Hôm nay,  

Ngày Hội Lớn Của Bà Ngoại

15/01/200200:00:00(Xem: 197670)
Bài tham dự số: 02-429-vb51227

Bài viết về nước Mỹ lần này nguyên tác Anh ngữ, vốn chỉ là một bài viết được điểm A trong lớp English. Người viết, Đặng Trần Ly-Lan chỉ mới... 14 tuổi, đang học lớp 10 trường trung học La Quinta. Bản Việt ngữ do chính bà mẹ của cháu chuyển dịch. Trong thư gửi người bạn ở Việt Báo, bà viết “Tối hôm qua tình cờ chị đọc được bài con gái chị viết cho lớp English của cháu. Chị cảm động không thể không chuyển dịch qua Việt Ngữ. Vì số chữ có giới hạn cho bài làm nên bài của cháu tương đối ngắn và không tả đủ mọi chuyện đã xẩy ra trong buổi tối hôm đó. Dẫu sao đi nữa, chị tin rằng với tuổi 14 cháu diễn tả như vậy khá là đầy đủ về cảm xúc của đứa trẻ vào tuổi của cháu. Chị dịch rất sát với những chữ cháu dùng trong Anh ngữ, kể cả văn phạm và bút pháp (dĩ nhiên phải thêm tý mắm muối cho nó đúng văn phạm Việt Nam).
+
"Surprise!! Happy birthday!!!"
Đấy chỉ là ba tiếng thông thường mà bà tôi được nghe khi bước chân vào nhà hàng sau chuyến du lịch dài từ bên Tây về và dì tôi nói khéo là "con mời mẹ đi ăn tối". Cuối cùng, công lao của mọi người trong bao nhiêu tháng sửa soạn cho buổi tiệc mừng thọ của bà được "đền trả" bằng nụ cười thật tươi, thật rạng rỡ trên khuôn mặt của bà - nụ cười và những giọt long lanh trong ánh mắt. Bà bước đi giữa hai hàng người gồm con cháu, họ hàng và bạn bè. Mọi người đứng hai bên dõi theo bước chân bà bước lần lên sân khấu. Những giọt lệ sung sướng, hạnh phúc của bà rơi trên vai chúng tôi mỗi khi bà ôm từng người con, đứa cháu của bà nói lời cám ơn. Chỉ ngần ấy thôi tôi biết chắc một điều là từng giây từng phút của những ngày bận rộn vừa qua quả là đáng giá vô ngần.
Các cháu bà đồng thanh hét to: "Happy birthday, bà. Chúng con yêu bà".
Các con bà cũng hét to: "Mừng mẹ trở về bình yên, mừng sinh nhật Mẹ".
Bà bước đi giữa hai hàng người trong niềm hoan lạc, ánh mắt bà rạng rỡ hơn khi nhìn thấy bảng "Happy 70th Brithday" lấp lánh. Nụ cười trên khuôn mặt bà toả sáng trong bóng tối, giữa ánh nến lung linh các cháu trai bà từ từ mang lên sân khấu. Các cháu gái trao tận tay bà bẩy chiếc bánh sinh nhật. Bẩy ngọn nến hồng, bẩy chiếc bánh ngọt tượng trưng cho bẩy mươi năm bà đã trải qua trong những nỗi vui, buồn, sướng, khổ và thăng trầm của cuộc đời. Các con bà gửi đến bà những đoá hồng tỏa hương thơm.
Bà đứng giữa đàn cháu nội ngoại - nụ cười giữ mãi trên môi - khi chúng cùng cất tiếng hát bài "Ơn Đức Sinh Thành" như những lời cảm tạ công ơn bà đã cưu mang, dậy dỗ, nuôi nấng đàn cháu từng đứa một từ ngày chúng sinh ra. Màn trình diễn kết thúc bằng lời chúc: "Happy Birthday, bà. Chúc bà sống lâu trăm tuổi". Các cháu bà từng đứa rời sân khấu, ôm và tặng bà những nụ hôn nồng ấm. Nước mắt bà lại tiếp tục rơi trong khi môi miệng vẫn giữ nụ cười tươi. Sau đó, các con bà mời bà ngồi và gửi đến bà bài "Lòng Mẹ", bầy tỏ tình yêu của bà dành cho các con.
Tình yêu đã khiến bà hy sinh cả cuộc đời mình cho đàn con và cho cả đàn cháu. Trong lúc đó, đứa cháu trai nhỏ nhất lên bốn của bà chạy lên ôm bà thật chặt và nói: "I love you". Cảnh đó không chỉ làm mình tôi xúc động mà hình như đã làm mọi người cảm động. Bầu không khí trong phòng dường như ngưng đọng lại khi các con bà từng đứa bước khỏi sân khấu, cúi xuống trao cho bà từng nụ hôn trong vòng ôm không muốn rời.


Những màn trình diễn nhạc cụ, hát, kể chuyện tiếp theo do những người trong họ và bạn bè đảm trách. Điều này hình như không khó khăn lắm vì mọi người trong dòng họ của bà ai cũng có tý "máu văn nghệ" trong người. Trong khi nhà hàng dọn thức ăn ra, bà đi các bàn chào hỏi, cám ơn mọi người đã đến chung vui với bà, đã dành cho bà lòng ưu ái. Chúng tôi thoải mái ngồi thưởng thức những món ăn khoái khẩu - nhất là súp măng cua là món ăn tôi thích nhất. Hương vị của những món ăn này chúng tôi vẫn còn thèm thuồng trong những ngày sau đó.
Phần chính của buổi tiệc bắt đầu khi mọi người hát bài "Happy Birthday" cho bà trước khi bà thổi tắt hết bẩy ngọn nến. Những làn khói đã khiến hệ thống báo động réo lên inh ỏi. Cả gian phòng nổi lên những tiếng nổ lốp bốp, bông giấy dính đầy trên tóc mọi người. Niềm vui của mọi người trong buổi tối hôm ấy tràn đầy như giòng suối chẩy mãi không ngừng. Bà cắt bánh, tay run run vì cảm động, cuối cùng bà trao lại cho con gái vì "run quá, không cắt nổi". Những miếng bánh ngọt ngào như tình bà luôn dành cho chúng tôi. Cảm động nhất là lúc bà mở gói quà mà bố tôi đã thay mặt mọi người tặng bà. Đó chỉ là một quyển sách nhỏ gói ghém tâm sự của các con, các cháu bà cũng như bạn bè thưở ấu thơ của bà mà mẹ tôi đã khổ công liên lạc về Việt Nam, tìm kiếm và nhờ họ viết gửi qua cùng hình ảnh của họ - trong đó có một người bạn tri kỷ tri âm của bà, người đã không còn hiện hữu sau khi viết những lời tâm tình cho bà và gửi lại cho bà bài thơ ông làm từ hơn năm mươi năm về trước để tặng bà. Tôi tin rằng, bà sẽ rất trân quý quyển sách này và sẽ đọc nó cho dẫu kể cả khi bà đã thuộc lòng.
Màn cuối cùng của buổi tiệc là chương trình dạ vũ. Các con, các cháu kéo bà ra sàn nhẩy, mỗi người chỉ được nhẩy với bà một hai đoạn ngắn không đầy hai phút trong bài hát mà thôi. Suốt cuộc đời của bà tôi không hề biết vũ trường là gì, không hề biết đến một điệu nhẩy nào, thế mà tối hôm ấy bà đã theo bước các con các cháu, nhẩy với mọi người. Bà nhẩy không biết mệt cho dù cuộc du lịch vừa qua đã lấy của bà một số cân, cho dù đôi chân của bà không được khỏe lắm vì chứng phong thấp, cho dù tim của bà đập liên hồi vì bệnh tim. Niềm vui, hạnh phúc đã khiến bà quên...quên hết...chỉ còn biết hưởng trọn vẹn niềm vui và hạnh phúc đó. Những cảm giác đó cũng tràn đầy trong trái tim mọi người - thỏa mãn với những gì đã làm để tạo nên một buổi tối quá kỳ diệu này. Một buổi tối đã khiến mọi người trong gia đình dù có đang bất hòa, giận hờn, ghét bỏ nhau vì những lý do nào đó đã ngồi lại với nhau và cùng nhau đến với bà ngoại, cùng bà ngoại hưởng những giờ phút quá là tuyệt diệu. Một buổi tối tôi không thể nào quên được và có lẽ sẽ ở lại trong tâm trí tôi đến suốt cuộc đời. Tiếc rằng tôi còn quá nhỏ để diễn tả hoàn toàn cảm xúc của tôi. Tôi cũng không thể diễn tả cho đủ từng thay đổi trên nét mặt của bà qua từng cơn xúc động.
Người lớn không thích biểu lộ hết tâm hồn của mình, và hình như tôi bắt đầu lây bệnh dấu diếm cảm xúc của mình khi tự hỏi lòng: đã bao lần mình nói lên câu "con yêu bố, con yêu mẹ""
Ngày 19/12/01

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,657,980
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến