Hôm nay,  

Kỷ Niệm Đi Chợ Mỹ

20/09/200100:00:00(Xem: 168829)
Bài tham dự số: 02-353-vb30918


180 đô! 180 đô lận đó. Hơn 2 triệu tiền VN. Chu oa! Hơn 2 tháng lương ở Việt Nam. Đây là tiền lương 2 tuần lễ đầu tiên đi làm của tôi ở nước Mỹ này. Đây đúng là thiên đàng, kiếm tiền dễ như ăn cơm.
Mân mê những tờ tiền hơi ngã màu và nhăn nheo, tôi biết chúng đã trải qua một thời gian phiêu bạt. Vậy mà khi đến tay tôi, tôi vẫn thấy sao chúng đẹp và đáng yêu vô cùng.
180 đô! Cất liền cái đã.
Tối hôm đó đi ngủ, tôi suy tính rất nhiều. Tôi muốn ngày mai đi mua thực phẩm, mua một đôi giày mới cho mình, và đi ăn thử món cơm Nhật ở tiệm Yoshonoya gì đó. Đêm đó, tôi chìm trong giấc ngủ đầy mộng đẹp.
Nắng, xuyên qua cửa sổ, chiếu thẳng vào mặt tôi làm chói chang. Lăn qua, lộn lại. Tôi muốn ngủ nướng thêm chút đỉnh vì hôm nay là Chủ nhật mà, phải ngủ bù cho những ngày mệt mỏi vừa qua: vừa học, vừa làm.
- Chết phải thức dậy mới được. Mình đã lên kế hoạch mua sắm cho hôm nay rồi mà, để đi ra cửa lấy giấy quảng cáo vô xem coi có cái gì giảm giá không. Ôâi chao sao nưóc Mỹ này giàu có và dư dã quá! Hôm nào cũng có một xấp giấy quảng cáo. Chẳng bù ở Việt nam, tập vở học hành còn thiếu thốn, mua một cuốn tập cũng không dám xài phí một hàng.
Lấy xấp giấy ra khỏi bịch, tôi chọn tờ quảng cáo thực phẩm của chợ Von gần nhà trước.
Để xem, thịt gà giảm hơn 50%, giấy vệ sinh cũng giảm nhiều, mì ly ăn liền, đường, dầu ăn, nho, dầu gội đầu, kem đánh răng, ice cream và mấy món đồ hộp. Được đó! Hôm nay chợ Von có nhiều mặt hàng giảm, vậy phải đi mua ngay mới được.
Đẩy chiếc xe bước vô chợ, làn hơi mát rượi tỏa ra từ những chiếc máy điều hòa cài đặt trong chợ làm tôi khoan khoái trong cái nắng mùa hè oi ả này. Mỗi lần đi chợ tôi đều nghĩ đến cái chợ nhỏ gần nhà tôi ở Việt Nam mà tự hỏi biết đến bao giờ nước Việt của chúng tôi mới có được những chợ phổ biến như ở đây.
Không suy nghĩ nhiều nữa, với tờ quảng cáo đã đánh dấu những món đồ ăn cần mua trên tay, thoáng một cái tôi đã chọn xong. Đầy ắp cả xe! Tôi đã tính nhẩm rồi, khoảng chừng ba chục mấy đô thôi, sau khi được giảm. Nếu không ước chừng 7,8 chục đô lận. Nhìn đống hàng trong xe, tôi có cảm tưởng đây là chiến lợi phẩm của tôi.
Để xếp hàng trả tiền đã. Tôi tự bảo.
Bà thu ngân người Mễ thoăn thoắt đẩy những món hàng đến trước máy tính tiền. Tách, tách! Những con số hiện lên trên màn hình Computer nhanh đến nổi chưa kịp đọc xong con số này thì con số khác đã hiện lên. Quả như tôi tính không sai mấy, tổng số tiền là 78.73, bà thu ngân hỏi:


