Hôm nay,  

Ghi Vội Ngày Chấn Động

15/09/200100:00:00(Xem: 25636)
Bài tham dự số: 02-349-vb70914


Sáng sớm ngày 11 tháng Chín, năm 2001 cả nhà thức dậy lúc 6:45 phút như mọi ngày. Vợ chồng và đứa con gái mạnh ai nấy vội vã sửa soạn để đi làm, không có cả thì giờ để mở tivi coi tin tức buổi sáng.
Trên đường đến sở, xa lộ 5 North hướng về Los Angeles vẫn kẹt xe như mọi ngày. Cô con gái mở CD nghe nhạc suốt con đường đến sở, mình cũng mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ vì chưa có ly cafe nào ...wake up.
Đến sở làm lúc 8:45, leo hai từng cầu thang để lên lầu nơi đặt tổng hành dinh của sở làm. Vào văn phòng, ngồi vào bàn làm việc ngạc nhiên sao cái điện thoại mọi ngày vẩn chớp chớp ngọn đèn đỏ báo hiệu những cú điện thoại chờ sẳn hôm nay sao lặng thinh như tờ. Chổ phòng kế toán cô bạn gọi sang hỏi:
- Ê bồ, biết chuyện gì chưa"
- Chưa, chuyện gì "
Cô bạn trả lời liền:
- Twin towers bị nổ rồi.
- Ah...thiệt không"
- Thì mở radio nghe, mình không liên lạc được với NewYork, cả máy fax cũng ngưng hoạt động luôn.
- Thường mổi buổi sáng vô sở, chuyện đầu tiên là mở điện thoại để lấy những chỉ thị, những đơn đặt hàng, những câu trả lời được giải đáp từ NewYork, trung tâm mua, bán hàng vải với sở làm của chúng tôi. Tiểu bang NewYork đi trước chúng tôi 3 tiếng đồng hồ , cho nên khi ở Los Angeles vừa uống cafe sáng thì bên NewYork thiên hạ đã chuẩn bị ăn trưa.
Vừa lúc thấy ông boss vô tới, tay xách cái Tivi mini nhỏ xíu, màn ảnh chỉ lớn cở bàn tay, vừa đi vừa khoát tay kêu tụi tôi vô văn phòng. Cả đám thư ký chạy theo, ông boss đặt tivi lên bàn, mở đài, cả bọn chú mục vô cái màn ảnh lớn bằng bàn tay đó, kinh hoàng nhìn thấy traí cầu lửa thoát ra từ hai tòa buiding cao nhất NewYork, 110 tầng lầu đang trong biển lửa. Ai nấy bàng hoàng, tưởng như mình đang coi một phim Hollywood giả tưỡng... Hai tòa nhà "World Trade Center" biểu tượng nền kinh tế của nước Mỹ với 50,000 người làm việc cùng với độ 90,000 du khách ra vô thăm viếng hằng ngày với những liên hệ làm ăn, buôn bán, con số nhân mạng chết oan sẽ khủng khiếp với con số không dưới 30 ngàn!
Ai nấy nhìn nhau, kinh hoàng. Sau phút chấn động, mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, chưa kịp lấy hơi thở sâu để bình tĩnh . Ai nấy trở về bàn làm việc của mình, mở radio, hay internet ra theo dỏi tin tức. Mình phải cám ơn ông Bill Gate, người đả phát minh ra Window và Internet. Nhờ thành quả nầy mà chúng ta có được một hệ thống thông tin tuyệt vời, cho dù đường dây điện thoại viễn liên nối liền NewYork bị cắt đứt, mọi người vẫn có thể theo dỏi và nhìn tận mắt những hình ảnh, đọc những nguồn tin một cách chính xác và nhanh chóng, chẳng những trong nước mà còn đọc được những phản ứng từ nước ngoài nữa. Toàn thể chúng ta lại còn có thể dùng e mail để liên lạc tìm hỏi tin tức lẩn nhau trong lúc dầu sôi lữa bỗng.
Tin tiếp theo vụ nổ tòa tháp đôi là vụ nổ một góc của Ngũ Giác Đài, trung tâm quyền lực quốc gia đặt ở Hoa Thịnh Đốn, cách tòa Bạch Ốc không xa, phía bên kia con sông Patoma. Tin hệ thống Hàng không toàn quốc đình chỉ hoạt động theo lịnh của Hàng không quốc gia. Không còn một chiếc máy bay nào bay trên bầu trời nước Mỹ ngay sau giờ phút Ngủ Giác Đài bị nổ ở cánh thứ năm (E) .


Ông boss lại gọi lớn, và chúng tôi lại ùn ùn chạy vô văn phòng của ông để coi hình ãnh chiếc máy bay thứ hai bay xuyên thẳng vào tòa buiding thứ hai trên cao độ tầng thứ 80 hay 85 , nổ bùng trái cầu lữa thứ hai . Ôi hãi hùng cho những nạn nhân trong chiếc máy bay, cho những nạn nhân đang ngồi làm việc trong tòa buiding đó. Ai nấy đều che mặt, đau lòng cho biết bao nhiêu sinh mạng chết oan trong lữa đỏ, trong đám bụi mù mịt sụp đổ tan tành 110 tầng lầu cao nhất NewYork, biểu tượng kinh tế của nước Mỹ.
Toàn thể nước Mỹ đặt trong tình trạng báo động, chưa bao giờ xãy ra trong suốt thời gian 26 năm tôi sống ở Mỹ. Amtrax thông cáo ngưng hoạt dộng, những hảng xe bus chạy xuyên bang ngưng mọi tuyến đường. Cơ quan quan thuế "custom" khóa chốt mọi ngả biên giới ra vô nước Mỹ. Như vậy số hàng hóa nhập nội của chúng tôi từ Hongkong, China, Turkey, Đại hàn đã bị chận lại ở đâu không biết. Mà quan trọng gì chuyện nhỏ nầy, hằng hà sa số người chết oan khiên trong hai tòa nhà chọc trời và Ngủ Giác Đài.
Suốt ngày chúng tôi thẩn thờ, không ai làm việc được, cứ chốc chốc lại chạy vô phòng ông boss coi tivi, đứng ngồi không yên, chỉ file giấy tờ và theo dõi tin tức trên internet. Lại thêm lo lắng về nguồn tin Los Angeles, nơi chúng tôi đang làm việc sẽ là bước kế tiếp khủng bố dự tính thực hành. Tin cảnh sát liên bang đang tiến vào Los Angeles để bảo vệ và Los Angeles bị đặt trong tình trạng báo động sau NewYork và Hoa Thịnh Đốn vì nơi đây cũng là trung tâm lớn với rất nhiều cơ sở quan trọng về kinh tế cũng như về nguyên tử lực.
Dù lo lắng nhưng mọi người vẫn bình tĩnh, ai nấy ngồi yên tại chổ. Có tin công chức sở tại ra về, tin trường thi đóng cửa, gởi thí sinh về nhà, tin phi trường LAX đóng cửa mọi ngã ra vào , mọi người đều đang trong vòng chờ đợi. Tin thêm mọi máy bay trên đường trở về Mỹ từ nước ngoài đều sẽ phải ghé tạm qua Canada chờ đợi. Tin thêm một chiếc máy bay thứ tư bị rớt ở Pittburgh , cháy không còn mảnh vụn , dường như chiếc máy bay nầy bị khủng bố ép lao vào tòa Bạch ốc nhưng viên phi công chống lại lịnh và cho phi cơ đâm xuống đất.
Nhiều nguồn tin dồn dập đến nổi không kịp nhớ, nhưng tin đau lòng hơn hết là đội cứu hoả dũng cảm hơn 200 người cùng với gần 100 người lính cảnh sát vì cứu người mà vùi thây trong tòa tháp đôi đang sụp đổ.
5 giờ chiều, giờ tan sở.
Nơi tôi làm việc có đủ mọi sắc dân, đặc biệt, có cả một số những người bạn Hồi Giáo Ả Rập, từ tế, hiền lành. Nước Mỹ bị khủng bố tấn công, có lẽ chính những người bạn Mỹ gốc Ả Rập này lại là những người đau sót và lo lắng hơn hết.
Bạn đồng nghiệp chào nhau. Bà bạn chào mình bằng câu nói trong Thánh Kinh "No one promised you tomorrow, that why you have to be thankful for today."
Buổi chiều lái xe trở về nhà, lòng buồn thảm biết bao. Xa lộ vắng tanh trái với mọi ngày, xa lộ Los Angeles như cũng có mùi tang tóc của NewYork .

Ngọc Anh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,608,904
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến