Hôm nay,  

Người Chị Họ

06/03/200200:00:00(Xem: 233947)
Bài tham dự số: 2-480-vb50301

Tác giả đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ giá trị và cho biết
sẽ còn tiếp tục viết thêm nữa. Ông tên thật Lại thế Lãng, cư
trú và làm việc tại Vermont, vùng Đông Bắc nước Mỹ.


Chiều hôm đó, trước khi rời nhà để đi làm ca đêm, tôi mở
computer, vào internet và check mail.
Tôi thấy có mấy cái e-mail trong inbox, trong đó có một e-mail từ
Việt Báo với đầu đề: tìm người thân. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng
cũng bình tĩnh mở e-mail để đọc xem nội dung nói gì. Bức e-mail viết
như sau: "Có một chị tên là LTL gọi điện thoại đến Việt Báo để
hỏi tìm số phone và địa chỉ của ông, vì tình cờ chị ấy đọc trên
báo thấy tên ông và biết rằng ông là bà con họ hàng với chị
ấy. Số phone của chị ấy là (714) 612- xxxx. Vậy nếu đúng, ông có
thể liên lạc với chị LTL qua số phone trên".
Tôi in bức e-mail rồi cầm đi tìm vợ tôi lúc đó đang loay hoay nấu
nướng ở trong bếp. Tôi đưa bức email cho vợ tôi đọc trong lúc tôi
cố moi óc nhớ lại xem LTL là ai.
- Anh có biết chị ấy không" Vợ tôi hỏi.
- Không nhớ ra là ai nhưng chị ấy đã nói là có bà con thì chắc
phải đúng.
- Vậy thì anh cứ gọi nói chuyện với chị ấy thì biết ngay. Vợ tôi
hối thúc.
Tôi đi gọi điện thoại. Chuông điện thoại ở đầu dây bên kia reo.
Tôi hồi hộp chờ đợi. Ống nghe được nhấc lên.
- A-lô.
- Tôi là L . Xin vui lòng cho tôi nói chuyện với chị LTL.
- Tôi đây. Chú L phải không"
- Dạ... chị là ai vậy"
- Thì tôi là LTL. Chú biết tôi mà.
- Dạ... hình như ... không.
- Sao lại không" Chú phải biết tôi chứ.
- Em chỉ biết ba chị lớn còn những người con về sau của hai bác em
không biết.
- Thì tôi là người thứ ba trong ba người lớn nhất đây.
- Như vậy chị là chị V.
- Đúng rồi. V là cái tên cúng cơm của tôi. Xưa lắm rồi.
- Trời ơi! Chị đổi tên hồi nào em đâu có biết. Bây giờ thì em nhớ
ra chị rồi.
Hồi còn nhỏ nhà chị và nhà tôi ở cạnh nhau. Chúng tôi thân nhau
lắm. Có quả ổi, quả cam hay cái bánh, cái kẹo chị đều chia sẻ
với tôi. Còn tôi thì sẵn sàng giúp những việc gì chị cần tôi
giúp đỡ. Khi bác tôi gia nhập quân đội Pháp, gia đình chị rời
làng. Tôi nghe gia đình chị ở Hà Nội. Năm 1954 khi gia đình tôi lên
Hà Nội để di cư vào Nam thì gia đình chị đã đi vào Nam trước rồi.
Về sau bác tôi có nhà ở Ngã Bảy Sài gòn. Tôi có đến thăm hai
bác một vài lần nhưng không gặp chị. Chị có chồng hồi nào, chồng
chị làm gì, gia đình chị ra sao tôi cũng chẳng biết. Nhưng vợ tôi
lại có dịp gặp chị đôi ba lần và thường khen chị đẹp lắm. Đã mấy
chục năm không có liên lạc nay tình cờ chị đọc được bài viết của
tôi trên Việt Báo và qua Việt Báo tôi có được số phone của chị.
Nhờ đó mà tôi liên lạc được với chị và được nghe lại giọng nói
của chị. Tôi thật vui mừng.
- Chú có khỏe không"
- Dạ khỏe, cám ơn chị. Còn chị"
- Tôi cũng khỏe. Bây giờ chú làm gì"
- Em làm cho hãng IBM.
- Hãng đó benifit tốt lắm đó.
- Dạ. Nhưng tình trạng cũng bấp bênh, chẳng biết bị lay off lúc
nào.
- Thì mưa lúc nào mát mặt lúc đó.
- Anh chị ra sao"
- Chúng tôi ly dị rồi.
- Sao vậy"
- Thì chú cũng biết ... ở Mỹ mà.
Ở Mỹ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Có những chuyện không bình
thường ở những nơi khác nhưng lại rất bình thường ở Mỹ. Tôi đã
từng nghe rất nhiều chuyện chồng bỏ vợ, vợ bỏ chồng, con cái bỏ
nhà ra đi... Người ta luôn luôn lấy cớ ở Mỹ để bào chữa cho việc
làm của mình. Bởi vậy cho nên khi nghe chị nói "Ở Mỹ mà" thì tôi
chẳng còn thắc mắc, chẳng cần hỏi thêm. Tôi chuyển câu chuyện
sang hướng khác.
- Chị được tất cả mấy cháu"
- Bốn đứa.
Nhìn số vùng trong nhóm số phone của chị, tôi đoán được chị ở đâu.


- Chị ở Cali phải không" Các cháu có ở với chị không"
- Không. Mỗi đứa ở mỗi nơi. Tôi ở một mình.
- Sao chị không ở với một cháu nào cho vui"
- Đứa con gái út ở New York muốn tôi đến ở với nó nhưng tôi
không muốn.
- New York cách chỗ em khoảng 6 hay 7 tiếng lái xe.
- Chú ở đâu"
- Em ở Vơ- mon (Vermont).
- Vơ-mon là ở đâu"
- Tiểu bang này ở về phía Đông Bắc nước Mỹ.
- Thế nó ở bên cạnh tiểu bang nào"
- Phía Nam nó gần Massachuchette. Phía Bắc ở cạnh Main, Newhamshire và
Canada. Từ chỗ em chạy sang Montreal chỉ mất có hai tiếng đồng hồ.
- À Vẹc-mân (Vermont) . Tôi biết rồi. Ở đó lạnh lắm phải không"
- Dạ lạnh nhưng em quen rồi.
- Chú ở xa mà sao ... viết hay quá vậy"
- Dạ... cám ơn chị.
- Việt Báo cho chú số phone của tôi phải không"
- Dạ đúng vậy. Em vừa đọc xong e-mail của Việt Báo, có được số
phone của chị làø gọi cho chị.
Nghe chị nói ở một mình, sống đơn chiếc trong lúc cháu gái út lại
muốn sống bên mẹ, tôi đề nghị:
- Sao chị không lên ở với cháu út cho có mẹ con"
- Tôi đã ở xứ lạnh bao nhiêu năm rồi.
- Trước chị ở đâu"
- Tôi làm ăn ở Virginia.
Ngừng một chút, chị kể cho tôi nghe về thời kỳ "vàng son" của chị
ở Virginia. Chị nói chồng chị làm bác sĩ và ngoài phòng mạch, chị
còn có đến bốn cơ sở kinh doanh khác. Chị nói vì quá ỷ y và thiếu
cảnh giác nên chồng chị đã thuộc về người khác .
- Vậy là chị giàu lắm"
- Không, tôi chẳng còn gì. Bây giờ tôi là chuyên chính vô sản.
Chị lại kể cho tôi nghe tại sao bây giờ chị trở thành tay trắng.
- Em xin lỗi đã khơi lại chuyện buồn của chị.
- Không. Tôi không buồn. Tôi nghĩ trước kia Chúa cho mình, bây giờ
Chúa lấy lại là quyền của Chúa.
Điều làm cho tôi vô cùng ngạc nhiên là khi nói về chuyện ... mất
chồng cũng như chuyện đã từng làm chủ mấy cơ sở kinh doanh để rồi
nay chỉ còn tay trắng mà chị vẫn nói tỉnh bơ không có chút gì là
cay đắng, không hờn oán hay trách móc ai cả.
- Em thích cách nói của chị.
- Có lẽ Chúa muốn tôi thay đổi cách sống. Chú biết không" Bao
nhiêu năm qua tôi mất niềm tin vào Chúa. Bây giờ tôi siêng năng
lắm, Chúa nhật nào tôi cũng đi nhà thờ.
- Em mừng cho chị. Em đồng ý với chị là ở đời nhiều khi những
chuyện làm mình không vừa ý lại dẫn đến kết cuộc tốt đẹp.
Đã mấy chục năm hai chị em mới được nói chuyện với nhau. Chúng
tôi lan man hết chuyện này sang chuyện khác. Từ chuyện ở Mỹ đến
chuyện bên Việt Nam. Từ chuyện gia đình đến chuyện họ hàng. Chị cho
tôi biết những tin tức mới nhất về bà con họ hàng mà chị biết.
Ngược lại tôi cũng bổ túc cho chị những chuyện mà chị không biết.
Chúng tôi nói khá nhiều chuyện.
- Hôm nay nói chuyện nhiều rồi. Chú cho tôi số phone để tiện liên
lạc sau.
- Dạ. Chị có giấy bút chưa"
- Tôi sẵn sàng.
- Số phone của em là (802) 860- xxxx . À chị có địa chỉ email không"
- Đã nói với chú bây giờ tôi là chuyên chính vô sản mà. Tôi
không có gì hết.
- Thế chị làm gì"
- Tôi chẳng làm gì cả. Hàng tháng các cháu góp tiền nuôi mẹ...
Mắt tôi cay sè, cổ họng như bị tắc nghẽn. Tôi thấy thật tội cho
chị. Tôi hình dung một người phụ nữ có nhan sắc, từng có một gia
đình hạnh phúc, lắm bạc nhiều tiền và chắc chắn là muốn gì có
nấy. Vậy mà nay phải chịu cảnh cô đơn, sống thui thủi một mình
trong một căn phòng trống trải. Tạm biệt chị rồi tôi vẫn còn
miên man suy nghĩ về cuộc đời thăng trầm của chị. Tôi vừa thấy
buồn cho chị lại vừa thấy mừng cho chị. Buồn cho chị vì chị gặp phải
cảnh trái ngang còn mừng cho chị vì thấy chị vẫn lạc quan và biết
chấp nhận thực tế. Cho dù một thực tế phũ phàng.

Hải Triều

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,555,778
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến