Hôm nay,  

Nước Mỹ Mở Rộng Qua Những Chuyến Đi

04/02/200200:00:00(Xem: 180309)
Bài tham dự số: 2-448-vb60125

Tác giả Lê Thành Giai, 52 tuổi, trước 1975, là Thông Dịch Viên khoá 4/66 của QLVNCH, từng phục vụ trong Americal LRRP, một đơn vị viễn thám Mỹ trên chiến trường Việt Nam. 25 năm sau khi miền Nam xụp đổ, ông Giai tình cờ gặp một cựu viễn thám Mỹ du lịch giữa Saigon, qua đó, liên lạc lại được với người bạn Mỹ cựu toán trưởng. Tháng 6-2000, nhờ tinh thần "Viễn Thám không bỏ rơi chiến hữu," ông Giai đã tới được Hoa Kỳ hiện định cư tại Milpitas, Bắc California. Sau đây là bài viết mới của ông.

Các nhà thiết kế giao thông California đã rất khéo trong việc chọn lựa các trạm dừng cho Caltrain khu vực bắc Cali. Từ trạm Santa Clara đến San Francisco, Caltrain sẽ lần lượt ghé qua: Lawrence, Sunnyvale, Mountain View, San Antonio, California Ave, Stanford, Palo Alto… Đó là những thành phố đẹp, có nét riêng, mà tôi hay ước ao được dịp đến thăm mỗi khi nhìn vào bản đồ địa lý của California, The Golden State.
Mua một return ticket từ ticket machine, tôi và người bạn Việt - chưa được quyền lái xe - làm một cú du lịch nội địa có giá rẻ hơn bất kỳ một chuyến đi nào trong đời.
Tiện nghi trên Caltrain làm hài lòng bất kỳ người khó tính nào. Ngồi trên Caltrain đang lướt đi nhẹ nhàng, tôi dường như quên đi những chuyến xe lửa nặng nhọc ở quê nhà Việt Nam, quên đi những phiền toái ở các ga hàng không trên đất Mỹ - sau cú khủng bố tấn công nine one one ở New York.
Tôi cũng tin rằng, vị mục sư quá cố Martin Luther King Jr. sẽ rất vui lòng khi nhìn thấy trong lòng chiếc Caltrain, những dãy ghế ngồi có mặt người Mễ, người Mỹ gốc Hispanic, gốc Latin, gốc Africa, gốc Asia .. cộng với cung cách phục vụ tự nhiên của các nhân viên kiểm soát vé khó chê trách.
Thời kinh tế khủng hoảng tạm, Caltrain cung cấp đủ chuyến cho những người đi làm từ Gilroy, San Jose đến hàng trăm nơi làm việc dọc lên tới San Francisco. Tính thử một so sánh, đi Caltrain rẻ hơn đi bằng xe hơi riêng và an toàn hơn. Chưa kể với return ticket trong tay, những người còn rãnh rỗi như chúng tôi có thể nhảy xuống tại Redwood City để thưởng thức khí hậu tốt nhất nước Mỹ, thăm Burlingame rồi nhảy lên ... tới trạm Broadway lại nhẩy xuống ..
Đụng tay vào chiếc dây cáp của Golden Gate Bridge, bên trái là dòng xe xuôi ngược, phía dưới cầu là hàng loạt tàu thuyền qua lại, đằng xa bên phải là phi trường quốc tế San Francisco .. Đứng trên cầu nhìn các phương tiên giao thông đang chuyển động, dường như thấy được phần nào sự chuyển dịch nhanh của cuộc sống Mỹ.
Chúng tôi get line trước ticket counter của Continental Airlines rất sớm. Tôi trở về Cali, H. anh bạn người Việt, qua Mỹ hồi bảy lăm, làm việc tại toà án Little Rock, cũng bay qua Cali thăm mẹ sau sáu năm xa cách. Nhìn lên lịch bay tôi và anh bạn hồi hộp băn khoăn: Flight 216: Little Rock, Arkansas - Houston Geo Bush, Texas: 07.00 am: Cancel. Sân ga hàng không nhộn nhịp. Người đi co ro trong quần áo dầy. Bên ngoài phi đạo, xe ủi tuyết - nhìn thấy một lớp tuyết không dày - đang làm việc.
Janet, điều hành quầy vé, cầm cặp vé của chúng tôi nói:"Thời tiết Texas chưa cho phép các chuyến bay đáp xuống. Xin vui lòng chờ. Nếu hôm nay còn chổ trống, chúng tôi sẽ thu xếp cho hai anh." Janet trả lại vé kèm tiếng cám ơn nhỏ xiú. Tôi ú ớ nhưng còn thấy H. giật mình. Anh nói nhanh như người sinh ra lớn lên ở Mỹ. "Tôi có đổi chuyến bay. Đã đóng tiền thêm. Sao lại có vụ còn chổ trống"," Janet trả lời "Ưu tiên dành cho hành khách đi hôm nay. Khách đổi vé phải stanby, nhưng còn tuỳ tình hình sân bay Texas mở sớm hay chậm. Xin hiểu dùm nguyên tắc phục vụ của chúng tôi. Tuy nhiên, anh có thể liên hệ với các airlines có chuyến bay về Cali. Nếu họ nhận, chúng tôi sẽ trả tiền vé cho họ. Chúc anh may mắn."