- Do you have Von card (cô có thẻ Von không")
- Yes, yes (vâng, có)
Lấy tấm thẻ ra, đặt vô máy cà qua, cà lại. Con số bắt đầu thu nhỏ lại. 60 mấy, 50 mấy rồi dừng lại luôn.
Ủa! Tại sao kỳ vậy, tôi thắc mắc trong đầu. Tôi tính khoảng 30 mấy thôi mà. Máy tính tiền có có lộn không nhỉ. Trời... trời.
Tôi thấy ngớ ngẩn với con số mới, bà thu ngân nhìn tôi cười mĩm chi, có lẽ bà tưởng tôi mừng vì số tiền được giảm khá nhiều, hơn 20 đô lận. Bả đâu có biết là tôi đang bối rối và muốn khiếu nại cái con số đó. Tôi rất muốn hỏi xem tại sao kỳ vậy nhưng tiếng Anh của tôi “quá siêu” nói sợ người ta không hiểu, chuyện thêm rắc rối. Vả lại tôi cũng không chắc là con số đó lộn hay tôi tính lộn. Nếu có lầm lẩn, cũng không biết là nhằm ở món hàng nào nữa.
Nhìn qua nhìn lại, thấy đồ của mình đã cho vào bịch xong rồi, còn phía sau là một dãy người đang chờ đợi trả tiền.
Thôi trả tiền trước đã, lấy receipt (biên lai) xem lại rồi khiếu nại sau. Tôi tự nhủ, nhận lấy tờ receipt, tôi thấy muốn đổ mồ hôi. Đọc từ từ, từ trên xuống.
Đây rồi, chai dầu gội đầu H &S, sao tới 7.99 lận, sao nó không giảm cho mình, cái chai trong tờ quảng cáo chỉ có $3.99 với cái thẻ mà. Đây nữa thùng ice cream nữa, đây nữa, đây nữa...tôi muốn rối tung lên, lòng nóng như lửa đốt. Mất tiền sót dạ mà, đẩy xe trở vô, tôi kiếm một thu ngân khác, xem chừng có vẻ rảnh rỗi để tiện bề thắc mắc.
- Excuse me, Miss (xin lỗi cô). I (tôi) I ....
Tôi giở receipt và tờ quảng cáo ra chỉ cho bà này xem sự chênh lệch giá tiền giữa hai mặt hàng.
Hơi nhíu mày, bà xem lướt qua, và nhìn tôi mĩm cười, ra chiều hiểu ý. Bà chỉ cho tôi tên mặt hàng trong tờ receipt và tờ quảng cáo là 2 mặt hàng khác nhau. Ví dụ, như là chai xà bông gội đầu H & S, chai tôi mua thuộc mặt hàng mới có chữ “new”, còn cái thùng ice cream nữa, cái thùng hạ giá chỉ có thể trọng lượng 32oz, còn tôi lấy cái thùng tới 64oz lận nên mắc là phải. Chả trách!
Nói lời cám ơn xong mà lòng buồn so, tôi vừa thấy quê vừa thấy mình sao ngu quá, đọc có tờ quảng cáo mà cũng không xong. Nghĩ lại cũng tại mình dốt tiếng Anh. Thôi lần này rút kinh nghiệm, hy vọng không có lần sau. Mất hơn 20 đô, gần 300 ngàn Việt nam chứ ít gì. Tức ơi là tức! Đau ơi là đau! Nhưng thôi mình sẽ kiếm lại dễ dàng mà bởi vì như người ta nói nước Mỹ là thiên đàng, kiếm tiền dễ như ăn cơm.
Đúng vậy! Quên nó đi!
Tức làm gì mau già!
Ngày mai làm lại từ đầu.

GIANG THỤC HẠNH

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,837,020
Buổi chiều, sau khi tôi đã hoàn tất việc cơm nước và dọn dẹp, các con tôi xem Tivi, tôi có được những phút yên tĩnh một mình trên căn gác nhỏ nầy để tập dợt nhạc Pháp xưa: "Maman oh Maman, Tout les garcons et les filles. Adieu jolie candy ..." rồi trở về nhạc Việt với Phạm Duy, Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn…. Bây giờ đã vào Hè, tôi mở cửa sổ
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Nhạc sĩ Cung Tiến