Hôm nay,  

Tôi Làm Hãng Mỹ

28/08/200100:00:00(Xem: 165102)
Bài tham dự số: 02-335-vb30827

Tác giả Hải Yến, định cư tại San Diego, vừa góp 2 bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài đầu của ba, “Sát Cánh”ø là bức tranh đẹp hiền hoà, nhẹ nhàng về hạnh phúc của một một gia đình HO, cựu sĩ quan, cựu tù nhân trên quê hương mới. Hôm nay là bài thứ hai, bà kể về công việc buổi đầu tại Mỹ.



Thấm thoát tôi đến đất nước tự do nầy được gần ba năm, mỗi lần ai hỏi tôi đi theo diện nào, bạn tôi nhanh nhẩu trả lời trước:
-Diện ô-đi-ghe!
Tôi không may mắn có thân nhân bảo lảnh để đi diện ODP, cũng không giàu lòng can đảm và nghị lực để vượt biên, tôi đi theo diện HO.
Sau 8 tháng hưởng trợ cấp, tôi được một người bạn đưa đi xin việc làm ở một hãng may của Mỹ có cái tên rất hách xì xằng: Fashion American. Đây là một hãng lớn may áo quần tây, áo coat, áo vest và quần. Công việc được phân chia nhiều công đoạn, dây chuyền. Nhân viên ở đây không thể gọi là thợ may mà là thợ ráp, mỗi tuần lãnh lương một lần vào ngày thứ sáu. Vì vậy họ gọi ngày thứ sáu là ngày của Chúa, vì vừa được lãnh lương vừa được nghỉ 2 ngày cuối tuần. Thỉnh thoảng hãng có viêc nhiều, cần thì họ gọi đi làm ngày thứ bảy gọi là làm over-time và họ trả lương gấp ruỡi. Đó là những gì tôi được biết về quyền lợi của mình.
Rồi một ngày đầu thu, tôi mừng khấp khởi khi được gọi tới phỏng vấn, mừng nhưng trong lòng đầy lo âu bởi hai lẽ: thứ nhất là khi điền đơn, bạn tôi bảo là đã có kinh nghiệm về nghề may đã 2 năm, nhưng tôi chưa bao giờ xử dụng máy may; tôi chỉ xử dụng pince, kéo, seringe, kim chích, thuốc một cách thành thạo trong Bênh viên đã hơn 20 năm. Thứ hai là liệu tôi có thể trả lời được những câu hỏi cắc cớ về nghề may, nếu trả lời ú ớ thì làm sao mà họ nhận mình được. Nhưng rồi khi bắt đầu buớc chân vào văn phòng của hãng, tôi lấy lai bình tĩnh, tự tin vào vốn liếng Anh văn của mình đâu có nghèo. Lúc học ở trường Đồng Khánh, ngoại ngữ chính của tôi là Anh văn, học về y-tế cũng có môn tiếng Anh, rồi trước khi được phái đoàn Mỹ phỏng vấn, tôi cũng đêm đêm cắp sacùh đến Trung Tâm Cenlet ở Huế để trau dồi thêm. Tôi đã được cấp băèng A rồi bằng B sau môãi kỳ thi khá nghiêm túc.
Sau khi phỏng vấn họ dẫn tôi vaò khu làm việc và huấn luyện việc suốt 4 giờ đồng hồ. Công việc khá đơn giản so với khả năng của tôi, nên họ chính thức nhận tôi.
Bạn ạ, vượt qua được cái ải Nam Quan, à quên, cái ải phỏng vấn là một chuyện nhưng hàng ngày làm việc phải xử dụng tiếng Anh lại là một chuyện khác vì Supervisor, Manager, Engineer và những nguời xung quanh đều là nguời Mỹ, nguời Mễ tuốt, không có bóng dáng yêu kiều, mảnh mai của nguời Việt Nam nào cả. Khi Supervisor huấn luyện cho tôi, ông nói thao thao bất tuyệt, tôi nghe được hết nhưng chẳng hiểu gì cả. Chắc ổng tưởng vô đuợc hãng nầy là phải giỏi Anh văn lắm, ổng nói mà như đang ngâäm ô mai trong cổ. Tôi chỉ hiểu rõ câu kết luận của ông sau môãi thao tác:"-Do you understand"" Tôi "Yes, yes" lia lịa. Thật ra nhìn thao tác tôi biết cacùh làm. Dùng máy cắt phần cổ aó vest (coat), căét đúng kỹ thuâät, kích thước. Tôi có hỏi ông vài điều nhưng ông không hiêåu, ông hỏi lại "What do you say"" Hoặc "What does that mean"". Tôi bèn xài động từ "to quơ" tức là vừa nói vừa quơ quơ tay làm dấu hiệu, ông ta hiểu liền! Vì vậy trong thời gian làm việc đã hơn 2 năm trôi qua, tôi vẫn cứ xài động từ "to quơ" là tiện nhâát .

Tuần đầu hàng bị sửa lui sửa tới nên lương chỉ $2.50/giờ, company phải trả bù thêm $1.75/giờ mới đủ lương tối thiểu. Dần dần tôi ngoi lên được $4.75/giờ; thế là thoát nạn bị lay off. Hàng ngày tiếp xúc với sếp, phụ sếp đã quá mệt vì tiếng Anh, lại còn phải tiếp xúc với bà Mễ làm cùng khâu làm tôi mệt phờ người. Bà ấy làm việc đã được 6 năm nên thành thạo và biết mọi luật lệ của hãng. Bà thường chỉ cho tôi những điều lăt vặt, mỗi lần chuông reo break-time tôi hay làm găéng, bà ta kêu ngưng ngay kẻo union tới complain (bỡûi tôi thường tham công tiếc việc mà). Bà ta nói tiếng Anh không rành nên bà nói tiếng Spanish với tôi cả tràng, tôi trố mắt nhìn bà và cả hai chúng tôi cùng cười xoà. Lần khác tôi trả lời câu hỏi của bà bằng một tràng tiếng Việt Nam cho đỡ tức, bà dương đôi mắt Mễ đẹp tuyêät vời nhìn tôi, chúng tôi lại cùng cuời với nhau. Ngày tháng qua dần, sau 6 thanùg làm viêc, lương tôi tăng theo thời gian và kinh nghiệm: $5.75/giờ. Khi đã thành thạo công việc tôi muốn làm nhanh vì nhiều hàng hơn tiền sẽ tăng nhanh theo. Tôi bèn nãy ra sáng kiến giản lược bớt thao tác thừa. Tôi hôài tưởng lúc còn làm việc ở Bêänh-Viện Trung-Ương Huế, tôi thuờng đưa ra những sáng kiến cải tiến kỹ thuật như dùng cái bầu của ống dây chuyền serum (sau khi dùng bỏ đi ) để hấp, sấy xong dùng thay contergout điêåm măét cho bệnh nhân vì thời đó (1977-1980 ) loại contergout rất khan hiếm, đôi khi chỉ một ống mà phải dùng để điêåm 2,3 loại thuốc khác nhau, sợ mất tác dụng và gây dị ứng thuốc. Việc này tiết kiệm nhiều tiền cho bệnh viện mà lại an toàn cho bệnh nhân. Hoặc khi một bệnh nhân bị viêm xoang hàm có mủ, sau khi khám, chẩn đoán rõ ràng thì không cần chụp film, không cần hội chẩn mỗ mà chỉ chọc xoang súc sạch mủ rồi bơm thuốc trụ sinh vào trị liệu tại chỗ hàng ngày; phương pháp này tiết kiệm thì giơ,ø tiền bạc và sức khoẻ cho bệnh nhân… Nhiều đề tài nho nhỏ do tôi tích luỹ được trong khi làm viêc, đề taì nào cũng đem ra thảo luận, được thực hiện thành công, được khen ngợi ở khoa, ở viện. Nay ở xứ người, tôi lại thử phát huy sáng kiến cải tiến kỷ thuật của mình xem sao!
Sau mấy ngày hồi hộp chờ đợi, nghĩ là sáng kiến giản lược thao tác được trót lọt, số lượng hàng tăng lên thấy rõ. Nhưng, lạy Chúa! Buổi sáng thứ hai đầu tuần, tất cả số hàng cải tiến của tôi bị trả lại hết, phải sửa lạị tất cả, còn bị supervisor complain, ôång còn đe nếu còn làm sai sẽ đưa giấy warning (2 lần warning là sẽ bị đuổi việc.) Tôi về kể cho các con tôi nghe, chúng cười ầm lên một đứa nói:
-Me à, ở Mỹ họ làm theo kỹ thuật răm rắp như cái máy, những thao tác đó là do họ rút tỉa từ kinh nghiệm, sàng lọc qua máy computer rôài trong hãng lại có kỷ sư thiết kế kỷ thuật từ lâu, nay Me cải tiến họ chưa mời về là may lắm rồi!
Vậy là tôi đành chôn vùi mọi sáng kiến duới lớp bụi …của vải! Thỉnh thoảng không có hàng thì họ cho nghỉ 1 hoặc 2 tuần. Tôi đã tới sở thất nghiêp làm thủ tục, họ đã cấp tiền thất nghiệp hàng tuần, nghỉ vacation và holiday tôi đều lãnh được tiền. Hãng nầy có khoảng 600 nhân viên, người Mễ chiếm 70%, vì hãng nằm sát biên giới Mễ, ngoài ra còn có nguời Phi, Tàu, Mỹ. Việt Nam có 16 nguời. Giờ trưa chúng tôi gặp nhau, cùng ăn chung, kể cho nhau nghe những vui buồn của cái nghề bất đắc dĩ mà cần thiết để mưu sinh nơi xứ nguời; nói về những supervisor quá giỏi, nhanh nhẹn trong việc điều hành nhân viên, giải quyết công việc, họ luôn luôn lịch sự, hoà nhã với nhân viên, những dịp lễ lớn các sếp đãi chúng tôi ăn bánh ngọt, càphê. Mọi nguời có vẻ chú trọng đến xã giao nhiều, họ vui vẻ chào hỏi những câu đầu môi. Đacêë biệt họ quá thân mật mà phong tục tập quán Việt Nam mình cho là sỗ sàng. Ví dụ năm rồi trước khi về nghỉ Noel và tết dương lịch, mọi nguời đi quanh bắt tay nhau, ôm hôn nhau. Bỗng môät ông Mễ râu tocù xôàm xoàm tới bắt tay rồi ôm đại tôi và nói: "Merry Christmas!", tôi hoảng vía khựng nguời không nói được chữ thank you và chúc lại, may thay ông ta thả tôi ra ngay, tai tôi nóng ran và tôi xấu hổ vô cùng. Tôi len lén dòm lui đăèng sau coi có người Việt Nam nào nhìn thấy cảnh vưà rồi, nhưng may là các bạn đang đậy máy móc trước khi ra về.
San Diego đã có những cơn gió lạnh buốt về đêm. Trời đã lập đông, mùa Noel sắp về, lại sắp được nghỉ lễ nhưng giờ tôi không còn sợ chàng Mễ ôm nữa, vì tôi đang thất nghiệp ở nhà.
Những sáng buồn, một mình với tách coffee, tôi nhìn qua cửa sổ và nhớ công việc của mình, tôi ao ước được đi làm trở lại. Hình như tôi đã yêu cái nghề bất đắc dĩ nầy. Cũng như suôát một năm đầu mới tới Mỹ, tôi đã nuối tiếc công việc của tôi ở Bệnh viện, nhớ chiếc áo blouse trắng quyện lấy thân tôi suốt thời tươi trẻ, nhớ bêänh nhân, nhớ những đêm dài trực cấp cứu. Nhớ chỉ để mà nhớ thôi, đành bất lực vì tất cả đã cuốn theo thời gian và tôi đang nổi trôi, bơ vơ lạc lõng nơi xứ nguời.

HẢI YẾN
San Diego

Ý kiến bạn đọc
12/11/201502:28:59
Khách
chi oi sao chi khong di hoc lai nghe cua chi?
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,509,985
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến