Hôm nay,  

Sát Cánh

26/08/200100:00:00(Xem: 161687)
Bài tham dự số: 02-333-vb30824


Ở trên đất Mỹ, mỗi thành phố đều có rất nhiều shop áo quần may sẵn, thật vô cùng tiện lợi, khi cần tha hồ chọn lựa, tha hồ mặc thử, mua về nếu không vừa ý thì đi trả lại, vừa nhanh gon vừa đỡ mất thời gian đợi thợ may, mà giá cả lại rẻ.
Chiều nay, bà Vân đã rủ chồng - ông Lân- đi shopping và đã chọn mua cho ông một bô kaki vàng (màu vàng đất sét) đồng phục để chuẩn bị đi dự đại hội VÕ KHOA THỦ ĐỨC mà ban chấp hành vừa mới được thành lập tháng truóc.
Vừa về đến nhà, ông Lân định bước vào phòng tắm thì bà đã kêu ông lại bằng một giọng reo vui:
-Nầy anh, mặc lại bộ áo nầy cho các con xem có đẹp không, ống quần hơi dài em sẽ lên lai chút xíu nữa.
Ông Lân cũng chiều vợ, mặc dù ông đã mỏi nhừ đôi chân suốt buổi chiều theo bà shopping. Các cụ thường nói "đàn bà chân yếu tay mềm" bây giờ các bà sao mạnh chân đến thế, đi shopping là cứ dạo mãi dạo mãi không biết mệt. Ngày xưa mình đi hành quân cứ băng rừng lội suốI, trèo đồi, xuống thung lũng mà không thấy mỏi, bây giờ chỉ đi bộ một buổi chiều mà nghe nhức nhối nơi hai đầu gối, hay mình già rồi chăng" Chưa tới sáu muơi mà. Đôi lần ông Lân định kiếm ghế ngồi chờ nhưng ngại bà chê... yếu, nên ông lại cố gắng!
Ông mặc áo vào. Bà ngắm nghía xốc lai cổ áo, sửa vai áo rồi nói:
-Đôi cầu vai nầy để anh gắn "sao", lúc trước đeo "hoa mai", hai mươi sáu năm qua rồi, bây giờ phải lên sao chứ…
-Giờ thì "cánh gà" cũng không có, huống hồ gì sao ! Ừ "sao" sa..
Bà gọi với vào trong:
-Vi ơi, Vinh ơi ! Ra coi ba con oai phong quá trời nè… chỉ thiếu cái bê-rê đen là ra ông THỦ ĐỨC ngay!
Hai đứa con chạy ra ngắm ba đằng trước, chạy ra sau lưng, Vinh trầm trồ:
-Ba đẹp trai quá.
Vi sửa lại:
-Đẹp lão thì có.
Cả nhà cùng cười vui vẻ. Ông Lân vuốt vuốt ngực áo, vẻ mặt rạng rỡ như trẻ con vừa được áo mới:
-Me các con chọn suốt buổi chiều, cứ bắt ba vô thử mãi, cái nào ba cũng vừa ý hết, nhưng bả cứ chê vải nầy hơi cứng, loai kia hơi mềm, cuối cùng mới đươc bộ nầy.
Bà Vân mỉm cười không nói, bà lo sửa soạn bữa cơm tối cho cả nhà: cá yellow tail kho lấy nước chấm rau muốâng luộc, canh bầu nấu tôm lột vỏ giã dập.
"Râu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan vợ húp gâät đầu khen ngon."
Bữa ăn thuần tuý Việt Nam nên ai cũng thấy ngon miệng, lại không dùng nhiều dầu mỡ tránh được lượng cholesterol cao trong máu.
Sau bữa ăn, ông Lân đọc báo như thường lệ bên tách trà nóng. Bà Vân sửa ống quần mới cho ông. Vừa làm bà vừa cảm thấy thương ông quá đỗi. Từ ngày tan hàng đến nay, tù đày cải tạo trở về ông luôn luôn buồn bã, tư lư, yên lặng thở dài một mình. Ở xứ nầy không bà con, ít bạn bè, nhà nào cũng đóng cửa im ỉm suốt ngày, ai cũng bận rộn nên ông càng thấy cô độc. Hai đứa con sau giờ học về nhà thì vào phòng làm bài tạâp hoặc dán máét vào computer. Thỉnh thoảng cuối tuần ông kêu Vinh cùng đi thăm nhà bạn ông hoặc tham dự các sinh hoạt côäng đồng như văn hoá, xã hội, dự các buổi cầu nguyện cho tôn giáo ở Việt Nam. Có lúc Vinh hăng hái đi, nhưng cũng có khi nó càu nhàu:


-Tới nhà các bác, các chú thì nhắc toàn chuyện xưa, đi họp thì cứ nghe cãi nhau không hà! Con chỉ thích đi giỗ các vị Tiền Nhân để được thấy truyền thống Việt Nam qua tế lễ, qua chiến tích của họ.
Còn Vi thì nói:
-Con thích đi dự các buổi ra mắt sách thơ, văn vì con học hỏi được nhiều điều hay về văn chương nước mình.
Con cái lớn lên ở xã hội mới nó có ý nghĩ, sở thích của riêng nó. Chỉ có vợ ông mới hiểu được lòng ông, bà luôn bên cạnh, chia xẻ nỗi niềm với ông, an ủi, bông đùa, tạo niềm vui trong gia đình hoặc với bạn bè, để ông quên đi nỗi đau và mặc cảm của một người lính trong một quân lực bị bức tử phải bỏ ngũ, làm một kẻ lưu vong xa quê, lìa nước …
Thấm thoát mà gia đình ông định cư ở Mỹ đã được mười năm. Chính phủ Mỹ đã rộng lượng đón nhận những cựu chiến binh tù cải tao của Việt Nam đến hoà nhập trong giòng sống bao la của nước Mỹ… Thời gian đầu thật khó khăn vất vả vì ngôn ngữ bất đồng.
Sau tám tháng hưởng trợ cấp, ông Lân đã nộp đơn xin viêc nhiều nơi; cơ sở Việt Nam có, Mỹ có, họ mời tới phỏng vấn rồi hẹn nhưng không bao giờ gọi. Ông Thành bạn cùng khoá Thủ Đức với ông cười cười:
-Bọn mình qua đây lỡ cỡ, đi xin việc thì họ chê già, đi xin tiền già thì họ chê trẻ, thật khó cho cuộc mưu sinh.
Nhưng rồi cuối cùng ông Lân cũng được nhận vào làm việc ở một hãng điện tử, tuy đồng lương khiêm tốn nhưng cũng đủ trang trải mọi chi phí sinh hoạt. Một phần nhờ có bà Vân mau chóng gia nhập đội ngũ những người làm móng tay, một nghề đang thịnh hành và kiếm khá tiền trong thời điểm nầy. Hai đứa con đang theo học ngành computer science. Nhờ bà Vân nội trợ đảm đang, săn sóc ông và các con chu đáo nên ông không bận tâm gì về việc nhà. Vì vậy gần 5 năm nay ông mới có thì giờ tham gia công tác xã hội và những sinh hoạt trong cộâng đồng. Nhờ sự khuyến khích, ủng hộ của bà vợ hiểu biết, tốt bụng mà dần dần ông lấy lại đuơc niềm tin, sự hãnh diện của môät chiến sĩ Việt Nam Cộng Hoà.
Ngày xưa ông có các chiến hữu cùng sát cánh bên ông, cùng chiến đấu ngoài chiến trường. Trong đời thường ông cũng có một chiến hữu luôn sát cánh bên ông: khi ông lo viêc nuớc bà thay ông nuôi dạy con cái; khi ông đi tù bà lo tần tảo kiếm tiền nuôi ông suốt 10 năm, cho con cái đến trường, khi ông tha hương quẫn chí bà nâng đỡ tinh thần khuyên lơn an ủi. Ông thầm biết ơn bà và ông dự tính sẽ đưa bà đi dự đại hôi VÕ KHOA THỦ ĐỨC để bà cùng ông hãnh diện với áo kaki vàng, mũ bêrê đen!

HẢI YẾN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,980,156
Chị Hạ-Giao là chị bà con của tôi. Từ khi kết quả siêu âm cho biết chị đang có một bé trai và một bé gái trong bụng, tin vui này bùng ra trong đại gia đình tôi chẳng khác pháo bông tưng bừng xẹt nở trên nền trời nhân ngày quốc khánh. Tính chung cả hai bên họ nội ngoại, nếu cách đây mười mấy năm tôi là đứa bé đầu tiên của
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Nhạc sĩ Cung Tiến