Hôm nay,  

Khủng Hoảng Đạo Lý Đời Sống Ở Mỹ

20/08/200100:00:00(Xem: 175759)
Bài tham dự số: 02-330-vb20820

Mười hai năm về trước, khi tôi mới đến Mỹ định cư, sống tạm ở nhà người anh ruột ở Mission Viejo.
Anh tôi qua Mỹ từ 1975. Hai đứa cháu gái sinh ra ở Mỹ không nói được tiếng Việt Nam, người Chị Dâu tôi rất hảnh diện vì 2 con của Chị ấy là Mỹ 100% và lúc nào cũng khen Văn hoá Mỹ hơn hẳn văn hóa Á Châu, và tôi cũng bàng hoàng nhận thấy thanh thiếu niên Việt Nam hải ngoại lớn lên lại thành Mỹ con, Pháp con, Đức con trong một thời gian kỷ lục. Có phải vì chúng sinh ở Mỹ, học trường Mỹ, ăn cơm Mỹ, coi TV Mỹ, đọc sách Mỹ, nghe nhạc Mỹ, có bạn bè Mỹ.
Cái duy nhất mà cháu tôi được tiếp xúc với văn hóa Việt Nam là buổi tối cha mẹ đi làm về - có khi chỉ thấy cha hoặc mẹ vì một người đi làm 1st shift và người kia đi làm 2nd shift - mệt nhoài, thở dốc để lấy sức, sáng sớm mai đi cày trở lại. Nhiều khi cái văn hóa Việt Nam ấy về nhà chưa kịp thở, đã vội vàng thay quần áo đi làm việc thứ hai, thứ ba thì con cái làm sao hấp thụ được chút gì Việt Nam chứ" Và tôi nghỉ: nếu chúng nó được sinh ra ở Afghanistan, giờ này chắc có đứa đang đập phá tượng Phật"
Tôi không chống cãi lại chị Dâu tôi vì tinh thần trong gia đình là do bà ấy nắm giữ hết, anh tôi chỉ là bóng ma trong nhà, anh tôi nói: "nhịn nhục cho yên thân, không thì bà ấy ra tòa ly dị, mất con rồi mất nhà cửa luôn." Viển ảnh một thế giới ai cũng sống như Mỹ, coi dollars là lý tưởng ở đời, vợ chồng sống với nhau qua giao kèo, trong đầu lúc nào cũng nghỉ đến tòa án luật sư, quả thực có là một viển ảnh đáng mơ ước chăng""
Triết gia Nietzsche đã lo ngại: "Rồi họ (người Mỹ) sẽ dạy chúng ta vừa ăn vừa nhìn đồng hồ, cái thói quen lúc nào cũng sợ mất thì giờ". Nổi lo ngại ấy đã trở thành sự thực.
Tôi rất thán phục tinh thần tự do dân chủ, tôn trọng nhân quyền của người Tây Phương nhất là nước Mỹ, vì vậy tôi đã có mặt ở đây trên 12 năm để hít thở không khí tự do dân chủ mà mình thiếu thốn, mình bị chà đạp bóc lột đến nổi phải đứt ruột bỏ nước ra đi. Nhưng khi bắt đầu hòa nhập với đời sống Mỹ, tôi rất là đau khổ và bất mãn khi thấy con cái ở Mỹ chỉ huy hoạt động của Cha Mẹ chứ không phải lể phép hiếu đễ như con cái trong xã hội Việt Nam. Điển hình 2 đứa cháu tôi đã la hét ầm ỉ lên với Mẹ chúng, thậm chí còn đưa ngón tay trỏ xỉ vào trán của Mẹ chúng để dằn mặt mỗi khi Chị dâu tôi làm phật ý chúng nó. Thế mà, Chị Dâu tôi vẩn ngồi nín thinh, và cũng vẫn còn khen giáo dục Mỹ là nhất trên đời và giáo dục Việt Nam là hủ bại, chậm tiến.
Lúc đó, tôi mới qua được hơn 1 năm, còn ngỡ ngàng với những thay đổi hoàn toàn trong đời sống, tôi cố gắng an ủi mình: "Chắc tại mình kém văn minh thật, ở tù ăn cám heo, ra tù nuôi heo, nuôi gà để kiếm sống, làm sao văn minh được, mình phải rán học hỏi thêm thôi!" Đấy là những hình ảnh đã thu nhập vào tôi khi tôi sống ở Mỹ được 1 năm.
Chiều chiều ngồi ở sau nhà Anh tôi nhìn ra xa xa đồi núi sương mù bao phủ, trời mưa lâm râm, tôi nhớ nhà, nhớ quê hương, nhớ lại hình ảnh gia đình tôi thưở ấu thơ, tuy là nhà nghèo, không đủ quần áo để mặc đi học nhưng gia đình tôi rất hạnh phúc. Anh tôi rất là lể phép với Cha Mẹ tôi, đâu giống như các con của Anh ngày hôm nay ở Mỹ. Tôi vô cùng nhớ Cha Mẹ tôi, hình ảnh của gia đình tôi 40 năm về trước. Cha tôi đã mất bên Pháp, vì không có ai săn sóc lúc tuổi già, cha tôi đã bị bệnh già lẩn trí, cha tôi phải vào viện dưởng lão, một đêm tuyết rơi dầy đặc, Cha tôi đi lạc ra ngoài khuôn viên nhà thương và té chết trên lề đường, không một ai hay" Mẹ tôi, may mắn đã chết trước 1975 ở Việt Nam, nếu Mẹ tôi còn sống cho đến hôm nay, tôi không biết số phận Mẹ tôi sẽ ra sao"


Nếu tôi phục nền dân chủ của Mỹ bao nhiêu thì tôi cũng rất phục sự hy sinh vô bờ bến của bà Mẹ Việt Nam bấy nhiêu; và cách đối xử với những người già ở Việt Nam, nó văn minh hơn hẳn những xứ "văn minh". Tôi đọc ở đâu một bài hát nói về những cặp vợ chồng già của Jacques Brel: "Khi một người chết đi, người ở lại đi vào địa ngục."
Có cái gì bất ổn trong văn hóa xã hội Tây Phương, văn hóa Mỹ"
Đứng trước tình trạng khủng hoảng hiểm họa Cộng sản, chúng ta đã vứt áo ra đi và muốn vứt đi luôn nền tảng gia đình Á Đông, vì khủng hoảng và đau khổ quá mức, chúng ta muốn Mỹ hoá, nghĩa là nhập cảng hết mọi yếu tố của Mỹ, của Tây Phương, kể cả những yếu tố đã gây ra cuộc khủng hoảng.
Einstein nhấn mạnh rằng: "sự cần thiết phải có Giáo Dục và Văn Hóa". Thành Công có thể mượn ở ngoại bang được, chứ Thành Nhân phải trông cậy trước nhất vào chính mình. Trạng huống bi thảm gây ra do nghèo nàn có thể chữa trị bằng nâng cao múc sống, nhưng khi nổi thống khổ lại thoát thai từ mức sống cao như mức sống ở Mỹ, ở các nước Tây Phương thì không thể chửa trị bằng nâng cao mức sống. Vì thế, có trường hợp những nhà tỷ phú không tìm ra lẻ sống, đã lên máy bay tự lái đâm vào núi để chấm dứt mọi sự xâu xé trong tâm hồn.
Càng ngày, tôi càng thấy nhiều người Mỹ hướng về Triết Lý Đông Phương hơn. Khi có dịp đi thăm chùa Đài Loan, còn gọi là Chùa Vạn Phật, tôi rất ngạc nhiên khi thấy 3 người Mỹ tuổi còn rất trẻ, tóc cạo nhẳn nhụi, mặc áo cà sa tu tập và quy y ở Chùa đã lâu. Chưa hết - những lần thuyết pháp ở các Chùa Việt Nam trên Los Angeles, lúc nào tôi cũng thấy số người Mỹ đi nghe giảng kinh đông đảo.
Có cái gì khủng hoảng trong Văn Hóa Âu Mỹ khi mà hiện nay có phong trào quay về với Phật Giáo, với Đông Phương, nhất là trong giới trí thức càng ngày càng nhiều. Tại sao có chuyện đó" Nếu nó đem lại ổn định chính trị, thịnh vượng kinh tế, cơm áo ấm no, nhưng đã không thỏa mản được nhu cầu tinh thần của con người. Cho nên, dòng truyền thống tâm linh văn hoá đạo lý là một kho tàng chứa đựng những chân lý thiết yếu cho sự sống còn và sự tiến triển của con người. Bao nhiêu luồng tư tưởng đã làm ơn ích cho đời là nhờ tiếp thông với nguồn suối đó. Ơn ích nhiều hay ít là tùy mức độ tiếp thông nhiều ít. Càng nhiều, càng ơn ích nhiều, càng ít - ơn ích càng kém đi. Tôi không nói là mất hẳn, vì Truyền thống Văn Hóa Đạo Lý không thể tiêu diệt nếu không được vun tưới công khai, nó cũng ngấm ngầm tác động qua lương tri và thói tục, qua Tôn giáo.
Môt lần Đức Lại Lạt Ma thuyết giảng ở Đại Học Long Beach, một người Mỹ, rất mộ Đạo Phật , hỏi Đức Lạt Ma: "Tôi là người Công giáo, tôi muốn theo đạo Phật, trở thành Phật Tử, xin ngài giúp đỡ ý kiến." Nhà lãnh đạo Phật Giáo Tây Tạng trả lời: "Không nên, Ông là người Công Giáo, không nên bỏ cái văn hóa của mình. Ông nên tìm hiểu Phật Giáo, Phật Giáo sẽ giúp Ông hiểu mình, hiểu tôn giáo mình hơn." Thật đúng là một câu trả lời hết sức truyền thống Phật Giáo.
Cho đến bây giờ đã hơn 12 năm sống ở Mỹ, hít thở không khí tự do, ăn Hamburger, đọc sách Thánh Hiền và văn chương Mỹ mòn ghế ở Library, tốt nghiệp đại học Mỹ, nói năng tiếng Mỹ không còn ngọng nghịu như khi mới qua ở nhà Anh tôi, và cũng đã chạy theo tốc độ mỗi ngày trên xa lộ không còn bị chê bai chậm như rùa bò nữa, nhưng tôi vẫn thấy thiếu thốn dòng Truyền Thống Tâm Linh Đạo Lý trong bầu không khí xung quanh, thể hiện qua hệ thống gia đình Việt Nam ở Mỹ.

Phương Hoài Nguyễn

Ý kiến bạn đọc
21/11/201817:24:10
Khách
tại sao tác giả lai đau khổ và bất mãn khi thấy 2 đứa cháu con ông anh trai chỉ vào mặt mẹ chúng nó , cãi tay đôi đễ dằn mặt bà ta ........ bà ta dạy chúng như vậy mà , cho chúng tự do phát triễn theo văn minh theo ý bà ta , thì bây giờ bà ta phãi vui khi thấy kết quả khi 2 đứa con đối xử voi bà ta như vay chứ
đừng đỗ thừa cho văn hoá phương tây ...... chúng nó có sanh đẻ va hấp thụ sự giáo dục ỡ phuong tây thì mình cũng có trách nhiệm dạy dỗ chúng theo văn hoá phương đông 1 phần ...... hãy coi lại đi biết bao nhiêu gia đình có con cái sanh trên đất Mỹ cũng nót tiếng việt lưu loát , kíng trọng cha mẹ, ngoan ngoãn và thành tài thành nhân ......hãy trách cách giáo dục cũa mình , đừng bao giờ đổ thừa xã hội phương tây , hay 1 số người cũng muốn ruồng bõ cách sống của nguoi Việt qua tới Mỹ thì tập cách sống rặt Mỹ , Đông Tây nên dung hoà .... cái nào cũng có cái hay cũa nó , đừng giao hết trách nhiệm dạy con cái cho trường hay xã hội , làm cha mẹ hãy nhận trách nhiệm dạy con gấp đôi
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,215,175
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến