Hôm nay,  

Chết Sướng Hơn

24/10/200100:00:00(Xem: 171772)
Bài tham dự số: 02-382-vb61026


Sau khi bại trận rút quân năm 1989, Liên-Sô đã để lại một nước A-Phú-Hãn điêu tàn , hơn 1 triệu người chết và bị thương, cùng những bãi mìn dày đặc khắp nơi. Đến khi phe Taliban hoàn toàn làm chủ Kabul lại ban hành những thứ luật lệ Hồi-Giáo qúa tàn bạo, phản văn minh biến A-Phú-Hãn trở thành quốc gia nghèo đói nhất thế giới. Hơn 88% dân số chưa bao giờ được đi học, chưa tới 30% dân biết chữ. Đa số không có điện nước, phải sống chui rúc cùng với cừu, dê, uống nước dơ bẩn.
Luật tháng 12/1996 bắt buộc đàn ông phải để râu dài hơn bàn tay và ít nhất phải để 4 ngón tay có móng dài.(Rất tiếc Luật không giải thích là để gãi ngứa, đào hang hay vì tôn giáo ! ) Đàn bà phải chấp nhận chế độ đa thê, như cha của Laden có 10 vợ 53 con. Osama Bin Laden có 5 vợ chính thức với 14 đứa con, nhưng kể luôn con rơi có tới 42 đứa!
Con gái đầu lòng của Laden gả cho thủ lãnh tối cao Taliban là Muhammed Omar năm 1998 (người chột mắt, sinh năm 1962). Đổi lại, vợ thứ 4 của Laden là con của Omar. Như vậy liên hệ chặc chẽ giữa Omar và Laden là cha vợ của nhau! Cho nên Mỹ cứ đòi Taliban giao nộp Laden là làm khó cho Omar. Nếu Omar giao nhạc gia ra thì con vợ nó véo bầm bắp vế luôn, còn đứa con gái của mình nó sẽ xách gói về nhà tru tréo đòi chồng, làm sao đền " Omar sợ nhất là nóng mất khôn, con gái nó dám trở mặt mắng cha là " đồ thằng rể bất nghĩa " thì tiêu đời lãnh tụ tối cao vì sự "hổn loạn tử tức". Chính vì vậy mà Hồi-Giáo Taliban đuổi người Công-Giáo đi chỗ khác chơi là phải. Vì khi Omar gặp Laden liền " chào Cha"! Laden chào Omar cũng " chào Cha". Nếu có người Công-Giáo xớ rớ ở đó sẽ ngộ nhận Omar và Laden là hai linh mục Công-Giáo ! Hai tượng Phật vĩ đại là di sản qúi giá cuả nhân loại hơn 1.000 năm trước cũng bị vạ lây. Taliban kéo đại bác tới bắn phá tháng 2 năm 2001 bất chấp sự can thiệp của Liên-Hiệp-Quốc.
Người phụ nữ dưới chế độ Taliban bị chà đạp như con vật nô lệ. Họ không được ra khỏi nhà một mình. Không được đi làm việc, khi bệnh hoạn đưa vào nhà thương , không được chăm sóc vì đàn ông không được nói chuyện với phụ nữ . Phụ nữ phải che kín toàn thân ( chỉ chừa đôi mắt) bằng tchadri là chiếc khăn dệt bằng polyester. Tchadri đâu có khác gì trùm " bông sô" như áo mưa quân đội trong mùa hè gay gắt " Mohamed Atta, tên không tặc vụ "9-11" đã để lại chúc thư dặn dò không muốn một người đàn bà nào đến đưa tiễn tại phần mộ, không một phụ nữ mang thai nào được đến nghĩa địa. Như vậy có thể y từ lỗ nẻ chui lên chứ không có mẹ đẻ ra hoặc đá nứt ra như Tề-Thiên vậy ! Hồi-Giáo Taliban đưa con người trở lại thời Trung cổ. Cấm chụp hình, cấm tập quyền thuật, cấm thả dều, cấm nghe nhạc, cấm bé gái chơi búp bê, cấm phim ảnh xi nê khiêu vũ, cấm đá banh, cấm uống nước ngọt ngoại quốc ... và vô số cấm kỳ quặc khác. Hiếp dâm, ngoại tình, đồng tính luyến ái là tội tử hình. Tử tội bị đưa ra hành quyết công khai tại sân vận động. Người hành quyết phải là một người thân trong gia đình như con phải hành quyết cha, cha phải hành quyết con, anh em phải hành quyết nhau bằng dao hay súng !
Vậy mà lãnh tụ Taliban và Laden muốn áp đặt thứ " khuôn vàng thướt ngọc " của họ không những trên lãnh thổ Á-Rập mà luôn cả bên ngoài những quốc gia không Hồi-Giáo nữa !
Thành thử từ ngày 11-9 dến nay, tôi bị mất ngủ nặng. Không phải tôi sợ khủng bố máy bay hay anthrax mà tôi tự thấy lúng túng khi đặt mình vào địa vị Laden. Ngoại tình bị tử hình vậy Laden chỉ chính thức có 5 vợ 14 đứa con. Ở đâu lò ra tới 42 đứa con " Phải nhờ Bao-Công xét xử. Bởi vì lúc nào cũng có 4 thằng khác để râu và hoá trang y hệt rồi xuất hiện nhiều nơi để đánh lạc hướng CIA Mỹ. Biết đâu những lúc đi vắng qua Iran hay Phi-Luật-Tân, tụi nó mập mờ đánh lận con đen, nữa đêm chúng chống gậy lom khom bò vào. Mấy mụ vợ ngu sao mà phân biệt ! Cứ vờ gọi đại là "Laden yêu dấu" rồi mọi việc xảy ra. Mấy mụ vợ sẽ khai với Bao-Công là sự nhẫm lẫn, cũng như Tiểu-Long-Nữ nhầm tưởng là Dương-Quá mà thôi ! Ta một đời tung hoành tứ hải, giết một lúc 5, 6 ngàn người không gớm tay mà dám qua mặt. Phải chống án, phải khám nghiệm DNA cho ra lẽ. Vợ thứ nhất cưới năm 17 tuổi thì cũng biết chơi bời sớm rồi, cho nên có đứa "thối miệng" nó nói Bin Laden phải chống gậy vì đau thận kinh niên, như Lê-Long-Đỉnh ngày xưa. Sáng mai thằng rể Omar đến thăm, hễ thấy nó " nice " thì mình " thưa Cha", còn nếu nó kênh hay tới trể mình sẽ hất hàm hỏi " sao tới trể vậy con "" Có như vậy nó mới hết dám dễ ngươi ( look down ) cái phận ăn hại đái nát của mình trên nước nó ! Tôi tưởng tượng nếu Laden thắng Mỹ, hắn sẽ diễn hành chiến thắng tại thủ đô Hoa-Thịnh-Đốn, có thể sẽ đi trên đại lộ Pensylvania. Trước đó mấy ngày, Laden sẽ đào hang ở chung quanh toà Bạch-Ốc và nằm sẵn dưới đó. Đúng giờ sẽ chui ra. Dẫn đầu là Osama Bin Laden ngất ngưởng trên lưng con lừa tay cầm cây gậy của Trưởng Lão Cái Bang. Sau lưng hắn, 5 bà vợ đi bộ theo đúng thứ tự. Người đi đầu là bà vợ thứ nhất cưới năm 17 tuổi . Sau đó là 42 đứa con, 14 đứa đi trước là con chính thức. Chung quanh là 300 vệ sĩ bịt mặt, trên tay cầm hỏa tiễn tầm nhiệt stinger. Vì là con hiếu, cho nên hình nộm của cha là Muhammad Awad Bin Laden tử nạn máy bay năm 1968 cũng được "rebuilt "và "make up "đàng hoàng để ngồi trên lưng con lạc đà . Theo sau là 10 bà vợ, người nào đã chết cũng được có hình nộm đi chung trong cuộc diễn hành để làm vẻ vang dòng họ này. Tất cả nhà Mỹ đều phải treo cờ Hồi-Giáo đặc biệt của Taliban. Nhà nào không treo, lúc đi ngang, con lừa sẽ ghé vô để cho Laden ném vào nhà một gói bột anthrax !


Lúc ấy chiếu theo Luật Hồi-Giáo có tính cách hồi tố *** của Taliban, giới thi sĩ bị tử hình trước hết. Như Nguyên-Sa vì đã dại làm thơ:
"Em chưa nói đã nghe lừng giai điệu
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
Với tay trắng em vào thơ diễm tuyệt"
Bài thơ là nhân chứng, vật chứng đầy đủ, vì "trông lên" là đã dám nhìn phụ nữ, lại còn thấy "tay trắng" là phải nhờ Triễn-Đại-Vệ đi tìm cho ra đứa con gái nào dám để lòi bàn tay ra ngoài tchadri !
Tới Lưu-Trọng-Lư cũng đồng lỏa:
"Môi em đượm sắc mùi nho tươi
Đôi má em hồng em chúm nụ cười
Đôi môi em say màu sáng lạng
Trán em để lỏng làn tóc rối "
Những môi, má, trán , tóc mà dám thấy thì chết là phải ! Nhạc sĩ Phạm-Duy phổ quá nhiều nhạc làm gì không có ca tụng sắc đẹp, bàn tay. Tài tử Kiều-Chinh đóng qúa nhiều phim, ca sĩ Như-Qùynh hát múa trong chương trình Thúy-Nga Paris quá chừng làm gì khỏi lò bàn tay hay trống cái cổ " Dính hết là cái chắc !
Rồi tới Hoa-hậu Mỹ 2002 là Katie Harman, cũng bị tội là đã dám mặc đồ tắm giữa Atlanta City Convention để cho ban giám khảo nhìn đùi, đo ngực, đo eo, đo mông. Laden cũng hạ lệnh đóng cửa thiên đường không cho tất cả đồng lỏa nào đã ngắm nhìn thân hình đẹp của Katie Harman hôm thi hoa hậu đó được đi vào !
Kỹû nghệ son phấn tự động đóng cửa vì phái nữ Mỹ không dùng son phấn nữa. Kỹ nghệ kim hoàn nữ trang khai phá sản. Trung tâm điện ảnh Holywood đóng cửa đổi nghề. Tất cả những nơi thiết kế đồ lót ( underwear) với mục đích làm bốc lửa mấy thân hình 80-30-
85 cũng bán lại cổ phần, vì trùm cái tchadri lên, chỉ còn là cái nấm rơm biết đi hoặc như "egyptian mummy" thôi. Vậy hu ke ( who cares) những thứ đó " Công ty dao lam Gillette đem sản phẩm ra phát không vì đàn ông Mỹ không được cạo râu. Phụ nữ Mỹ phát biểu là khi hôn một người đàn ông như hôn một cái đuôi con ngựa. Từ nay cô thư ký đi làm không đem theo cái hoa hồng đưa lên môi để đố ông chủ " môi em đâu " nữa . Oâng chủ tỏ tình không cần phải quỳ xuống và kín đáo liếc lên như cái ngày cô thư ký còn mặc mini jupe nữa !
Những câu tỏ tình mộc mạc như:
"Tóc em dài, em cài hoa thiên lý
Miệng em cười anh để ý anh thương"
Sẽ trở thành giả trá, vì tóc em đã bị cạo trọc rồi, răng em rụng hết rồi, mà vì cái tchadri che mà anh không thấy đó thôi. Người phụ nữ Mỹ sẽ không dám nhắc lại cái từ " abuse " nữa vì thằng " khốn nạn" đã rước thêm về mấy " ngựa " nữa mà cũng không dám cầu cho nó chết phức đi để lấy chồng khác, vì theo luật Hồi-Giáo Taliban , khi chồng chết, phải lấy thằng anh của chồng. Vậy cũng như không, chạy trời không khỏi nắng ! Từ nay dẫu có "đi chùa Hương" cũng không cần phải vấn đầu soi gương. Không ai điểm phấn trang hồng với ai. Không cần đến nha sĩ để " bleach" cho trắng răng. Không thoa son, đánh phấn, chỉ có thể kẻ mắt, nhưng chừa hai cái lỗ chẳng thấy được bao nhiêu, làm biếng lắm. Đến lúc ấy người Mỹ mới thương Laden. Suốt đời hắn tung hoành tứ hải, từ hầm trú ẩn này đến hầm trú ẩm kia, chẳng ở nơi nào quá 48 giờ, chung quanh lúc nào cũng có từ 10 tới 200 vệ sĩ bịt mặt. Vậy cái chuyện " privacy" với 5 bà vợ sẽ bao lâu " Kẹt một cái là vệ sĩ bịt mặt, không biết nó ngủ hay còn thức, nó thấy hết sao " Đâu có " enjoy " được gì đâu " Phải đánh nhanh, đánh mạnh rồi rút. Vậy mà cũng lòi ra 42 đứa con ! Nghĩ tới đó, người đàn Oâng Mỹ nào cũng thương Laden hết. Tội nghiệp thiệt chớ.

Tôi biết ơn những người đẹp trên trái đất này. Họ là nguồn cảm hứng của âm nhạc, của tiểu thuyết , thi ca. Những bài thơ trữ tình ca ngợi mỹ nữ làm sáng danh Chúa ở trên trời bởi Thượng-Đế là tác giả của sáng tạo. Nay trùm kín họ như cái đòn bánh tét là hủy hoại là phỉ báng những ân thưởng của Thượng-Đế, còn tàn ác hơn là nhổ và đốt sạch tất cả các loài hoa trên mặt đất. Người xưa nói "tắt đèn nhà ngói như nhà tranh, trắng cũng như đen". Vậy người Taliban bây giờ đang đi giữa trời nắng mà trắng cũng như đen. Trùm kín mít có thấy gì đâu" Khi Hồi-Giáo Taliban cai trị nước Mỹ, làm gì còn thấy được chiếc nhẫn hột xoàn lấp lánh trên bàn tay ngón thon dài như ngọc " Làm sao thấy cổ trắng ngần làm nổi lên miếng cẩm thạch xanh " Làm sao được chóng mặt trước vòng số một lồ lộ của cô thư ký đo tới 82 ! Như vậy ánh thái dương đã tắt, mặt trời không bao giờ lên trên đỉnh núi. Đời chỉ là đêm tối hãi hùng. Chim chóc thôi, không còn ca ngợi để chào đón bình minh. Tất cả chỉ còn trong giấc mơ hay dĩ vãng nhạt nhòa mà thôi. Trái đất hoàn toàn chết khi không còn cái đẹp. Ca sĩ , nhạc sĩ, thi sĩ không còn ai. Vậy cho nên, chết sướng hơn ! ! !

*** hồi tố là luật ban hành sau mà có hiệu lực với những việc xảy ra trước.

PHẠM-ĐÌNH-MAI

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,532,171
Với bài "Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine", tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016 và vừa nhận thểm Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2018. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật Lý Tuyết Mai, cư dân Pomona, CA. làm việc tại Bộ Xã Hội. Đến Mỹ khi còn tuổi học trò, cô thuộc "thế hệ gạch nối" của người Việt tại Mỹ. Với bài viết về chính sách của Bộ Xã Hội Mỹ đối với trường hợp một cô bé gốc Việt 16 tuổi mang bầu, Bảo Trân đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm - thường gọi đùa là giải á hậu - Viết Về Nước Mỹ 2009. Sau đây là bài viết mới của cô.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, và từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông. Sau giải Đặc Biệt năm 2017, với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông được trao thêm giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây là bài viết mới của ông, từ Cameroon, một nước ở miền trung Phi châu.
Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20 trân trọng chào mừng thêm một người viết mới. Theo bài viết, từ 1978, Ngọc Ánh đã là tác giả những trang nhật ký của một nữ sinh viên viết từ Sài Gòn, được đăng trên bán nguyệt san Việt Nam Hải Ngoại tại San Diego. Và từ 1979 thì cả nhà người viết đi tù. Người chồng bị kết án tử hình. Cháu bé mới sinh một tuổi theo mẹ vô nhà tù. Nhưng hơn 10 năm tù đày cộng sản không làm bà gục ngã. Và rồi, tình yêu đến... Thư kèm bài, bà viết “Tôi tên thật là Trần Ngọc Ánh, hiện đang sống tại thành phố Victorville, CA. Lần đầu tiên tôi viết bài tham dự "Viết về nước Mỹ" và hy vọng sẽ có nhiều bài viết về chủ đề này gởi đến Việt Báo trong năm nay...” Khi thêm bài mới, mong tác giả bổ túc ít dòng tiểu sử và địa chỉ liên lạc.
Tháng Năm 2018, tại Việt Báo Gallery, có buổi ra mắt sách Anh ngữ "Finding My Voice—A Journey of Hope” tác giả Crystal H. Vo tức Võ Như Ý, một tác giả từng dự Viết Về Nước Mỹ từ 2009. Cô sinh năm 1970 ở Đà Nẵng. Năm 15 tuổi vượt biên cùng một người anh, tới Mỹ năm 1986 và thành công dân Mỹ với tên Crystal H. Vo. Cô hiện là cư dân San Gabriel, CA. và làm việc tại Sở Xã Hội Quận Hạt. Trong những năm ngừng viết về nước My,õ cô kết hôn, thành con dâu một gia đình Mỹ và đã dành trọn thì giờ để học sống và viết bằng Anh ngữ. Sau đây là bài viết mới nhất của cô sau họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016. Với sức viết mạnh mẽ, tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, bà có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, là bài viết mới nhất, khi tác giả bay từ Arkansas về họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Và...
Chỉ với bài viết đầu tiên, tới vào tháng cuối, Tác giả đã nhận giải Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Thư kèm bài, tác giả viết “Tôi tên Tố Nguyễn, đang làm tax accountant ở Los Angeles, thường xuyên theo dõi mục Viết Về Nước Mỹ. Tôi rất xúc động khi đọc những câu chuyện đời của người Việt trên xứ Mỹ, giờ tôi xin góp câu chuyện thật của tôi...” Sau bài đầu tiên, bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả đang tiếp tục cho thấy sức viết ngày càng mạnh mẽ hơn. Sau đây là bài viết của cô về lần đầu họp mặt Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả sinh năm 1953, tốt nghiệp Sư Phạm Sài Gòn khóa 12. Vượt biên sang Mỹ 1982, và từ đó tới nay định cư tại San Jose; Nghề nghiệp: Mechanical Designer, về hưu tuổi 65. Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui về nhóm bạn trường Sư Phạm Sài Gòn, khóa cuối cùng, ra trường năm 1975, kèm lời ghi của tác giả: “Thân tặng các bạn lớp Nhất 9/Nhị 15, khóa 12 (1973-75) Sư Phạm Sài Gòn.”
Tác giả tên thật Nguyễn Hoàng Việt sinh tại Sài Gòn. Định cư tại Mỹ năm 1990 qua chương trình ODP (bảo lãnh). Tốt nghiệp Kỹ Sư Cơ Khí tại tiểu bang Virginia năm 1995. Hiện cư ngụ tại miền Đông Nam tiểu bang Virginia. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ cuối năm 2016. Với “Viên Đá Kỳ Diệu,” một trong bốn bài viết về nước Mỹ của ông, Thảo Lan đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 19.
Tháng Bảy, mùa Vu Lan, xin mời đọc bài viết về Mẹ của Minh Nguyệt Graves. Tác giả cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ. Mười sáu năm sau, bà là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Với sức viết giản dị mà mạnh mẽ, tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải Danh Dự năm thứ mười chín, 2018.
Nhạc sĩ Cung Tiến