Hôm nay,  

Thư Gửi Kẻ Khủng Bố

20/09/200100:00:00(Xem: 214176)
Bài tham dự số: 02-355-vb50920

Các anh khủng bố,
Sáng thứ ba 11 tháng 9 năm 2001, các anh đã làm một việc tự cho mình là anh hùng lắm. Các anh nghĩ rằng sẽ cho nhân dân Hoa Kỳ một bài học thật đích đáng. Các anh khủng bố người dân vô tội để làm áp lực với chính quyền của họ. Các anh bảo là chiến thắng lớn để cảnh cáo cả thế giới. Các anh muốn mọi người đều hãi sợ các anh. Các anh cho là mọi người sẽ phải kính phục lòng can đảm của các anh. Các anh vỗ ngực tự xưng là "tử vì đạo".
Tôi viết thư này có vài li thẳng thắn xin được đốt gửi xuống âm phủ để thức tỉnh sự ngu dốt và lầm tưởng của các anh. Hy vọng âm hồn anh sẽ hiểu và trao thư này tới cho các đồng chí của anh còn sống sót để họ đọc và nghĩ lại.

Anh ích kỷ,
Theo tôi được biết thì người anh hùng làm việc không cần cho mọi người biết để tung hô và chiêm ngưỡng. Nếu một người lấy thân mình cứu người khác để được nổi tiếng là anh hùng thì trong tư tưởng của mọi người, của tôi và ngay của chính anh: đó là sự ích kỷ. Chúa Giê-su xả thân cứu nhân loại đâu phải để mọi người sùng bái, kính ngưỡng. Phật Thích-Ca rời cung điện vàng son, xuất gia đi tu đâu phải để làm anh hùng cho mọi người làm tượng thờ cúng muôn đời. Trong lịch sử nhân loại đã có những lãnh tụ độc tài, ác độc dùng đủ mọi thủ đoạn lừa bịp bắt mọi người phải tôn thần dựng thánh xây lăng tẩm để được phong anh hùng. Nhưng anh đã thấy rõ, họ bị nguyền rủa và chỉ tồn tại trong một giai đoạn thật ngắn mà thôi. Theo thời gian, sự lừa bịp sẽ được phơi bầy bởi kiến thức và sự trung thực của nhân loại.
Người dân nước tôi thường nói: "Không mang thành bại luận anh hùng". Đïiều này chứng tỏ một điều thật đơn giản: anh hùng là từ cái tâm hy sinh của mình phát ra, chứ không chỉ là từ những hành động cứu người. Mọi người nhìn cái tâm để luận anh hùng. Khi ba trăm người lính cứu hỏa của thành phố Nữu-Ước hy sinh mạng mình nhẩy vào Trung Tâm Thương Mại Thế Giới để cứu những người dân vô tội, trong tâm họ chỉ có đúng một điều: cứu thật nhiều người. Đây mới đích thực là anh hùng, anh à. Mọi người nhìn vào tấm lòng của họ để phê phán, cho dù họ không cứu được tất cả mọi người như họ mong ứơc. Họ đã thất bại khi không cứu được thật nhiều người. Họ đã chết. Nhưng họ được coi là anh hùng. Còn anh thì ngược lại hoàn toàn. Anh lấy máy bay lao vào những cao ốc, giết người vô tội rồi vỗ ngực cho là anh hùng thì quả thật nhầm lẫn lớn. Cứu người với mục đích đưa cao mình lên còn chưa được gọi là anh hùng thì làm sao giết thường dân yếu đuối được gọi là anh hùng được anh"
Tôi biết chắc hiện giờ ở một nơi nhỏ bé, hẻo lánh nào đó, các đồng chí của anh đang âm thầm dựng hình anh để tung hô "anh hùng". Không như những lần khủng bố trước, họ phải làm âm thầm vì họ đã biết không một ai có thể tha thứ tội lỗi này, ngay cả những người Hồi Giáo cùng đạo của các anh. Mỉa mai thay, tôi cũng biết ở một nơi tăm tối nào đó, hồn anh đang qùy lạy ăn năn, xám hối, và xin chịu tội với Đức Allah của anh.

Anh ngu muội,
Tôi chắc anh không biết nhiều về người Mỹ đâu. Anh không có cái may mắn như tôi: được huấn luyện, học hỏi và làm việc chung với họ đã hai mươi năm qua. Anh cho rằng hành động của anh sẽ cho nhân dân Hoa-Kỳ một bài học thật đích đáng. Thật ra, giết người vô tội kiểu anh chỉ làm họ tức giận và hành động mau lẹ mà thôi. Tôi cũng có thể cho đó là một bài học như đầu óc nhỏ bé của anh suy nghĩ. Nhưng là một bài học phải tiêu trừ những phần tử khủng bố dã man như anh. Người Mỹ sẽ cẩn thận hơn. Họ sẽ mưu lược hơn. Và họ sẽ đoàn kết hơn.
Nước Mỹ đa dạng vì cưu mang nhiều sắc dân. Dân Mỹ có rất nhiều người không lượng tính được mức chi tiêu trong gia đình của họ trong vòng một tháng. Nhưng ở Mỹ cũng có những bộ óc thật siêu việt có thể tính được cả một lịch trình bay 12 ngày trong không gian của phi thuyền con thoi không trật đến một phần mười giây đồng hồ. ỞÛ Mỹ có những gia đình giam bố mẹ mình vào viện dưỡng lão khi già yếu. Nhưng tôi đã thấy ở nơi tôi cũng có những người lái xe hơn cả mười tám tiếng đồng hồ lên Nữu-Ước trong ngày khủng bố với một hy vọng thật mong manh cứu người. Nước Mỹ cũng có những người vô tình mặc quần in hình cờ quốc gia hay tiểu bang của họ, nhưng cũng có những gia đình đứng nghiêm chỉnh chào quốc kỳ trước sân nhà mỗi sáng sớm.
Cướp máy bay dân sự, lao vào cao ốc để giết người chỉ làm người Mỹ bàng hoàng một vài giờ. Muốn cho người Mỹ khiếp sợ, kính phục anh phải siêng năng làm lụng như người Nhật, phải thông minh như người Đức và phải yêu tự do, gan dạ vượt biển khơi trên những chiếc ghe mỏng manh và nhỏ bé như người Việt Nam chúng tôi.
Người Mỹ nhiều kiến thức và tinh thần hơn mọi dân tộc khác trên thế giới. Tuy nhiên, kiến thức không đủ để đưa cái đất nước chỉ mới thành lập hơn hai trăm năm lên hàng đầu của thế giới về đủ mọi mặt, quân sự lẫn kinh tế. Chính tinh thần đoàn kết, lòng yêu tự do và dân chủ mới là yếu tố chính đưa Hoa-Kỳ trở thành cường quốc. Họ sẽ mãi mãi không hãi sợ sự khủng bố của các anh. Họ cũng không chấp nhận cho chính quyền của họ phải đầu hàng. Trái lại, như anh thấy, chính các đồng chí thân thiết của anh hiện đang sợ hãi, trốn chui, trốn nhủi phủ nhận hành động khát máu của anh. Lãnh tụ của anh phải hèn hạ đứng lên chối bỏ và lên án hành động của anh.
Anh đã biết vì sao tôi gọi anh là ngu muội " Anh đã dùng mạng sống của anh để làm một con chốt thí cho những hành động điên cuồng của đám lãnh tụ cực đoan và phi nhân.


Nước Mỹ theo chủ nghĩa tư bản. Tất cả mọi việc làm đều bị chi phối và quyết định bởi lợi nhuận. Chiến tranh chỉ gây tổn thất cho kinh tế, thiệt hại tiền bạc. Do đó những hành động khủng bố gieo tang tóc cho vài chục sinh mạng của các bạn anh làm trước đây, người Mỹ ngậm bồ hòn làm ngọt, nhắm mắt bỏ qua. Đem quân đi đánh một nước nghèo nàn, lạc hậu chỉ có lỗ chứ không lời. Một vài lãnh tụ thiếu kiến thức như Mao Trạch Đïông mới cho Hoa-Kỳ là con cọp giấy. Những người hiểu biết đều công nhận sự sáng suốt này. Thủy sư đô đốc Nhật, Yamamoto đã thấy được tiềm năng hùng mạnh của Hoa Kỳ trong thời Đệ Nhị Thế Chiến. Ngay sau khi thả bom Trân-Châu-Cảng, Yama- moto đã nhìn những tướng lãnh dưới quyền lo ngại: "Chúng ta đã đánh thức con sư tử khổng lồ." Tôi thiết nghĩ các bạn của anh hiện đang cùng có chung một ýÏ tưởng với viên đô-đốc mà một thời đã làm người Nhật hãnh diện. Hành động khủng bố gây nhiều tổn thương sẽ làm người Mỹ quyết định trả đũa. Khi mà nhận thấy cần phải tiêu diệt để đem lại nhiều lợi ích hơn, chính phủ Hoa Kỳ sẽ không ngần ngại tung ra tất cả các tiềm lực để đạt được mục đích mau chóng này. Hai quả bom nguyên tử nổ tại Hiroshima và Nagasaki đã được chứng minh. Các bạn anh, đất nước anh, những người dân vô tội sống trong cái đất nước bao che những hành động khát máu của anh sẽ cần thật nhiều sự phù hộ của giáo chủ Muhammad.
Con sư tử khổng lồ đã thức tỉnh. Nó sẽ tới trong nay mai.

Anh thất bại,
Thế giới ngày nay là thế giới của đoàn kết và của thương yêu. Thế giới của nhân quyền và tự do. Sự giết chóc dã man và khủng bố chỉ làm tăng thêm đoàn kết lẫn thương yêu. Độc tài và áp bức chỉ mua thêm sự kiên cường và chống đối. Những hàng dài nối đuôi nhau của người dân đi hiến máu sau cơn kinh hoàng đã chứng minh sự thất bại của các anh. Sự đồng lòng lên tiếng đoàn kết đứng chung một chiến tuyến của ngoại trưởng các nước Tây Phương đã cho thấy thế giới đã không để ýÏ tới sự cảnh cáo của các anh đâu. Tiếng nói cầu nguyện thương yêu của người người trên thế giới đã đè bẹp ýÏ thức hệ khủng bố. Sự quyên góp công và của của mọi người, mọi tôn giáo, mọi mầu da, mọi đoàn thể, mọi quốc gia đã làm khủng hoảng tinh thần các đồng chí còn sống sót của các anh. Lời cầu nguyện vang dội từ những nhà thờ, chùa, đền khắp nơi trong Hoa-Kỳ cũng như tới Âu châu, Úc châu, Á châu, Phi châu thức tỉnh mọi lương tâm của nhân loại. Ba phút im lặng cầu nguyện của cộng đồng Âu châu, hai hàng nước mắt chảy dài của người Hồi giáo châu Phi, những lời thánh ca trong đền thờ Do thái đã đem lại niềm tin cho mọi người sau những giờ tức giận và lo sợ. Các anh đã làm mọi người sát cánh nhau hơn là sợ hãi. Người hãi sợ chính là các lãnh tụ của các anh. Họ đã hèn hạ chối bỏ chứ không dám vỗ ngực tự xưng chiến thắng như mọi lần. Họ cúi mặt nhục nhã lên tiếng phê phán hành động khủng bố chứ không dám treo hình các anh phong thần thánh như các lần trước.
Họ trốn tránh. Họ phủ nhận. Họ che đậy. Họ giấu diếm. Họ chối bỏ. Họ đổ tội.
Nhưng chắc chắn họ sẽ không đào thoát khỏi công lýÏ của thế giới, công tâm của nhân loại.
Anh hủ lậu,
Hơn hai mươi năm trước đây tôi đã được chứng kiến những cậu bé mười lăm, mười sáu tuổi của nước tôi cầm AK47 bắn chỉ thiên. Tôi cũng từng chứng kiến các em bé quàng khăn đỏ đi đánh tư bản mại sản, các thiếu nhi Bác Hồ đốt sách vở, gọi văn hóa đồi trụy. Hơn hai mươi năm qua, nước tôi được xếp hàng thứ ba trên thế giới về nghèo đói. Ngay sau ngày khủng bố, tôi cũng lại được thấy lại hình ảnh cậu bé cầm súng AK bắn mừng vui của ngày xưa. Thật tội nghiệp cho những người nước anh đã bị các lãnh tụ mị dân coi những hình ảnh này là đẹp, là hào hùng.
Dậy một đứa bé cầm bắn AK có lẽ chỉ tốn một vài giờ. Dậy cho nó biết thương yêu đồng loại, biết qúy trọng sinh mạng một con người nhiều khi tốn cả đời người cũng chưa xong. Chín mươi phần trăm người nước anh mù chữ chắc không thấu hiểu được điều căn bản này. Cả một nhóm người thật man rợ đứng nhẩy múa mừng coi một đứa bé chạc độ mười ba cầm súng bắn. Anh là người tương đối có học thức hơn, tại sao không biết rằng chỉ thấy những đứa bé cầm sách vở ca hát đến trường mới là hình ảnh của sự thành công, của tương lai tươi sáng của đất nước. Đïất nước anh rồi đây cũng sẽ được xếp cùng hạng nghèo đói như nước tôi. Con cháu anh rồi cũng lại đố kỵ, ganh tuông với sự giầu sang của Mỹ quốc để rồi một ngày thứ ba của giữa tháng chín lại đi giết người, lại đặt bom tự sát như anh.
Anh có muốn nước anh giầu mạnh như nước Mỹ không" Dễ lắm, đừng khủng bố nữa, đừng giết chóc nữa anh ạ. Hãy dậy mọi người thương yêu như trong kinh thánh Koran dậy. Hãy xây trường học cho các em nhỏ. Mười năm trồng cây, một trăm năm trồng người. Nhưng phải nhớ đừng trồng người theo chủ nghĩa độc tài, đừng huấn luyện thiếu nhi trở thành những công cụ trung với (băng) đảng, hiếu với lãnh tụ. Hãy trồng người biết Nhân, Nghĩa, biết qúy trọng sinh mạng, hiểu được dân chủ tự do, thấy được Chính nghĩa và Gian tà.

