Hôm nay,  

Shock Văn Hoá

08/01/200200:00:00(Xem: 173989)
Bài tham dự số: 2-435-vb50103

Tác giả tên thật NGUYỄN QUANG HOÀNG, 36 tuổi, định cư và làm việc tại Eagan, Minnesota. Nghề nghiệp: CNC Machinist. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông. Đề tài chọn lọc, ý chí “vượt sốc” đáng trân trọng. Mong ông sẽ có dịp kể thêm câu chuyện với những chi tiết hơn về kinh nghiệm sống mà ông đã trải qua.

Tháng 2 năm 93, gia đình tôi cũng đến được nước Mỹ sau bao nhiêu năm tháng chờ đợi. Tôi còn nhớ mãi chặng dừng đầu tiên ở phi trường Seattle, Tôi và cậu em út, mặc dù đã học mấy năm Anh Ngữ buổi tối ở Đai học Tổng hợp mà vẫn lúng túng khi đứng trước quầy đổi quarter để gọi phone cho người anh ở Minnesota.
Hai tháng đầu sống ở Mỹ là cả một sự chịu đựng và đầu óc lúc nào cũng căng thẳng do sự thay đổi môi trường sống một cách đột ngột. Tôi sang Mỹ theo diện HO với ba mẹ và ba đứa em. Người anh lớn đã ở Mỹ trước đó 5 năm. Gia đình anh gồm 5 người sống trong một apartment 3 phòng cũng khá rộng rãi, cộng tiền trợ cấp của chính phủ nên ăn tiêu cũng khá thoải mái.
Minnesota là xứ sở của tuyết và băng giá. Tôi đến đây vào mùa đông. Ngồi trong nhà uống trà nhìn tuyết rơi thật tuyệt vời. Nhưng chỉ trong một tuần đầu, sau đó là cảm giác buồn và bực bội như bị giam hãm trong bốn bức tường. Phần vì thời tiết khắc nghiệt nên mọi người hạn chế đi ra ngoài, phần tôi chưa biết lái xe và tiếng Anh chưa nhiều. Người anh thì còn phải đi làm, khi rảnh mới đưa tôi đi chơi. Nằm nhà cứ suy nghĩ hoài, không biết mình có hội nhập được với cuộc sống ở Mỹ không đây"
Tôi nhất quyết đòi đi làm cho bằng được. Ông anh đồng ý cho tôi theo phụ clean up - đây là second job của anh để kiếm tiền thêm gởi về Việt Nam - mà anh tôi nhận tại một shop sữa xe sau giờ làm việc buổi tối.
Ngày đầu tiên phụ việc tôi vừa làm vừa mắc cở, mặc dầu chỉ có hai anh em trong shop, tôi thấy tội nghiệp cho anh tôi đã làm job nầy hơn 18 tháng nay rồi.
Clean up là quét nhà, hút bụi, lau dọn toilet. Tôi đã khóc vì tôi chưa bao giờ làm những công việc ấy khi còn ở Việt Nam. Trong lúc đó, anh tôi làm việc một cách hăng say và .. tỉnh bơ.
Những điều đó đã thôi thúc tôi muốn trở về Việt Nam càng sớm càng tốt. Nhưng phải có tiền mới về Việt Nam được. Tôi lục trong cuốn yellow book gọi phone hỏi thăm tất cả nhà hàng Việt Nam và Trung Hoa ở Mineapolis/St Paul để xin việc, bất cứ việc gì miễn nhiều giờ càng tốt. Một chổ đã nhận tôi sau phỏng vấn ngắn trên phone.


Công việc dễ hơn tôi tưởng: Cắt rau, rửa chén, lau sàn nhà trong bếp. Vậy mà tôi cũng đã khóc 5 lần trong 2 ngày đầu làm việc. Tôi tự an ủi, công việc chỉ là short time trong thời gian làm quen với đường phố và văn hoá Mỹ. Sau 2 tuần, tôi liên lạc được với cô bạn gái ở San Jose - sang Mỹ trước tôi 6 tháng. Tôi biết được cô không phải đi làm, chỉ đi học, ở nhà riêng với người chị bảo lãnh.
Sau 3 tháng làm việc nhà hàng, tôi gần như đã quen với sự tất bật của công việc và thời gian trôi qua mau hơn. Tôi bắt đầu hiểu rõ hơn về cuộc sống ơ Mỹ. Tôi quyết định làm một chuyến du lịch sang California để thăm bạn gái và tìm hiểu về cộng đồng người Việt tại Bắc Cali.
Qua chuyến đi, tôi đã được tiếp xúc với những đồng hương đã đến đấy từ năm 75. Họ rất cảm thông hoàn cảnh và tâm trạng của những người mới đến. Lúc đầu tôi đâu có dám nói thật là mình đã làm những công việc gì ở nhà hàng. Nhưng mọi người đều coi chuyện ấy là bình thường.
Cô bạn gái đã động viên tôi rất nhiều. Nhờ vậy đầu óc tôi tỉnh táo và nhẹ nhàng. Chúng tôi cùng vạch kế hoạch, là tiếp tục làm nhà hàng, dành dụm tiền, làm đám cưới và đi học trở lại. Lúc ấy, tôi không nhắc tới chuyện trở về Việt Nam. Một năm rưỡi sau khi đến Mỹ, chúng tôi làm đám cưới.
Lúc nầy tôi đã nghĩ làm việc tại nhà hàng. Tôi đi học lại, học full time và run franchise business part time clean up cho các công ty vào buổi tối. Có lúc tôi đã tính đến chuyện đầu tư full time vào business mà tôi đang làm. Nhưng vợ tôi mang bầu và business của tôi cũng bị sự kỳ thị của đồng nghiệp bản xứ. Do đó, tôi muốn học cho ra trường, có nghề hẳn hoi, có nhiều thời gian chăm sóc dạy dỗ con cái.
Cuối cùng tôi tốt nghiệp ra trường bằng nghề "Machine tool career" với GPA 3.85 vào năm 97. Tôi ra trường vào lúc nền kinh tế Mỹ đang lên ào ạt nên tôi kiếm được việc làm tốt một cách dễ dàng.
Sau 9 năm sống ở Mỹ, tôi đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm. Cú shock văn hoá mà tôi đã trãi qua trong những năm tháng đầu cũng sẽ xảy ra cho bất cứ ai khi đi định cư ở một nước khác chứ không riêng gì nước Mỹ. Giờ đây tôi đã hội nhập với nước Mỹ mà 8 năm rưỡi trước tôi đã nghĩ là không bao giờ tôi sẽ hội nhập được. Theo tôi, nước Mỹ là quốc gia hoàn thiện nhất về mọi mặt, từ an ninh, luật pháp, y tế .. và an toàn nhất thế giới hiện nay. Trong mắt tôi, hầu như mọi người đều có cơ hội tiến thân như nhau.
Đến bây giờ, tôi không nghĩ là mình sẽ trở về sống ở Việt Nam như những người lớn tuổi nói. Chúng tôi có hai con trai - sinh ra và lớn lên tại Mỹ. Chúng rất cần vợ chồng tôi giúp đở về mặt tinh thần.
Hoàng Nguyên
31/12/2001

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,694,976
Bạn tin có ma hay không" Tôi tin có ma! Tôi vẫn thường tự cho mình là con người của khoa học, không tin dị đoan, ma mãnh.
Cô Lành dáng người thon nhỏ. Cô nặng chỉ hơn 100 pounds, nhưng nhìn cô không quá gầy vì cô thấp người.
Nhớ thuở người tỵ nạn mới qua chừng đôi năm trên đất Mỹ, cái nào cũng mới lạ, điều gì cũng không biết - được cơ quan chính quyền thành phố khuyến khích đi HỌC ESL để dễ đi làm, dễ hiểu biết căn bản về đời sống
"Em thích xem tuyết té trong mùa đông." Tôi mỉm cười. Lâu lâu trong xấp bài nặng trĩu những chữ sai, những câu viết phải sửa và những đoạn bài làm phải cân nhắc thật kỹ để cho điểm, tôi lại nhặt được nụ cười trìu mến.
"Em thích xem tuyết té trong mùa đông."
Lớp học chiều cuối năm im như tờ. Cả trăm đứa sinh viên ngồi trong giảng đường cắm cuối làm bài kiểm tra.
Từ sau biến cố tang thương 30-4-1975, hầu như nguời Việt Nam nào khi đã ra được nước ngoài rồi cũng nghĩ ngay đến vấn đề bảo lãnh thân nhân;
Tôi đến Mỹ đã 20 năm. Lần đầu tiên bước chân vô Hãng Mỹ, tôi nhớ hoài buổi sáng hôm ấy, cũng ngơ ngác, hoang mang, con đường lạ hoắc…
Bin đã dậy thì ở tuổi 15, nhưng đầu óc nó hình như vẫn mãi là của đứa con nít 5-6 tuổi. Sự ngây ngô của nó lắm khi làm những người trong gia đình tức phát điên
Tôi sống ở Pleasanton, một thành phố tương đối mới mẻ ở vùng Đông Hồ (East Bay), miền bắc California.
Nhạc sĩ Cung Tiến