Hôm nay,  

Người Chị Họ

06/03/200200:00:00(Xem: 233677)
Bài tham dự số: 2-480-vb50301

Tác giả đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ giá trị và cho biết
sẽ còn tiếp tục viết thêm nữa. Ông tên thật Lại thế Lãng, cư
trú và làm việc tại Vermont, vùng Đông Bắc nước Mỹ.


Chiều hôm đó, trước khi rời nhà để đi làm ca đêm, tôi mở
computer, vào internet và check mail.
Tôi thấy có mấy cái e-mail trong inbox, trong đó có một e-mail từ
Việt Báo với đầu đề: tìm người thân. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng
cũng bình tĩnh mở e-mail để đọc xem nội dung nói gì. Bức e-mail viết
như sau: "Có một chị tên là LTL gọi điện thoại đến Việt Báo để
hỏi tìm số phone và địa chỉ của ông, vì tình cờ chị ấy đọc trên
báo thấy tên ông và biết rằng ông là bà con họ hàng với chị
ấy. Số phone của chị ấy là (714) 612- xxxx. Vậy nếu đúng, ông có
thể liên lạc với chị LTL qua số phone trên".
Tôi in bức e-mail rồi cầm đi tìm vợ tôi lúc đó đang loay hoay nấu
nướng ở trong bếp. Tôi đưa bức email cho vợ tôi đọc trong lúc tôi
cố moi óc nhớ lại xem LTL là ai.
- Anh có biết chị ấy không" Vợ tôi hỏi.
- Không nhớ ra là ai nhưng chị ấy đã nói là có bà con thì chắc
phải đúng.
- Vậy thì anh cứ gọi nói chuyện với chị ấy thì biết ngay. Vợ tôi
hối thúc.
Tôi đi gọi điện thoại. Chuông điện thoại ở đầu dây bên kia reo.
Tôi hồi hộp chờ đợi. Ống nghe được nhấc lên.
- A-lô.
- Tôi là L . Xin vui lòng cho tôi nói chuyện với chị LTL.
- Tôi đây. Chú L phải không"
- Dạ... chị là ai vậy"
- Thì tôi là LTL. Chú biết tôi mà.
- Dạ... hình như ... không.
- Sao lại không" Chú phải biết tôi chứ.
- Em chỉ biết ba chị lớn còn những người con về sau của hai bác em
không biết.
- Thì tôi là người thứ ba trong ba người lớn nhất đây.
- Như vậy chị là chị V.
- Đúng rồi. V là cái tên cúng cơm của tôi. Xưa lắm rồi.
- Trời ơi! Chị đổi tên hồi nào em đâu có biết. Bây giờ thì em nhớ
ra chị rồi.
Hồi còn nhỏ nhà chị và nhà tôi ở cạnh nhau. Chúng tôi thân nhau
lắm. Có quả ổi, quả cam hay cái bánh, cái kẹo chị đều chia sẻ
với tôi. Còn tôi thì sẵn sàng giúp những việc gì chị cần tôi
giúp đỡ. Khi bác tôi gia nhập quân đội Pháp, gia đình chị rời
làng. Tôi nghe gia đình chị ở Hà Nội. Năm 1954 khi gia đình tôi lên
Hà Nội để di cư vào Nam thì gia đình chị đã đi vào Nam trước rồi.
Về sau bác tôi có nhà ở Ngã Bảy Sài gòn. Tôi có đến thăm hai
bác một vài lần nhưng không gặp chị. Chị có chồng hồi nào, chồng
chị làm gì, gia đình chị ra sao tôi cũng chẳng biết. Nhưng vợ tôi
lại có dịp gặp chị đôi ba lần và thường khen chị đẹp lắm. Đã mấy
chục năm không có liên lạc nay tình cờ chị đọc được bài viết của
tôi trên Việt Báo và qua Việt Báo tôi có được số phone của chị.
Nhờ đó mà tôi liên lạc được với chị và được nghe lại giọng nói
của chị. Tôi thật vui mừng.
- Chú có khỏe không"
- Dạ khỏe, cám ơn chị. Còn chị"
- Tôi cũng khỏe. Bây giờ chú làm gì"
- Em làm cho hãng IBM.
- Hãng đó benifit tốt lắm đó.
- Dạ. Nhưng tình trạng cũng bấp bênh, chẳng biết bị lay off lúc
nào.
- Thì mưa lúc nào mát mặt lúc đó.
- Anh chị ra sao"
- Chúng tôi ly dị rồi.
- Sao vậy"
- Thì chú cũng biết ... ở Mỹ mà.
Ở Mỹ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có những chuyện không bình
thường ở những nơi khác nhưng lại rất bình thường ở Mỹ. Tôi đã
từng nghe rất nhiều chuyện chồng bỏ vợ, vợ bỏ chồng, con cái bỏ
nhà ra đi... Người ta luôn luôn lấy cớ ở Mỹ để bào chữa cho việc
làm của mình. Bởi vậy cho nên khi nghe chị nói "Ở Mỹ mà" thì tôi
chẳng còn thắc mắc, chẳng cần hỏi thêm. Tôi chuyển câu chuyện
sang hướng khác.
- Chị được tất cả mấy cháu"
- Bốn đứa.
Nhìn số vùng trong nhóm số phone của chị, tôi đoán được chị ở đâu.


- Chị ở Cali phải không" Các cháu có ở với chị không"
- Không. Mỗi đứa ở mỗi nơi. Tôi ở một mình.
- Sao chị không ở với một cháu nào cho vui"
- Đứa con gái út ở New York muốn tôi đến ở với nó nhưng tôi
không muốn.
- New York cách chỗ em khoảng 6 hay 7 tiếng lái xe.
- Chú ở đâu"
- Em ở Vơ- mon (Vermont).
- Vơ-mon là ở đâu"
- Tiểu bang này ở về phía Đông Bắc nước Mỹ.
- Thế nó ở bên cạnh tiểu bang nào"
- Phía Nam nó gần Massachuchette. Phía Bắc ở cạnh Main, Newhamshire và
Canada. Từ chỗ em chạy sang Montreal chỉ mất có hai tiếng đồng hồ.
- À Vẹc-mân (Vermont) . Tôi biết rồi. Ở đó lạnh lắm phải không"
- Dạ lạnh nhưng em quen rồi.
- Chú ở xa mà sao ... viết hay quá vậy"
- Dạ... cám ơn chị.
- Việt Báo cho chú số phone của tôi phải không"
- Dạ đúng vậy. Em vừa đọc xong e-mail của Việt Báo, có được số
phone của chị làø gọi cho chị.
Nghe chị nói ở một mình, sống đơn chiếc trong lúc cháu gái út lại
muốn sống bên mẹ, tôi đề nghị:
- Sao chị không lên ở với cháu út cho có mẹ con"
- Tôi đã ở xứ lạnh bao nhiêu năm rồi.
- Trước chị ở đâu"
- Tôi làm ăn ở Virginia.
Ngừng một chút, chị kể cho tôi nghe về thời kỳ "vàng son" của chị
ở Virginia. Chị nói chồng chị làm bác sĩ và ngoài phòng mạch, chị
còn có đến bốn cơ sở kinh doanh khác. Chị nói vì quá ỷ y và thiếu
cảnh giác nên chồng chị đã thuộc về người khác .
- Vậy là chị giàu lắm"
- Không, tôi chẳng còn gì. Bây giờ tôi là chuyên chính vô sản.
Chị lại kể cho tôi nghe tại sao bây giờ chị trở thành tay trắng.
- Em xin lỗi đã khơi lại chuyện buồn của chị.
- Không. Tôi không buồn. Tôi nghĩ trước kia Chúa cho mình, bây giờ
Chúa lấy lại là quyền của Chúa.
Điều làm cho tôi vô cùng ngạc nhiên là khi nói về chuyện ... mất
chồng cũng như chuyện đã từng làm chủ mấy cơ sở kinh doanh để rồi
nay chỉ còn tay trắng mà chị vẫn nói tỉnh bơ không có chút gì là
cay đắng, không hờn oán hay trách móc ai cả.
- Em thích cách nói của chị.
- Có lẽ Chúa muốn tôi thay đổi cách sống. Chú biết không" Bao
nhiêu năm qua tôi mất niềm tin vào Chúa. Bây giờ tôi siêng năng
lắm, Chúa nhật nào tôi cũng đi nhà thờ.
- Em mừng cho chị. Em đồng ý với chị là ở đời nhiều khi những
chuyện làm mình không vừa ý lại dẫn đến kết cuộc tốt đẹp.
Đã mấy chục năm hai chị em mới được nói chuyện với nhau. Chúng
tôi lan man hết chuyện này sang chuyện khác. Từ chuyện ở Mỹ đến
chuyện bên Việt Nam. Từ chuyện gia đình đến chuyện họ hàng. Chị cho
tôi biết những tin tức mới nhất về bà con họ hàng mà chị biết.
Ngược lại tôi cũng bổ túc cho chị những chuyện mà chị không biết.
Chúng tôi nói khá nhiều chuyện.
- Hôm nay nói chuyện nhiều rồi. Chú cho tôi số phone để tiện liên
lạc sau.
- Dạ. Chị có giấy bút chưa"
- Tôi sẵn sàng.
- Số phone của em là (802) 860- xxxx . À chị có địa chỉ email không"
- Đã nói với chú bây giờ tôi là chuyên chính vô sản mà. Tôi
không có gì hết.
- Thế chị làm gì"
- Tôi chẳng làm gì cả. Hàng tháng các cháu góp tiền nuôi mẹ...
Mắt tôi cay sè, cổ họng như bị tắc nghẽn. Tôi thấy thật tội cho
chị. Tôi hình dung một người phụ nữ có nhan sắc, từng có một gia
đình hạnh phúc, lắm bạc nhiều tiền và chắc chắn là muốn gì có
nấy. Vậy mà nay phải chịu cảnh cô đơn, sống thui thủi một mình
trong một căn phòng trống trải. Tạm biệt chị rồi tôi vẫn còn
miên man suy nghĩ về cuộc đời thăng trầm của chị. Tôi vừa thấy
buồn cho chị lại vừa thấy mừng cho chị. Buồn cho chị vì chị gặp phải
cảnh trái ngang còn mừng cho chị vì thấy chị vẫn lạc quan và biết
chấp nhận thực tế. Cho dù một thực tế phũ phàng.

Hải Triều

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,349,549
Cách đây độ bẩy tám năm, chị bạn làm "nail" của bà xã tôi sanh được một thằng con trai rất kháu khỉnh. Vợ chồng chị ta mừng lắm, vì đã có hai "cái hĩm" (con gái) rồi, giờ được thêm "thằng cu" nữa thì còn gì bằng. Thằng cu được đặt một cái tên nghe rất... Tây là Henry. Thế rồi, ít lâu sau ngày đầy tháng và ngày lễ rửa tội ăn nhậu tưng bừng
Chúng tôi đã nhận được giấy tờ bảo lãnh đoàn tụ của chị tôi gửi về rất sớm, từ năm 1979 với lời nhắn trên bức điện tín kèm theo rất ư là hấp dẫn: "Ra Hà Nội làm Passport đi Mỹ. Chúc may mắn." Lời nhắn ấy mãi đến mười hai năm sau mới thành sự thật. Chúng tôi được phái đoàn Mỹ gọi vào Saigon phỏng vấn vào dịp trước lễ Giáng Sinh năm 1989
Gia đình ông đặt chân lên đất Mỹ theo diện H.O., một chương trình tị nạn dành cho những cựu tù cải tạo sau 75. Mặc dầu đủ điều kiện và chịu đựng gần 13 năm trong trại tù, hồ sơ của ông vẫn bị Bộ Nôi Vụ xếp loại "lý lịch đen"và không chịu cấp xuất cảnh. Cuối cùng do sự can thiệp của giơi chức Mỹ tại Bangkok, gia đình ông mới được
Việt kiều có nhiều người rất dễ thương; họ hiểu cao biết rộng và có khi cũng rất giàu nhưng rất khiêm tốn, rất đáng trọng. Bên cạnh đó cũng có nhiều người kiêu ngạo đến đáng sợ dù bên ấy chỉ làm "cu li" hoặc lãnh tiền trợ cấp của chính phủ chứ không phải tiền do mình đóng thuế hay làm ra. Nhưng nói thế cũng không công bằng
Viết Về Nước Mỹ đã có nhiều bài đặc biệt về nghề Nails tại Mỹ, phần lớn do chính người trong nghề. Lần này chuyện Nails được kể do một người ngoài nghề: Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, đã góp một số bài viết đặc biệt. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp
Sau khi Cộng Sản tiến chiếm miền Nam, từ năm 1975 đến 1982 mọi gia đình dân miền Nam Việt Nam đều sống cảnh bần cùng đói khổ. Trong chiến dịch "Đánh tư sản mại bản" một cụm từ của Cộng Sản đầy sắt máu: nhiều người bị cướp hết của cải, tức tưởi phải tự vận. Cộng Sản đẩy dân từ "Tư sản" hoá thành "Vô sản", mọi người dân
Chắc anh ngạc nhiên lắm khi thấy bài viết này của em, vì tất cả những bài em viết, những thơ em làm, anh là người trước tiên được biết vì em khoe, em đọc cho anh nghe. Và bao giờ cũng vậy, nghe xong qua phôn - nếu anh ở chỗ làm và em ở nhà - hay vào những buổi tối hai đứa mình cùng ngồi bên nhau dưới ánh đèn ấm cúng
Lúc này bà con miệt Bolsa tha hồ được thưởng thức khá nhiều show ca nhạc vinh danh ca sĩ này, nhạc sĩ nọ, bà con mặc sức có dịp lên áo quần gặp gỡ giao lưu văn hóa hai miền nam bắc. Thấy bà con vinh danh dữ dội quá, bà già trầu này cũng táy máy, phen này ta vinh danh phe ta, ta tự bốc thơm phe ta, mà đã nói tới phe ta là
Hòa làm chủ tiệm nail này đã gần bảy năm với lượng khách hàng rất đều đặn, và thu nhập khá dồi dào. Gia đình nàng đến Mỹ trong đợt HO đầu tiên, thấm thoát đã mười sáu năm. Hướng, chồng Hòa, là cựu sĩ quan không quân. Sau ngày miền Nam đổi chủ, anh phải đi "cải tạo" hết sáu năm. Khi được thả, vợ chồng và hai đứa con nhỏ
Mỗi năm cứ đến cuối hè, những người từng theo dõi giải thưởng Việt Báo Viết Về Nước Mỹ đều nao nức chờ đợi đến ngày công bố danh sách những người trúng giải. Từ danh sách này, từng nhóm quen biết nhau sẽ "hồ hởi phấn khởi" bàn cãi và phỏng đoán xem ai sẽ chiếm giải nhất, giải đặc biệt v.v và v.v Đã sáu lần từ ngày giải
Nhạc sĩ Cung Tiến