Southwest Airlines, American Airlines, Northwest Airlines... cô phụ trách quầy vé nào cũng nhã nhặn từ chối. Chúng tôi hiểu các Airlines còn phải lo số khách ứ đọng của mình. H. đề nghị mua mới ticket tại một airlines còn chổ cho ngày hôm nay. Phi cơ phải transit ở Phoenix, Arizona trước khi bay về San Jose, cô bán vé nói. Nhưng điều làm tôi bàng hoàng nhất là sáu giờ chiều mới có chuyến bay. Tôi không thể gọi gia đình Jacks ra đón. Buổi sáng sớm chia tay, giờ nầy chắc Jacks chưa lái xe về đến nhà. Tôi và H. nhìn đồng hồ tay, mới bảy giờ hai mươi lăm phút. Như thế có nghĩa, chúng tôi phải chờ thêm mười một tiếng đồng hồ nữa. Tôi thật tiếc cho sự không may của mình. Tôi tính nhẩm, tiền vé đi về + tiền vé mới mất đứt bảy trăm đô! Oâi gần một tháng tiền lương của tôi. Mấy trăm đồng saving trong lúc về Milpitas nằm chờ có job mới bị bay tuốt.
Chúng tôi vào snack bar uống cà phê tán láo chuyện Mỹ chuyện Viêt Nam, chuyện Cali chuyện Sài Gòn, chuyện vượt biên chuyện di tản, chuyện vô phi trường bị xét tới mức phải cởi cả giày .. kế đến ra các băng ghế nằm lăn ra ngủ, bất kể.
Thức dậy một lượt nhìn kim đồng hồ mới chỉ ba giờ. Lai lo người quen ra đón .. hụt mà không biết sao để liên lạc về. H. đi lui tới lầm bầm bằng tiếng Mỹ. Cuối cùng anh nói:" Đi đứng kiểu nầy trể mất sáu tiếng. Chỉ sợ bà cụ lại lo tôi bị không tặc."
Chúng tôi không nhớ ra ngồi ở hành lang từ lúc nào. Có tiếng phụ nữ hỏi: "các anh vẫn còn đây à,". Quay sang, cô Janet đã đứng trước mặt. " Buổi sáng cô không cho đi nên chúng tôi phải mua vé Northwest. Chờ từ lúc ấy đến giờ. Cô không quý khách ở xa chút nào," tôi nói. Janet ra hiệu cho chúng tôi theo. Vừa đi cô vừa giải thích, rằng chúng tôi không chịu check lại với Continental, rằng Texas mở lúc tám giờ sáng, rằng những người stanby đã được đi hết .. chỉ còn hai chúng tôi. Janet xin lỗi vì chúng tôi .. không biết nhiều về sự phục vụ của Continental và hàng không Mỹ. Cô làm thủ tục đổi chuyến bay cho H. và tôi, nhưng cũng standby. Cô nói như điều kiện:" Chuyến bay của Continental lúc năm giờ bốn mươi lăm. Chuyến bay Northwest lúc sáu giờ. Cả hai phi cơ, một từ New York tới, một từ Texas tới. Northwest đến sớm, tuỳ các anh quyết định. Continental đến sớm, tôi sẽ loại khách đến trể dành chổ cho hai anh. Nếu may mắn Continental còn chổ, hai anh save được bốn trăm đô. Chúc hai anh may mắn."
Nhớ lại thời chiến ở Việt Nam, mỗi lần đi phép từ Đức Phổ - Đà Nẳng - Sài Gòn, tôi và các bạn cũng nằm cạnh phi đạo ngóng cổ, dỏng tai .. để nghe hơi một chiếc C-130. Hôm nay, cách xa quê hương mấy chục ngàn cây số, tôi cũng có cảm giác đó. Một chiếc, Continental đáp xuống, taxi vào ga hàng không … năm phút sau, một chiếc nữa, Northwest đáp xuống. Chiếc nào cũng đẹp. Tôi có hai 'đường binh' để về Milpitas trước mười hai giờ khuya; nơi đó, các bạn người Việt đang chuẩn bị sinh nhật lần đầu trên đất Mỹ cho tôi. Hai line hành khách đối diện vào checking counter. Continental hết khách trước. Tôi và H. nhìn nhau, vái thầm cho có người đến trễ. Chúng tôi bước tới đứng trước mặt Janet. " Oâng Le, ông H., vé lên phi cơ của hai ông," Janet nói trịnh trọng. "
Đại diện cho Continental tại Arkansas, tôi chúc hai ông may mắn. Đừng quên đổi vé Northwest lấy tiền lại tại bất kỳ quầy vé nào."
Một người bạn ở Little Saigon có nói với tôi, người dân miền đông nước Mỹ nice lắm. Hình như anh đã sống nhiều năm ở Virginia. Những cộng đồng người Mỹ ở đấy đã chia xẽ lòng nhân ái với gia đình anh. Anh nhận xét rất đúng. Tôi cũng có các bạn Mỹ ở Arkansas và Memphis, những người dân miền nam tuyệt vời. Tôi muốn nói thêm rằng, hồi chiến tranh, các bạn ấy đã đến Việt Nam để chiến đấu vì tự do cho một miền đất nước, mà đến nay tôi vẫn còn vọng tưởng. Hôm nay, tôi còn hiểu thêm tính cách Mỹ qua những lần đi lại.

Lê Thành Giai

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,830,164
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California, đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài mới nhất là một truyện tình đầu chung thuỷ.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Tuần trước, là chuyện “Đi săn Cá Sấu Gar”. Lần này là chuyện thủ phủ Cali mùa “cá bẹ”. Nơi đàn cá đi qua, có cả vùng bờ sông đầy vàng lẫn trong cát...
Tác giả là cư dân Chicago, 35 tuổi. Trong email kèm bài viết, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Bài viết theo lối tự sự, nhân vật xưng tôi đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” kể về chuyện tình đồng tính dữ dội. Bài viết đầu tiên, “Tôi Vẫn Là Tôi”, Vietbao Online từ 19 tháng 5, 2012, hiện đã có 10054 lượt người đọc. Sau đây là chuyện tiếp theo.Tựa đề cũng là tên bài hát nổi tiếng “There is a Place for Us” của Leonard Bernstein.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là một du ký công phu mà vui vẻ hiếm thấy.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của cô là thành lập công ty consulting firm của riêng mình, viết sách technical bán trên AMAZON.COM và sách được sắp hạng Best Seller. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm., và tự gọi mình là “Chi nhánh “Hội Trời Đày”. Số dân “bị trời đầy” kiểu này tại Mỹ khá đông, cũng không ít dân gốc Việt. Mr Bond góp cho Viết Về Nước Mỹ không chỉ một bài mà là một loạt bài với đầy đủ hình ảnh sống động và hấp dẫn. Bài đầu tiên là chuyện ông Mít trời đầy một mình lặn lội tới sông Trinity, Texas, vùng đất nổi tiếng của đảng KKK kỳ thị chủng tộc, để câu cá sấu gar (Alligator Gar Fish). Đây là loại cá nước ngọt lớn nhất ở vùng Bắc Mỹ, dài từ 8 đến 10 feet, nặng trung bình trên 200lb/90 kg., có con nặng tới 279lb/127kg.
Tác giả là cư dân Portland, Oregon. Bài viết về nước My đầu tiên là chuyện cảm động trong một viện dưỡng lão. Mong ông tiếp tục viết.
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. Sau đây là bài viết mới nhất.
Nhạc sĩ Cung Tiến