Hôm nay,  

Giấc Mơ Không Thành

20/09/200100:00:00(Xem: 147525)
Bài tham dự số: 02-354-vb40919


Thấm thoắt đã mười năm kể từ ngày gia đình tôi đến Mỹ, đến vùng đất mà người di dân thường gọi là miền đất hứa, hứa hẹn những giấc mơ sẽ sớm thành hiện thực. Riêng anh tôi, những giấc mơ hôm nào đã bị chôn vùi vào dĩ vãng, đã tan đi như những con sóng nhỏ chiều hôm vội vã đổ vào bờ.
Anh đến Mỹ khi anh vừa tròn đôi mươi. Có biết bao ước mơ, biết bao hy vọng ấp ủ trong lòng, của người thanh niên mới lớn tài giỏi. Nhưng cuộc sống mới trên đất người đầy rẫy những khó khăn đã dập tắt đi ngọn lửa hy vọng ấy trong anh. Đúng một năm sau khi dến Mỹ, bác sĩ chuẩn đoán anh bị bệnh "major depression", và sau này người ta nói anh gặp phải chứng bệnh "schizophrenia".
Tôi còn nhớ rõ ngày đi theo chiếc xe cứu thương đưa anh vào bệnh viện tâm thần. Trời đông lạnh lẽo, hàng cây bên đường trụi lá khẳng khiu. Và lòng tôi ngổn ngang, xót xa thương anh rất lạ. Xe bon chạy mà lòng người thì chạy ngược. Một khoảng trời yêu dấu đã quá xa bỗng cuồn cuộn sống dậy trong tôi…
Chúng tôi sinh ra và lớn lên ở một thành phố biển miền Trung, nơi có núi Ngũ Hành Sơn, có chùa Non Nước, và dòng sông Thu Bồn hiền hòa nước chảy lững lờ. Cha tôi là một sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa và mẹ tôi là một giáo viên trường Tá Viên Điều Dưỡng. Ngày mất nước, chị cả tôi lên sáu, anh tôi lên năm, tôi vừa tròn bốn tuổi, và người em trai út chỉ vỏn vẹn 6 tháng. Cha tôi ở tù, mẹ tôi một mình gánh vác nuôi dạy bốn đứa con thơ. Lúc ấy tôi còn bé quá, nên không nhớ và hiểu được những nhọc nhằn mà cha mẹ tôi cũng như biết bao người dân Việt Nam phải gánh chịu. Nhưng tôi không thể quên được những kỷ niệm thời thơ ấu, cái thời còn ngậm ô mai, nhặt cánh phượng, khóc nhè.


Anh là anh trai cả, là cháu đích tôn của bà nội tôi, nên anh được cưng chiều nhất nhà. Cũng có lẽ vì anh hiền lành, nhút nhát và hay thương người, thương cả những con vật bé nhỏ. Mẹ tôi thường kể lúc anh còn bé, mỗi lần trời mưa, anh núp mình sau khung cửa, lặng nhìn những chú gà đào đất tìm giun dưới mưa, rồi buồn buồn nói: "Mẹ ơi! Tội nghiệp mấy con gà quá! Chắc nó lạnh lắm"" anh là như thế đấy.
Tôi cũng không quên được những sáng mùa hè trên biển với nhau, tiếng cười đùa rộn rã hòa cùng tiếng sóng của anh, của tôi và lũ trẻ con hàng xóm. Nhớ làm sao những trò chơi cút bắt hàng giờ không chán, rồi những lần trèo cây hái trộm vú sữa nhà láng giềng. Anh luôn dành cho tôi và chị cả những trái vú sữa thơm ngon nhất. Nhớ hoài những lần anh cõng tôi đến trường vì tôi nghịch ngợm gãy chân. Anh chị em tôi học chung một trường phổ thông. Anh thông minh, học giỏi nhất trường nên thầy cô và bạn bè ai cũng yêu mến anh. Đối với cha mẹ tôi, anh như hạt giống quí, một niềm hy vọng cho tương lai sáng lạn.
Thế nhưng niềm hy vọng đó cũng chết dần theo năm tháng. Anh bây giờ, trước mặt tôi rũ rượi. Quanh anh còn là những ngày ảm đạm u hoài. Niềm tin trong anh đã bị đánh mất. Giấc mơ một ngày nào đó anh sẽ làm một điều gì đó cho quê hương, sẽ xây chiếc cầu bắc ngang dòng sông Thu Bồn yêu thương, đã thật sự ngủ quên trong ngăn kéo tận cùng của ký ức. Anh như con thú bị thương ngơ ngác lạc giữa rừng già. Cặp mắt sáng tinh khôn ngày nào nay không còn nữa. Thay vào đấy, tôi chỉ tìm thấy một bóng tối u buồn, ngu ngơ. Những chuyện tiếu lâm anh kể thường làm chúng tôi cười ngặt nghẽo hằng đêm cũng thưa dần rồi vắng bặt. Anh bây giờ câm nín, lặng lẽ như một người tu hành.
Tôi vẫn thường tin rằng ông trời có mắt. Ông sẽ chẳng cho ai cái gì quá ít, cũng như lấy đi của ai quá nhiều. Nhưng sao tôi có được thật nhiều, mà anh thì mất đi tất cả.

August, 2001
Võ Lý Đông Phương

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,372,955
Bà Thu góa bụa từ bốn năm nay và cảm thấy cuộc đời vô vị. Đứa con gái ra trường lương cao, thường khuyên mẹ nghỉ làm. Người em gái duy nhất sống ở Sài gòn cũng khá giả không cần bà giúp đỡ. Với số tuổi 55, bà tự cho mình già và không còn tha thiết đến chuyện tái giá.
Bạn vợ tui, chị Huyền, năm nay trạc tuổi ngũ tuần. Tuổi ngũ tuần là tuổi chân yếu tay run, ở Việt nam, đã từ giã công việc, lui về vườn cho con cháu săn sóc. Vậy mà, chị Huyền lấy bằng " neo", đi làm hàng ngày, đời sống càng lúc càng sung túc.
- Con bảo đảm với má là Phương vừa đẹp vừa nết na, lại là sinh viên xuất sắc trong lớp con phụ trách. Cô ấy ăn nói lịch thiệp lắm, gái Hà Nội mà má. Còn bà nội của Phương thì rất mực chiều nàng. Hôm nào con gởi ảnh của Phương về cho má xem.
Phái đoàn chúng tôi gồm 80 người, già trẻ lớn bé đủ cả, tuổi từ 9 đến 82. trong số du khách có 2 người bạn mỹ, phu quân của 2 bà. Xuất sứ đa số tại vùng nam Cali. Họ là những người việt Nam thành công trên đất cờ hoa, con cái đã trưởng thành , có sự nghiệp.
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Giải Thưởng Việt Báo Việt Báo
Nhạc sĩ Cung Tiến