Hôm nay,  

Job Nào Cực Nhất Ở Mỹ Trong Mùa Mưa Gió Lạnh?

08/12/200100:00:00(Xem: 181168)
Bài tham dự số: 02-413-vb21203

Tác giả Hoành Nguyễn hiện cư trú tại Sacramento, thủ phủ California, có bài viết trên nhiều báo Việt ngữ địa phương. Ông cũng đã tham dự Viết Về Nước Mỹ với một số bài sưu khảo các tài liệu hữu ích cho người Việt tại Mỹ. Bài viết mới của ông đề cập tới nghề bỏ báo Mỹ, tuy kể từ một địa phương, nhưng đúng với nhiều nơi. Mong bài viết của ông Nguyễn làm người đọc trân trọng hơn với những anh chị em đang mang tờ báo tới đặt trước cửa nhà.

Những người có thân nhân ở Mỹ, thường nhận được tiền và quà trợ giúp, nên có sự suy đoán rằng: Nước Mỹ là Thiên đường, ăn sung mặc sướng, tiện nghi vật chất đầy đủ dư thừa. Đi làm thì được nghỉ cuối tuần (weekend) liên tiếp hai ngày thứ bảy và chủ nhật, mỗi năm được nghỉ vacation một tháng để đi du lịch vui chơi giải trí đó đây các nước…
Vì lẽ đó, người ở Việt Nam nhận được trợ giúp dễ dãi nên tiêu xài phung phí, không lo giữ gìn tiền bạc làm vốn kinh doanh hoặc tiết kiệm phòng thân. Họ càng không hiểu sao có người đang được sống ở Mỹ lại than cực và buồn, vì nhà cửa thường đóng kín cả ngày và đêm, ít có tình nghĩa chòm xóm láng giềng. Họ về quê hương cũ được ít lâu, hết tiền dành dụm mang theo, tìm việc làm khó lại lương ít, cảm thương mình và muốn giúp đỡ người thân, đành phải chắt lưỡi nén lòng, trở qua Mỹ "cày" tiếp kiếm tiền. Bởi lẽ, dù làm nghề bình dân lao động lương thấp ở Mỹ, vẫn có thể tiết kiệm dành dụm mỗi tháng một "cây" vàng. Còn làm công ở Việt Nam, mỗi tháng muốn để ra hai chỉ vàng thật là vất vả khó khăn.
Vậy nghề nào cực nhất trong mùa mưa gió lạnh"
Xin thưa: Đó là Job bỏ báo Bee đêm.
Mỗi ngày, cứ vào khoảng 1, 2 giờ khuya, người bỏ báo Bee đã phải thức dậy đi đến Ware house lãnh báo rồi đem bỏ từng nhà, trong hàng mấy trăm căn rải rác ở các Route.
Phải mặc quần áo che mưa phủ đầu, mưa rát mặt và gió lạnh buốt da. Nếu mắt yếu phải đeo kính thì lái xe và nhìn số nhà thật khó, vì kính cứ bị nước mưa làm ướt và mờ.
Người bỏ báo đêm ngày nay phải làm thêm công việc bỏ báo, ràng thung chung 2 tờ, Sacramento Bee và quảng cáo, rồi bỏ từng nhà vô bọc nylon cho khỏi ướt. Mất thêm công và thời gian mà tiền vẫn không tăng, lại còn phải mua bọc nylon và dây thung cột giúp cho chủ báo giàu thêm.
Vào mùa mưa gió lạnh run, lại thêm đường ướt và trơn càng dễ bị ngã té. Job bỏ báo đêm không có weekend, cũng không có cả vacation. Suốt năm ngày nào cũng làm, những ngày mà thiên hạ vui chơi cuối tuần hoặc nghỉ ngày lễ Tết, người bỏ báo đêm lại còn bận rộn nhọc hơn, vì báo có thêm nhiều quảng cáo, nặng hơn ngày thường.
Job cực như vậy mà tiền lương chỉ khoảng trên dưới $1000.
Làm nghề bỏ báo xe lại mau hư, vì chạy trong khoảng 20 thước lại phải ngừng, cứ như vậy suốt 2-3 giờ liền không tắt máy nên máy xe rất nóng. Vì vậy, người mới vào nghề chẳng bao lâu thì xe hư, nếu không tiền sửa thì đành mất job.
Đó là chưa kể có những khách hàng so đo tính từng xu, không cho tiền "típ" có khi quá tháng mà đòi 5 lần 7 lượt mới chịu trả, có kẻ biển lận quịt luôn không cần đọc báo nữa, hoặc move đi mà không cần trả tiền báo còn thiếu. Người làm công đi bỏ báo, đã phải tốn thêm tiền mua dây thung cột báo và bọc nylon, lại còn chịu thiệt khi gặp phải khách hàng xấu, đã nghèo cực còn phải chịu mất một phần tiền những nơi quịt tiền mua báo thiếu. Dù có ức lòng vì bị chèn ép bóc lột, nhưng nào biết nhờ ai can thiệp bảo vệ quyền lợi chân chính của người lao động nghèo"


Đi bỏ báo đêm có người còn bị cướp xe, có kẻ bị chó rượt, bị accident hay bị cảm lạnh.
Làm nghề bỏ báo còn phải có sẵn người phòng bị, thay thế khi bệnh hoặc có việc muốn nghỉ phép. Có người xin nghỉ phép vacation, khi trở lại thì mất route tốt, phải nhận route mới xấu hơn, lại phải mò tìm từng nhà rất mất thời gian, nếu không chịu đựng được thì đành bye bye bỏ nghề.
Những người bỏ báo đêm, một khi đã rời bỏ nghề này thì ít khi thấy trở lại. Hình như họ ngại đeo đẳng mãi cái nghề cực nhọc suốt đời mà cũng chỉ tạm đủ sống qua ngày, không có quyền lợi thêm như medical, tăng lương hoặc có trợ cấp tu bổ sửa chữa xe….
Thế thì tại sao lại có nhiều người làm nghề bỏ báo đêm"
• Thứ nhất là vì trình độ học vấn thấp, lại không có tay nghề chuyên môn. Có người bị thất nghiệp thình lình hoặc cần thêm một số tiền trả nợ góp trong một thời gian ngắn.
- Thứ hai nhà có dư thừa người không công rỗi việc, chẳng hạn con cái hoặc anh em đông. Nhiều người thì có thể lãnh thêm route, nhưng nếu chia tiền lương công bằng thì cũng chẳng có thêm được là bao nhiêu. Cả gia đình làm chung cũng chỉ hơn 3 ngàn Mỹ kim.
- Thứ ba thanh niên đang học College, mượn job tạm này để sắm xe đi, chờ học ra trường mưu cầu tương lai khá hơn.
- Thứ tư chỉ làm tạm trong mùa hè, coi như chịu khó tập thể dục lâu hơn để có thêm tiền.
Route báo được gọi là tốt khi nhà của khách hàng liền nhau, dễ thu tiền và có an ninh.
Người mới vào nghề mà muốn có route tốt thì phải hỏi sang những người đang bỏ nhiều route, hoặc muốn đổi nghề. Thường chỉ độ vài trăm, hoăc nếu quen biết manager hay worker đang làm việc trong route đó thì sẽ được giúp đỡ như ý.
Nhìn chung bỏ báo Bee đêm trong mùa mưa gió lạnh là một nghề cực nhất ở Sacramento. Đã cực mà lại ít tiền, nhiều ràng buộc. Không được thảnh thơi cuối tuần hoặc những ngày lễ, tết.
Những ai bí lối, tạm thời chấp nhận nghề này thì cũng nên có tinh thần cầu tiến, để tương lai vươn lên những việc làm lương khá, đỡ vất vả hơn hoặc được thảnh thơi cuối tuần và những ngày lễ tết vacation.
Kiếm sống ở Mỹ nên căn cứ trên sự công bằng hợp lý về phân chia lợi nhuận. Những ai không dám đòi hỏi thì thiệt thòi quyền lợi, còn nếu không chịu khó phấn đấu thì không thể vươn lên.
Còn những gia đình liên hệ ở Việt Nam, nếu có thân nhân bên Mỹ đang làm job bỏ báo đêm, thì cũng nên thông hiểu sự cực khổ của họ, mà đừng thôi thúc đòi hỏi giúp đỡ thường xuyên trong mùa mưa gió lạnh. Hãy để cho những người nghèo khó đang phải làm nghề bỏ báo đêm này, tự họ sẽ biết suy nghĩ cân nhắc, xử dụng đồng tiền dành dụm cho có lý, có tình.
Trước đây, có một vị chủ nhiệm công ty nhật báo Mỹ xin từ chức, dù đang có lời to. Có lẽ ông ta nhận thấy người bỏ báo vất vả thiệt thòi, mà cá nhân mình không trọn quyền quyết định tăng lương giúp đỡ, nên đã tìm một nghề khác cho lương tâm thoải mái hơn chăng"
Sacramento, mùa mưa 2001
HOÀNH NGUYỄN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,389,037
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến