Hôm nay,  

Về Nguồn

24/10/200100:00:00(Xem: 175616)
Bài tham dự số: 02-365-vb51004


(Trần Quốc Sỹ chuyển ngữ)

John choàng tỉnh sau giấc ngủ vùi. Chiếc giường dã chiến trên chiếc xe van tuy chật nhưng cũng tạm thoải mái. Ngoài trời những hạt mưa phùn rơi nhè nhẹ. Đốt một điếu thuốc, John trèo ra khỏi chiếc van. Con chó ve vẫy đuôi đằng sau anh. John đã lái xe suốt đêm để bây giờ, anh đang đứng trên một thành phố nhỏ với cái tên gọi là Patterson, một thành phố yên lặng, che khuất bởi cái xa lộ rộng lớn. John tưởng chừng như mình đã đi qua cái thành phố yên lặng, nhỏ xíu này rất nhiều lần.
John chậm rãi đi về phía ngọn đồi được bao phủ với đám cỏ khô vàng úa, đầu óc trống rỗng. Những cụm mây trắng lãng đãng đã dần dần tan biến. Aùnh nắng ban mai tràn lan mọi nơi, mọi phía, chói chan rực rỡ trên những cánh hoa lê, hoa đào đang rung rinh trước gió.
John chợt dừng bước, suy nghĩ một vài giây, rồi quay lưng bước trở về chiếc xe van của mình. Anh đun một ít nước sôi để pha ly cà phê cho buổi sáng rồi móc túi lấy mảnh giấy nhỏ, hí hoáy ghi lại những cảm nghĩ chợt đến trong anh.
John đã lái xe trong nhiều ngày qua. Trong cuộc hành trình không định hướng này, John hy vọng anh sẽ tìm được câu trả lời cho những dày vò mà anh đang phải đương đầu. Anh đã cố gắng giải quyết chúng trong những ngày sống với sự ồn ào của thành phố, nhưng John thấy chẳng có ý nghĩa gì cả.
John quyết định làm một chuyến đi ra nơi hoang dã, nơi đồng không mông quạnh này. Sự tĩnh mịch của những trang trại rộng lớn, sự hùng vĩ, cô độc của những ngọn núi đá, và ngay cả sự lẻ loi của con đường tráng nhựa thẳng tắp, dường như cũng đã mang lại cho John những sự nâng đỡ về tinh thần mà anh đang cần.
Con chó trở lại bên John sau những phút rong chơi với thiên nhiên. John ra dấu cho nó nhẩy lên xe rồi anh cũng trèo lên ghế tài xế. John từ từ lái chiếc van cũ kỹ, rời ngôi làng tĩnh mịch, rẽ vào cái xa lộ rộng với tường bê tông ngăn lối. Những ngọn đồi bao phủ bởi cỏ khô vàng úa hầu như trải dài đến tận chân trời. Aùnh nắng chiếu xuyên qua khung cửa của chiếc van mang lại cho John sự ấm áp. Con chó nhỏ thu mình trên chiếc ghế cạnh anh. Một vài chiếc xe vận tải cùng xe du lịch vụt qua mặt John. Những người trên xe quay đầu nhìn anh với sự khinh bỉ. John chẳng thèm để ý đến họ. Anh đang bận tâm suy nghĩ. John miên man nghĩ đến cuộc đời mình, cuộc đời của một người thanh niên Việt Nam tị nạn trên mảnh đất được gọi là Mỹ quốc.
John đến nơi này khi anh còn là một cậu bé. Cũng như hằng triệu người tị nạn khác, John ra đi để lại sau lưng quê hương yêu dấu, nơi anh đã được sinh ra nhưng đang bị thống trị bởi một chế độ đầy bất công và tham nhũng. Trong nhiều năm, nước Việt Nam thân yêu của John -một quốc gia tuy nghèo nàn về vật chất nhưng rất giàu về văn hoá và lịch sử- đã phải hứng chịu sự nghèo nàn và sự cai trị bởi nhóm người độc tài đảng trị. Đối với John, những sự đau khổ này một phần do những người ngoại bang gây ra, một phần do chính những người trong nước. John không nhớ nhiều lắm về đất nước của anh nhưng trong những ngày còn bé, John cũng đã có nhiều kỷ niệm êm đềm.
Tại Hoa Kỳ, John được vào trường trung học và là người Á châu duy nhất tốt nghiệp tại đây. John từng là một học sinh khá. Anh gia nhập đội banh của trường và được nhiều giải thưởng về hội hoạ. Anh cùng bạn bè đi parties, tụ tập tại McDonald và tham dự những trận banh hào hứng. Anh không có nhiều cơ hội để biết về quê hương của mình. Mặc dù vậy, John cũng đã giữ được tiếng Việt thân yêu, tất cả đều do công lao và sự hướng dẫn của mẹ anh.
Khi vào đại học, John chợt khám phá ra chính con người thật của anh. John bắt đầu nhìn sâu vào con người của mình. Tự cảm vẫn là thói quen của anh, nhưng không biết từ lúc nào, John đã đánh mất nó, có lẽ vì anh nghĩ việc đó là vô dụng.
Sống trên đất Mỹ, nơi của sự thừa thãi, nơi của sự tranh đua, ngoại cảnh luôn luôn là việc được ưu tiên. John cũng bị xã hội lôi cuốn.


Nhưng bây giời mọi sự đổi khác. John suy nghĩ về chính mình nhiều hơn. Anh từ từ nhận ra con người thật của mình. John cảm thấy mình bị lẫn lộn. Bề ngoài con người của anh xung khắc với những suy nghĩ thầm kín trong lòng anh. Sự xung khắc đã làm anh bồn chồn, bất an.
Trong những năm ở Đại học, John sống trong sự đơn lẻ. Anh chỉ có vài người bạn và dần dần John đã xa lánh những sinh hoạt trong trường. Hạng điểm của anh tụt dần. Càng ngày, John càng trở nên thụ động. Anh thay đổi chương trình học nhiều lần. Nhưng rồi John cũng đã tốt nghiệp Đại học với mảnh bằng Cử nhân Thương mại.
John tìm được việc làm tương đối đúng ngành nhưng anh lại không cảm thấy thích thú. Anh bỏ việc và nhận làm những công việc bất thường chỉ để nuôi sống bản thân. Tuy chật vật nhưng John lại tìm được sự an bình trong sách vở và nhất là với thiên nhiên.
Chiếc xe van cũ kỹ của John lại muốn dở chứng. Nó lại phát ra những tiếng kêu bất thường. John ngừng xe bên vệ đường, cạnh một dòng suối. Một người đàn ông đi qua, liếc nhìn anh, nhìn con chó rồi tiếp tục bước đi.
John đi vòng ra đằng sau chiếc xe, mở nắp xe và nhìn vào trong. John quan sát một hồi. À , sợi dây kéo hơi bị lỏng. John với tay lấy cái mỏ lết, tháo lỏng con ốc chính, điều chỉnh sợi dây kéo và xiết chặt con ốc. John đóng nắp xe, đề máy. Tiếng động cơ nổ ròn rã đem lại cho John một niềm hãnh diện.
Hình như thiên nhiên vẫn có cách để làm quân bình mọi sự. Khi hạn hán, trời sẽ đổ mưa. Khi mưa nhiều trong mùa Thu, trời sẽ làm mùa Đông khô ráo. Những tư tưởng lẫn lộn trong đời rồi cũng tan biến như những giọt sương mai dưới ánh nắng mặt trời. Sự bình an trong tâm hồn rồi sẽ được phục hồi. Ngọn gió thoảng của núi đồi cùng sự yên tĩnh của thiên nhiên đã đem lại cho John sự an bình dễ chịu.
John yêu những ngọn núi này. John thường nói với bạn bè rằng chính những ngọn núi này mới thật là nhà của anh. Anh muốn trở lại đây nhiều lần. Anh sẽ câu cá và sẽ băng qua những cánh rừng già. Khi nào rảnh, John sẽ tới đây. Anh gọi chúng là nơi giải thoát của tâm hồn. Anh sẽ để hồn mình phiêu lưu tận hưởng tất cả nét đẹp thiên nhiên. Từ những bãi cát dài của bờ biển Oregon, sự hùng viõ của rặng Sierra Nevada chùng điệp, cho đến sự hoang dã của sa mạc miền Texas với những bụi cây trơ trọi cùng những cây xương rồng đầy gai góc.
Những hình ảnh thiên nhiên đã làm tâm hồn anh dịu lại như vừa mới trải qua một buổi thiền nơi hoang vắng.
John đã từng được học thiền từ những vị chân tu người Việt. Trước khi tầm sư, John nghĩ rằng học thiền để được tự do không bị ràng buộc bởi những người khác. Nhưng bây giờ John mới hiểu, thiền là để được tự do không bị ràng buộc bởi con người của chính mình. Anh biết rằng, hạnh phúc thật sự chỉ có thể tìm thấy trong chính con người của anh mà không thể tìm thấy từ ngoại cảnh.
Những kỹ thuật về thiền sẽ giúp cho người học thiền tìm thấy sự an bình trong chính tâm khảm của mình. Hằng ngày, John đã thực tập và ghi nhớ những kỹ thuật về thiền.
Hiện tại, John luôn nhắc nhở chính mình về triết lý này, nó đã chiếm một vị thế tại Hoa kỳ, nhất là tại vùng biển miền Tây. John thấy lòng phấn khởi khi biết rằng rất nhiều người có cùng suy nghĩ, triết lý như anh.
Dần dần, John cảm thấy sự lẫn lộn trong tư tưởng của anh từ từ tan biến. Sự giằng co giữa hai nền văn hoá bớt xung khắc. Anh cũng tìm được nguồn gốc của mình với sự trợ giúp của đấng tối cao. Anh cảm thấy niềm tin của anh nơi Thượng đế gia tăng mãnh liệt.
John lái xe trở về San Jose. Anh dừng chiếc van cũ kỹ của anh tại một bãi đậu xe rộng của một thương xá với những bức tường sơn màu hồng nhạt, chỉ lèo tèo vài người khách. John xuống xe và hít một hơi dài. Anh chậm rãi bách bộ qua những con đường đầy xe và dừng lại tại một công viên nhỏ với nhiều cây cổ thụ. Mặt trời đã khuất sau những rặng núi xa tít. Cảnh vật trở nên tĩnh mịch và yên lặng. Không một tiếng động ngoại trừ tiếng róc rách của dòng nước chảy qua những phiến đá rêu xanh.
Dù gì đi nữa, dòng nước cũng sẽ chảy về nguồn.

JAMES BÙI

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,580,936
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến