Hôm nay,  

Kỷ Niệm Đi Chợ Mỹ

20/09/200100:00:00(Xem: 168973)
Bài tham dự số: 02-353-vb30918


180 đô! 180 đô lận đó. Hơn 2 triệu tiền VN. Chu oa! Hơn 2 tháng lương ở Việt Nam. Đây là tiền lương 2 tuần lễ đầu tiên đi làm của tôi ở nước Mỹ này. Đây đúng là thiên đàng, kiếm tiền dễ như ăn cơm.
Mân mê những tờ tiền hơi ngã màu và nhăn nheo, tôi biết chúng đã trải qua một thời gian phiêu bạt. Vậy mà khi đến tay tôi, tôi vẫn thấy sao chúng đẹp và đáng yêu vô cùng.
180 đô! Cất liền cái đã.
Tối hôm đó đi ngủ, tôi suy tính rất nhiều. Tôi muốn ngày mai đi mua thực phẩm, mua một đôi giày mới cho mình, và đi ăn thử món cơm Nhật ở tiệm Yoshonoya gì đó. Đêm đó, tôi chìm trong giấc ngủ đầy mộng đẹp.
Nắng, xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt tôi làm chói chang. Lăn qua, lộn lại. Tôi muốn ngủ nướng thêm chút đỉnh vì hôm nay là Chủ nhật mà, phải ngủ bù cho những ngày mệt mỏi vừa qua: vừa học, vừa làm.
- Chết phải thức dậy mới được. Mình đã lên kế hoạch mua sắm cho hôm nay rồi mà, để đi ra cửa lấy giấy quảng cáo vô xem coi có cái gì giảm giá không. Ôâi chao sao nưóc Mỹ này giàu có và dư dã quá! Hôm nào cũng có một xấp giấy quảng cáo. Chẳng bù ở Việt nam, tập vở học hành còn thiếu thốn, mua một cuốn tập cũng không dám xài phí một hàng.
Lấy xấp giấy ra khỏi bịch, tôi chọn tờ quảng cáo thực phẩm của chợ Von gần nhà trước.
Để xem, thịt gà giảm hơn 50%, giấy vệ sinh cũng giảm nhiều, mì ly ăn liền, đường, dầu ăn, nho, dầu gội đầu, kem đánh răng, ice cream và mấy món đồ hộp. Được đó! Hôm nay chợ Von có nhiều mặt hàng giảm, vậy phải đi mua ngay mới được.
Đẩy chiếc xe bước vô chợ, làn hơi mát rượi tỏa ra từ những chiếc máy điều hòa cài đặt trong chợ làm tôi khoan khoái trong cái nắng mùa hè oi ả này. Mỗi lần đi chợ tôi đều nghĩ đến cái chợ nhỏ gần nhà tôi ở Việt Nam mà tự hỏi biết đến bao giờ nước Việt của chúng tôi mới có được những chợ phổ biến như ở đây.
Không suy nghĩ nhiều nữa, với tờ quảng cáo đã đánh dấu những món đồ ăn cần mua trên tay, thoáng một cái tôi đã chọn xong. Đầy ắp cả xe! Tôi đã tính nhẩm rồi, khoảng chừng ba chục mấy đô thôi, sau khi được giảm. Nếu không ước chừng 7,8 chục đô lận. Nhìn đống hàng trong xe, tôi có cảm tưởng đây là chiến lợi phẩm của tôi.
Để xếp hàng trả tiền đã. Tôi tự bảo.
Bà thu ngân người Mễ thoăn thoắt đẩy những món hàng đến trước máy tính tiền. Tách, tách! Những con số hiện lên trên màn hình Computer nhanh đến nổi chưa kịp đọc xong con số này thì con số khác đã hiện lên. Quả như tôi tính không sai mấy, tổng số tiền là 78.73, bà thu ngân hỏi:


- Do you have Von card (cô có thẻ Von không")
- Yes, yes (vâng, có)
Lấy tấm thẻ ra, đặt vô máy cà qua, cà lại. Con số bắt đầu thu nhỏ lại. 60 mấy, 50 mấy rồi dừng lại luôn.
Ủa! Tại sao kỳ vậy, tôi thắc mắc trong đầu. Tôi tính khoảng 30 mấy thôi mà. Máy tính tiền có có lộn không nhỉ. Trời... trời.
Tôi thấy ngớ ngẩn với con số mới, bà thu ngân nhìn tôi cười mĩm chi, có lẽ bà tưởng tôi mừng vì số tiền được giảm khá nhiều, hơn 20 đô lận. Bả đâu có biết là tôi đang bối rối và muốn khiếu nại cái con số đó. Tôi rất muốn hỏi xem tại sao kỳ vậy nhưng tiếng Anh của tôi “quá siêu” nói sợ người ta không hiểu, chuyện thêm rắc rối. Vả lại tôi cũng không chắc là con số đó lộn hay tôi tính lộn. Nếu có lầm lẩn, cũng không biết là nhằm ở món hàng nào nữa.
Nhìn qua nhìn lại, thấy đồ của mình đã cho vào bịch xong rồi, còn phía sau là một dãy người đang chờ đợi trả tiền.
Thôi trả tiền trước đã, lấy receipt (biên lai) xem lại rồi khiếu nại sau. Tôi tự nhủ, nhận lấy tờ receipt, tôi thấy muốn đổ mồ hôi. Đọc từ từ, từ trên xuống.
Đây rồi, chai dầu gội đầu H &S, sao tới 7.99 lận, sao nó không giảm cho mình, cái chai trong tờ quảng cáo chỉ có $3.99 với cái thẻ mà. Đây nữa thùng ice cream nữa, đây nữa, đây nữa...tôi muốn rối tung lên, lòng nóng như lửa đốt. Mất tiền sót dạ mà, đẩy xe trở vô, tôi kiếm một thu ngân khác, xem chừng có vẻ rảnh rỗi để tiện bề thắc mắc.
- Excuse me, Miss (xin lỗi cô). I (tôi) I ....
Tôi giở receipt và tờ quảng cáo ra chỉ cho bà này xem sự chênh lệch giá tiền giữa hai mặt hàng.
Hơi nhíu mày, bà xem lướt qua, và nhìn tôi mĩm cười, ra chiều hiểu ý. Bà chỉ cho tôi tên mặt hàng trong tờ receipt và tờ quảng cáo là 2 mặt hàng khác nhau. Ví dụ, như là chai xà bông gội đầu H & S, chai tôi mua thuộc mặt hàng mới có chữ “new”, còn cái thùng ice cream nữa, cái thùng hạ giá chỉ có thể trọng lượng 32oz, còn tôi lấy cái thùng tới 64oz lận nên mắc là phải. Chả trách!
Nói lời cám ơn xong mà lòng buồn so, tôi vừa thấy quê vừa thấy mình sao ngu quá, đọc có tờ quảng cáo mà cũng không xong. Nghĩ lại cũng tại mình dốt tiếng Anh. Thôi lần này rút kinh nghiệm, hy vọng không có lần sau. Mất hơn 20 đô, gần 300 ngàn Việt nam chứ ít gì. Tức ơi là tức! Đau ơi là đau! Nhưng thôi mình sẽ kiếm lại dễ dàng mà bởi vì như người ta nói nước Mỹ là thiên đàng, kiếm tiền dễ như ăn cơm.
Đúng vậy! Quên nó đi!
Tức làm gì mau già!
Ngày mai làm lại từ đầu.

GIANG THỤC HẠNH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,382,349
Vừa thưởng thức hương vị ngày tết Mậu Tý vẫn còn phảng phất đâu đây vừa ôn lại những kỷ niệm dồn dập ngày Tết vừa qua thì được tin anh chị vùng Denver, Colorado báo tin sẽ qua vùng Philadelphia.
Năm 2002 cô chị ra trường rời nhà đi Internship ở nhà thương Tulsa Oklahoma, cách nhà hơn tiếng lái xe.
Tôi cam đoan rằng, người đàn ông trẻ có nước da ngăm ngăm đen với mái tóc bồng bềnh nhuộm màu vàng đỏ lẫn lộn, trong bộ quần áo mà giới trẻ cho là đang thịnh hành kia, không ai khác hơn là Đoàn.
Ở Việt nam hồi xưa, trong dòng họ bà con tôi có nhiều cái chết bất đắc kỳ tử rất kỳ lạ.
Từ ngày đặt chân lên đất Mỹ đến nay đã gần ba chục năm, cuộc đời tôi cực khổ trăm chiều trần ai.
Những người từng sống tại Việt Nam chắc hẳn đã nghe câu nói "Chồng chúa, vợ tôi" và "Phận gái mười hai bến nước, trong nhờ đục chịu."
Từ nhỏ, qua đến thời còn trẻ, và cho đến bây giờ, tôi vẫn có một cái tật rất xấu là hay "chế biến" lại lời những bản nhạc mà tôi đã nghe
Lúc bắt tay chào từ biệt ông Sibley Smith, tôi đã buột miệng hứa là sẽ cố viết một bài về những điều ông vừa kể cho chúng tôi nghe, nhân chuyến viếng thăm Trung Tâm Học Viện Thời Chiến Việt Nam Bang New Jersey.
Vy càng không hiểu được, nhưng nhìn vẻ mặt "ngây thơ & vô số tội" của con, Vy biết câu chuyện không có gì trầm trọng lắm, con mình chắc chưa đến nỗi phá họai đời con gái của những cô bạn của chàng ta.
Ông bạn già ở quê nhà, tuần vừa rồi điện thư hỏi tôi: "Tết năm nay ở Mỹ có gì lạ không anh"..Ở đây thiên hạ nhắc lại “sự cố” Tết Mậu Thân
Nhạc sĩ Cung Tiến