậy sau thời hạn on sale ta có thể trở lại giá tiêu chuẩn (regular price) như vậy sẽ không bị phá giá gây thiệt hại cho mình và cho người khác.


Lại còn một áp lực khác là chủ và thợ ít tin nhau, hay nghi kỵ lẫn nhau, chủ thì sợ thợ làm quen khách sẽ mang khách đi khi thôi việc đi làm cho tiệm khác hoặc sẽ mở tiệm riêng gần đó để cạnh tranh bất chánh với mình, thợ thì thấy chủ không tin mình rồi kềm kẹp, giấu nghề, nghi kỵ không thực lòng hướng dẫn cho khách nên không thấy hăng hái, lúc nào cũng giữ thế. Vì tình trạng làm việc như vậy chủ chỉ muốn đưa những bà con thân thuộc hoặc bạn bè thân hữu vào làm việc với mình, thì yên chí hơn. Nên có nhiều nơi thừa mà đâm ra thiếu chuyên viên vậy. Gặp trường hợp này mỗi khi mới mướn người thợ nào hai bên nên làm một hợp đồng với đầy đủ chi tiết, ví dụ khi thôi việc không được mở tiệm trong vòng 15 miles, 20 miles... như vậy người chủ và thợ an tâm dễ hợp tác làm việc.
Mong rằng mỗi chủ tiệm các địa phương nên thành khẩn hợp tác với nhau, để cùng sống cùng hưởng lợi, mỗi khi có chuyện gì xảy ra nên giải quyết với nhau, hoặc có một trọng tài đứng ra hòa giải. Vì vậy nhu cầu lập hội đoàn chuyên viên thẩm mỹ là cần thiết.
Tôi là Nguyễn Văn Diễm nguyên Chủ Hệ Thống trường Thẩm Mỹ Tâm nay đã nghỉ việc sẵn sàng đứng ra giải quyết dùm (miễn phí) cho các chuyên viên thẩm mỹ khi gặp khó khăn, dù phải đi xa, ăn ở không thành vấn đề, miễn sao cho Cộng đồng Việt Nam đoàn kết để thăng tiến trong tình tương thân, tương trợ vậy. Quí vị có điều chi thắc mắc xin viết thư về địa chỉ: Ông Nguyễn Văn Diễm 10121 Westminster Ave, Garden Grove, CA 92843 hoặc điện thoại (714) 904-4093, tôi sẽ cố vấn miễn phí quí vị trong sự hiểu biết của tôi.

NGUYỄN VĂN DIỄM

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,540,220
Đó là danh xưng của một anh bạn làm chung hãng với tôi, anh hãnh diện vì anh là con rồng cháu tiên, nhưng anh chỉ dùng tên "con nhà Rồng" xưng cho phái nam mà thôi. Tôi cũng hãnh diện vì tôi tuy là khác giống nhưng chung một giàn. Bài nầy tôi muốn viết về một vài cá tánh của các vị “con nhà rồng” làm chung với tôi mà thôi.
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện vừa làm việc vừa học thêm về Management Information System. Bài viết mới nhất của cô lần này ghi lại cảnh thủ đô nước Mỹ chìm ngập
Theo kết quả giải thưởng Viết Về Nước Mỹ 2006 vừa được loan báo, Thịnh Hương là một trong 12 tác giả được bình chọn vào chung kết. Là một nữ viên chức làm việc tại miền Bắc California, bà đã góp 4 bài viết đặc biệt cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu: Hắn Và Tôi, Bắt Đầu Từ Hoàng Hôn, Thuốc Đắng Đã Tật và Người Đẹp Thương Xá
Chúng tôi là những người Viking Na Uy nhỏ bé hiền hòa đang viếng thăm nước Mỹ. Xin lưu ý: không phải bốn chúng tôi nhỏ bé hiền hòa mà là nước Na Uy của chúng tôi nho nhỏ nhu mì. Na Uy được cái hân hạnh là nơi tổ chức trao giải thưởng Nobel Hoà Bình mỗi năm vì trong lịch sử thế giới, Na Uy chưa bao giờ gây lộn
Tôi gặp người bạn trẻ ấy đứng thơ thẩn một mình trong giờ giải lao ở cuối hành lang hội trường của đại học American University. Anh chàng này trông quen quá nhưng tôi không tài nào nhớ nổi hắn là ai. Tôi đến tham dự một buổi sinh hoạt dành riêng cho sinh viên và các bạn trẻ gốc Á Châu do hội "The National
Ngày xửa ngày xưa, khi hai đứa lấy nhau, chú rể người Mỹ và cô dâu người Việt, chú rể khăng khăng không chịu tổ chức đám cưới ở nhà hàng Tàu, cô dâu không muốn đãi ở nhà hàng Mỹ, cuối cùng hai đứa quyết định tổ chức đám cưới ở trên một chiếc tàu. Cruise chạy vòng vòng trên sông Potomac, khách đến dự đám
Thanh có một người khách Mễ vào tuổi "chiều tàn". Bà vô làm nail (làm móng tay giả) vài lần, coi bộ vừa ý, lần sau bà dẫn thêm người em, hai đứa con gái, và cháu. Nội ngoại gì không biết mà tới ba bốn đứa lận. Từ mấy đứa nầy kéo thêm một nhóm bạn. Mấy đứa còn cấp trung học cho nên mỗi lần có sinh nhựt bạn bè hay
Chuyện xảy ra trong tiệc cưới tại một nhà hàng seafood vùng thủ đô Tỵ Nạn Cộng Sản Little Sàigòn, 2 tuần sau ngày Tưởng Niệm quốc hận 2006. Tiệc cưới này có lẽ vì hai vị thân thuộc và bạn bè đôi trẻ, đa số đều là cựu tù cải tạo. Bởi thế mà, ngay sau khi ngồi vào bàn tiệc họ đã như biết nhau từ trước; tay bắt mặt mừng
Từ lúc còn nhỏ cho đến giờ, không biết sao tôi lại rất thích con số mười hai (12). Cái gì đó đã thu hút tôi mỗi khi tôi nhìn thấy nó. Là một cô gái, mỗi khi nhìn thấy ai mặc áo có ghi con số đó thì tôi lại dính chặt cặp mắt tôi vào họ. Nhiều khi bị họ bắt gặp, tôi rất mắc cỡ, nhưng tính nào tật đấy, vẫn không bỏ được. Ở bên Mỹ này
Các con cái cháu chắt vừa tổ chức lễ Thượng Thọ cho cụ Trần tại một nhà hàng Việt nổi tiếng tại Houston, Texas. Cụ vừa đúng 85 tuổi tính đến tháng 7 năm 2006. Cụ ngồi đó mà trí nhớ cụ tìm về quá khứ từ bẩy tám chục năm trước. Thời gian thấm thoát đã đưa cụ về tuổi gần đất xa trời. Các bạn cụ kẻ trước người sau đã
Nhạc sĩ Cung Tiến