Anh hèn nhát,
Năm nay nước tôi đã có hai người tử vì đạo. Họ đã lựa cái chết cho chính họ và chỉ một mình họ. Họ không cần ai chết theo. Họ thật can trường chết để cứu đạo. Họ có đức tin thật vô cùng, thật bình tĩnh trong giờ ra đi. Họ không cần vinh danh. Họ không nhận chiến thắng. Họ chả thiết tiếng tăm. Họ chỉ đòi hỏi chính quyền trả lại tự do tôn giáo của họ.
Tên của họ cũng thật bình thưng như cuộc đời của họ. Nguyễn thị Thu và Hồ Tấn Anh. Người dân nước tôi mỗi khi nhắc đến họ đều ngậm ngùi kính ngưỡng. Chúng tôi đã khóc thật nhiều như khi thấy các nạn nhân của các anh chết.
Anh tự xưng can đảm nhưng chẳng dám chết một mình. Anh kéo thật nhiều người để chết chung vì hèn nhát, sợ chết lẻ loi. Trước giờ ra đi anh lại lừa bịp dùng dao dọa những người dân hiền lành. Tôi đã thấy được cả một sự lúng túng và bất an trong tâm hồn anh. Anh đã làm mọi người nghi ngờ nhiều về tôn giáo của anh. Giáo chủ Muhammad có dậy đời sống này không phải là đời sống vĩnh hằng mà chính là đời sống của thử thách và sửa soạn. Lãnh tụ của anh mị dân có chua thêm: thử thách dám tự sát vì đạo không" Anh hồ hởi chấp nhận thử thách. Ngay cả người Hồi cũng phải chịu đựng sự tủi nhục này. Họ cũng ghê tởm hành vi kghủng bố tàn sát mù loà của các anh. Anh đã "nhục tử vì đạo".
Cầu xin Đức Allah che chở thật nhiều cho người dân vô tội nước anh trong những ngày tháng tới.

Houston, ngày 16/9/2001
Lê Như Đức

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 858,302,971
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến