Hôm nay,  

Khủng Bố Ở Mỹ - Nhớ Bà Ba Bán Bún Ở Việt Nam

18/11/200100:00:00(Xem: 182893)
Với bút hiệu tựdo (chữ thường, viết liền) ông Nguyễn Văn Luận,tác giả bài "Người tìm tự do và tượng thần tự do" đã được bình chọn trúng giải chính thức trong giải sơ kết Viết Về Nước Mỹ đợt I/2000. Tác giả sinh năm 1937, 63 tuổi, hiện cư ngụ tại Worcester, Massachusetts. Công việc: Technician hãng điện tử ở Mass. Sau đây là bài viết mới của ông, kể đôi chút về chuyện khủng bố ở New York và kèm theo đoạn văn toàn vần B: “Bà Ba bán bún.


Bài tham dự số: 02-397-vb31040


Nước Mỹ thanh bình đã bị khủng bố tấn công ngày 9 tháng 11 ,2001 . Người dân Mỹ
bừng tỉnh vì hiểm họa từ nay, hiểu được khủng bố và cuộc chiến chống khủng bố
dài lâu.
20 năm sống trên đất Mỹ, an phận người bỏ nước ra đi vì bị khủng bố triền miên, tôi thành công dân Mỹ. Nhìn 2 tòa cao ốc ở New York sụp đổ ngay sáng hôm đó, thật nhức nhối trong tim, căng thẳng tinh thần, vì con tôi làm việc tại tòa nhà cao vút gần World Trade Center, còn gọi là Twin Tower.
Con tôi đã thoát nạn. Hai tháng trôi qua, hàng ngày, tin tức quan trọng vẫn là chuyện khủng bố. New York những ngày này không có tin vui. Tôi thấy con tôi đã thay đổi nhiều về sinh hoạt cũng như suy nghĩ, như người dân New York kinh hoàng sau vụ khủng bố nhưng vẫn bình tĩnh và lạc quan. Xin ghi lại vài câu trả lời của con tôi khi nói chuyện qua phôn :
"Con dùng xe đạp đi lại trong khu Manhattan, bỏ com-lê, cà vạt trong túi xách, đạp tới phòng tập thể dục, cà phê, ăn sáng rồi tới sở làm mới "đóng bộ", vào văn phòng . "Kinh tế xuống, thất nghiệp nhiều, nhưng ba má yên tâm, đừng lo về con . Con là ...dân "bi-di-net " New York mà..." . "Con rất bận, bạn bè mất vài đứa, con không có bạn Việt Nam, chỉ biết mỗi chị Liên, làm ở tầng 25. Chị chạy thóat ra ngoài trong khi lính cứu hỏa và cảnh sát xông vào, chết gần hết, thương qúa má ơi !". "Con phải bò trên đường, trong đám bụi mù mịt, lôi được người đàn bà và một ông mập vào biu-đinh trước mặt..." . "Con đã đi hiến máu". "Con phải sang New Jersey, an ủi mẹ đứa bạn con đã chết". "Con đi dọn dẹp cuối tuần, giúp mấy hãng bạn". "New York ,Mahattan sau hai tuần, có mùi thối xác chết chưa bới ra". "Bây giờ còn mùi khét ". "Căm giận bọn khủng bố lắm, ba ơi !"
Tôi vẫn đi làm trong hãng, mừng vì con sốâng ở New York được bình an , mừng vì sắp tới ngày kỷ niệm 20 năm tròn làm việc từ khi sang Mỹ. Thường lệ buổi sáng vào hãng, nhấp ly cà phê, đọc báo trên Net rồi mới họp hành, làm việc.
Đọc được đoạn viết của ông Vi Anh: "Hiểu CS Hànội qua từng ngày bị khủng bố bằng liệng lựu đạn, đặt mìn trên lộ, từng đêm pháo kích vô thành, từng tháng năm lê thê đói lạnh và vô vọng trong trại tù cải tạo nơi rừng thiêng nước độc và trên quê hương bị cưỡng mất của mình, người Việt với kinh nghiệm thương đau......" khiến tôi hồi tưởng lại quá khứ "từng ngày bị khủng bố.....tháng năm lê thê đói lạnh ...", ghê rợn hơn bom đạn, thê thảm hơn chiến tranh, bắt đầu từ miền Bắc, bắt đầu bằng Sổ hộ khẩu và Tem phiếu lương thực, rồi chính sách, chỉ thị cộng sản, gọn lại thành chữ "Cấm". Đảng cấm bán thịt, cấm bún, phở, cấm cà phê, cấm bánh làm bằng gạo ... Cấm 5 năm, 10 năm"


Không phải, cấm tới gần 30 năm! Dân bị bần cùng, đói gục xuống, rét teo người , số phận mấy chục triệu người dân Bắc từ năm 1955 tới 1985.
Đời tôi đã trải qua những ngày tháng lê thê đói rách, tủi hờn, vô vọng bởi khủng bố, đàn áp của chế độ cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Bị khủng bố nhiều rồi thì không sợ nữa.
Nghe mãi tin khủng bố ở Mỹ cũng mệt, ngày cuối tuần nghỉ ngơi... Tôi chợt nhớ bà Ba bán bún năm xưa ở Việt Nam. Bà đã vượt biển tìm được Tự Do, không biết bà ở nơi nào trên đất Mỹ nhưng chắc bà vui kiếp ly hương chứ không còn buồn như tôi .

BÀ BA BÁN BÚN
Bà Ba buồn bã bế bé Bưởi bủng beo, bi bô, biết bò. Bà bẽ bàng bởi bà bị bắt ba bốn bận, bố bé Bưởi bội bạc, bỏ bà, biền biệt, bà bị bịnh ...bón .
Bà Ba bán bún, bọn "bọ"(cán bộ) bảo bà bán bún bò. Bà bất bình, bà bảo bà bán bún bung. Ba bà bạn buôn, bán bún bị bắt. Bà Ba buồn bực bèn bỏ bán bún, bán bánh bèo.
Bánh bèo bằng bột, bọn "bẩm báo" biết bà bán bánh bèo, báo bà ...bốc bột! Bà bừng bừng bực bội, bóp bét bánh bèo, bôi bê bết "Biên bản bắt bán bánh bèo"
Bộ (công an) bắt bà Ba, bảo bà bán bánh bằng bột, bừa bãi, bướng bỉnh. Bọn bồ bịch
"bác Bình bên Bộ" biết bà Ba bầu bĩnh, béo bở, bô bô bảo bà: "Biếu bác Bình bốn bách", bác Bình bãi bỏ "Biên bản bán bánh bèo".
Bà Ba bóp bụng, biếu "ba bách". Bà biết bà bị bắt bí, bởi bánh bèo bà bằng bột ...bo bo . "Bầy bịp bợm, bọn bưng bô, bết bát, bê bối, bèo bọt, bắt bừa bãi ...!"

Bộ ban bố: "Bắt bún, bắt bánh bằng bột". Bọn "bọ" bắt bà Biên, bà Bích, bà Bạch bán bánh bao. Ba bà bàn bạc, bỏ bán bún, bán bánh bao, buôn ....bắp !
_ Buôn bắp bấp bênh, "bị bắt bỏ bu ! ", bà Ba bảo bạn bè.

Bà Ba bèn bồng bé Bưởi bi bô, buôn ...bầu bí. Bầu bí buôn ba bán bảy !
Bập bùng, bì bõm bến bãi, bờ bụi, bà Ba bứt bí, bứt bầu, bó bầu, bó bí bự bỏ bị, bán
buôn bớt bận bịu ! Bạn bè bốc: "bà Ba Bị bán bầu bí ...bộn bạc!"

Bà Ba buồn bời bợi bởi bố bé Bưởi bội bạc bỏ bà, bởi bịnh bón. Bà bực bội, bất bình bởi bọn "bọ" bám bà, bức bách bà, bòn bóc bà bởi bà biết buôn bán. Bà bỏ Bất Bạt (Sơn Tây), Bắc bộ, bỏ bán bầu bí, bế bé Bưởi bụ bẫm, bôn ba, bao bọc bởi bác Bàng Bến Bính (Hải Phòng), bung buồm bám biển, bị bão, bồng bềnh... Ba` Ba bế bổng bé Bưởi, bíu bác Bàng biết bơi.., bơi bì bạch biển Bắc bão bùng ...


Bóng bẩy, bảnh bao, bà Ba bước bên bờ biển Boston biêng biếc, bàng bạc. Bé Bưởi
bắt bóng balloon bay bướm, bước bên bà, bé bảo: "Bờ biển Boston blue...beautiful !"
Bà Ba bưng bát bún bò, bà bảo: "Bún bò Boston bát bự bằng bún bò Bolsa ...!". Bánh
bao Bolsa...bôi bơ béo bổ, bánh bao Boston bềnh bệch, bột ...bở !
Bé Bưởi bửa bánh bao, bỗng bảo bồi bàn : "Ba bát bún bò ....!". "Bún bò Boston, bát bự, "ba bucks", beautiful....beautiful...!"

tudo - 11/01

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,551,188
Tác giả sinh tại Saigon năm 1962, hiện cư trú tại Tulsa, Oklahoma. Nghề nghiệp: kỹ sư cơ khí, làm cho hãng Learjet, Wichita. Học vấn: cao học. Gia đình: vợ và ba con- hai gái, một trai.
Cam Li Nguyễn thị Mỹ Thanh trước 1975, đã có nhiều truyện ngắn, truyện dài do tạp chí và nhà xuất bản Tuổi Hoa ấn hành tại Saigon. Sau tháng Tư 1975, cô không viết, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, Cam Li bắt đầu góp bài cho Việt Báo từ 2009 và đã nhận giải Vinh danh Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ 2010.
Tác giả sinh năm 1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Và liên tiếp cho thấy sức viết nhanh, viết mạnh. Mừng Lễ Giáng Sinh cùng tác giả, xin mời đọc bài viết thứ chín.
Tác giả cho biết ông nguyên là lính Hải Quân VNCH; 12 năm 4 tháng đúng tính đến ngày 30 tháng Tư 75, tự lái tầu vượt biển năm 1982, hiện định cư tại Úc. Sau đây là một bài viết ngắn của ông.
Tác giả cho biết ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với một số bài viết về đề tài Du Lịch Nước Mỹ hoặc Trại Hè. Sau hơn 10 năm, ông trở lại với giải VVNM, với bút hiệu mới là Phạm Thái. Sau đây là bài viết thứ năm của ông trong năm.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, lui tới với bạn đọc Viết về nước Mỹ từ nhiều năm, vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả 2013.
Tác giả là một nhà giáo từng có hơn 30 năm dạy học tại Việt Nam. Đến Mỹ theo diện ODP, hiện tiếp tục nghề cũ tại một trung tâm dạy kèm tại miền Nam Cali. Bài viết mới của ông lần này là một tự truyện về tình yêu và gia đình, với lời ghi như sau: “Để tặng chú Thành của tôi. Riêng tặng cọp mẹ và cọp con của anh. Và tất cả những ai tuổi Dần.”
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, công việc: làm nail. Tham gia viết về nước Mỹ từ 2011, với bút hiệu Hữu Duyên Nguyễn và bài "Cám Ơn Bố", bà đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Nhạc sĩ Cung Tiến