Hôm nay,  

Chuyện Tình Lan Và Điệp Suông Sẻ

06/03/200200:00:00(Xem: 203554)
Bài tham dự số: 2-483-vb20304

Nguyễn Hà, ngay gtừ bài viết đầu tiên về Mr. Right của bà, đã
được nhiều bạn đọc quí mến. Bà tên thật Nguyễn Thị Minh Hà, 35
tuổi, cư trú tại Corona, California, học ngành Human Service tại Cal
State Fullerton,làm việc cho Concept 7, Family Support and Treatment
Center. Sau đây là một "tiểu phẩm" duyên dáng của bàø, trích từ
báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Ngọ, bắt đầu bằng lời thưa của người
viết: "chuyện này được kể lại với một kết thúc có hậu để lấy
hên trong dịp đầu năm, không hề có ý chế giểu những tác phẩm có
giá trị lâu đời nói về chuyện tình thương tâm của Lan và Điệp."


"Tôi kể người nghe, chuyện tình Lan và Điệp, một chuyện tình suông
sẻ..."

Lan là một cô gái có gương mặt hiền lành dễ mến, có vẻ rất
nhút nhát và cam chịú. Điệp mặt mày sáng sủa thông minh, bạn bè
thường hay khen chàng giống Vạn Tử Lương, tài tử Hồng Kông.
Đôi lứa đang yêu nhau tha thiết thì kinh tế đauâ thê thảm, hãng
của Điệp đóng cửa, chàng bị thất nghiệp. Vì công danh sự nghiệp,
chàng quyết định chia tay Lan, lên đường đi tiểu bang khác kiếm việc
làm. Buổi chia tay đầy lưu luyến diễn ra tại công viên Một Dặm
Vuông, một làng ở Quận Cam.
Lan lo lắng hỏi:
- Tiền trợ cấp thất nghiệp của anh sắp hết rồi, lấy tiền đâu mà
mướn nhà ở"
- Lan đừng lo, bác Phủ, bạn cũ của cha anh, sẽ cho anh se phòngø.
Anh ngủ trên cái sofa ngoài phòng khách, mỗi tháng chỉ cần trả cho
bác $50 thôi.
- Nếu vậy thì tui lo nổi cho anh. Tiền này là tiền học của tui
đó, mùa này nhờ lấy đủ 12 du nít (unit) nên cũng được kha khá. Tui
đưa hết cho anh nè.
Điệp cảm động, rươm rướm nước mắt: Trời ơi, Lan tốt với anh quá,
biết lấy gì trả ơn Lan đây"
- Hổng sao đâu, người ta đó sẽ là chồng của người ta này mà. Một
năm 12 tháng, mình sống với nhau ít nhất là 30 năm, 360 tháng lương
của người ta đó cũng đủ để trả cho người ta này rồi.
Hai người nhìn nhau mãi, không nỡ rời. Lan lục trong bát pạt
(backpack) lấy ra một lon chíp khoai tây:
- Anh cầm cái này ăn cho đỡù đói. Mỗi lần ăn, anh Điệp nhớ tới
Lan nghe. Anh ăn nhín nhín thôi, để nhớ tới Lan hoài hoài.
Điệp quay lưng đi rồi, Lan còn đặn với theo:
- Nhớ có gặp chuyện gì rắc rối thì phon cho Lan nghe anh Điệp!

Một buổi tối, Lan đang nằm dài coi phim đại gia tộc (tài tử chính
là Vạn Tử Lương) cho đỡ nhớ người yêu thì có phôn. Giọng Điệp ở
đầu dây bên kia thật thảm não:
- Tiêu rồi Lan ơi, chắc là anh phải phụ em rồi.
Lan nhảy dựng:
- Cái gì" Anh nói gì, nói lại tui nghe coi!
- Cách đây mấy tuần, bác Phủ trai mua về mấy thùng bia Budweiser,
bác Phủ gái luộc mấy chục hột vịt lộn, rồi họ rủ anh nhậu quắc
cần câu luôn. Tỉnh giấc, anh thấy mình đang nằm ôm cô Thúy Liễu,
con gái của hai bác. Rồi mấy bữa nay Thúy Liễu ụa mửa tùm lum,
nói là đang mang giọt máu oan nghiệt của anh. Lan ôi, chắc là anh
phải phụ em rồi.
Lan tá hỏa, gương mặt đẹp trai của Vạn Tử Lương bỗng bự chần dần,
méo mó. Nàng định xỉu, nhưng lại thôi, chuyển từ bi qua hùng, nạt
nộ người yêu:
- Im đi ông, phụ cái nổi gì, ham lắm. Ởû đó chờ tui đi! Tui phải
qua gặp con nhỏ Thúy Liễu.

Thúy Liễu đẹp sắc sảo và yểu điệu. Nàng có phong cách biểu diễn


của một vài người đẹp MC trong các băng vi đê ô ca nhạc: miệng
lúc nào cũng cười chúm chím, đôi mắt luôn nhìn người đối diện
đầy yêu thương trìu mến, giọng nói thỏ thẻ, hay lấy hơi lên để
tăng thêm vẻ duyên dáng.
Theo thói quen, Thúy Liểu vừa lấy hơi lên định thỏ thẻ thì bị Lan
chặn ngang:
- Nè, chị Thúy Liễu, khôn hồn thì khai ra ai là cha của đứa bé!
Chắc chắùn không phải là anh Điệp rồi. Ảnh vừa yêu vừa ngán tui,
dù cho có kề dao tận cổ hay dí súng sát màng tang, ảnh cũng hổng
dám làm chuyện ấy, có chục lon Budweiser thì ăn nhằm gì. Chị khai
thiệt đi!
Trước vẻ thịnh nộ của Lan, Thúy Liễu chột dạ nhưng vẫn không quên
phong cách người đẹp MC của mình:
- Theresa Thúy Liễu Trần mến chào Lan. Nói cho cô biết, đứa nhỏ
là của thằng cha Điệp chứ còn của ai nữa. Theresa Thúy Liễu Trần
chỉ biết có anh ấy thôi. Ngu khờ nhà quê như cô thì mất người yêu
là phải rồi.
Lan gằn giọng:
- Tui hổng tin. Chị mà hổng khai thiệt ra, tui sẽ đi su (sue) mấy
người. Mai mốt tui sẽ xách đầu con chị đi thử máu, thử DNA, lúc đó
mấy người phải đền cho tui tới tán gia bại sản, ben rấp xi
(bankruptcy) luôn.
Chột dạ, Thúy Liễu quay vào bàn với ông bà Phủ: Thôi thả cho
thằng Điệp đi cho rồi, cha mẹ ạ. Theresa Thúy Liễu Trần đã chán
cái thằng đẹp trai mà nghèo mạt rệp đó rồi. Gái một con trông
lòi con mắt mà, lo gì. Cha mẹ đừng lo, thế nào Theresa Thúy Liễu
Trần cũng sẽ kiếm được thằng khác vừa đẹp trai lại vừa có chóp
thơm mùi Chanel số năm.


Đám cưới của Lan và Điệp được tổ chức ở một nhà hàng có tên
trong bảng phong thần về tiệc cưới. Lan định mời Thúy Liễu làm MC,
nhưng sợ thực khách bị mắc nghẹn mỗi khi Theresa Thúy Liễu Trần
lấy hơi lên, nên thôi. Ông Tú có chút mặt mũûi trong cộng đồng,
lại có tài nói chuyện trước đám đông, nên kiêm luôn hai chức: ba
cô dâu và MC cho tiệc cưới. Làm hai chức thì cũng phải nói gấp
đôi. Ông Tú nói lời mở đầu xong là đã gần 9 giờ (tối), khách
khứa đói rã ruột. Lan mừng rơn khi thấy khách vì đói quá nên ăn
quýnh quáng, vừa ăn vừa khen nức nở phần ăn hạng nhì từ dưới
đếm lên mà nàng đã đặt sau khi tính toán lời lỗ kỹ càng.

Trên đường về nhà, Lan vừa âu yếm ngả đầu vào vai người tình
tuyệt vời của nàng, vừa lầm nhẩm tính: theo lệ làng, một người
khách nộp $50 cho cô dâu chú rể, mà mỗi phần ăn (tính luôn thuế)
chỉ có $32, vậy thế nào đám cưới của mình và anh Điệp cũng có
chút đỉnh lời. Nhưng lỡ có người khách keo kiết nào không theo
đúng lệ làng thì sao" Lan chỉ mong cho mau đến nhà. Vừa về đến nhà,
sau một nụ hôn dài vô tận, Lan nhờ Điệp: Đếm giùm em đống tiền
và ngân phiếu này, lẹ lên đi anh. Tính toán xong, Lan reo lên,
Khỏe quá, tiền mừng cưới vừa trang trải hết các chi phí mà lại
còn dư được $250 nữa.
Điệp đề nghị: Vậy mình lấy tiền đó đi Las Vegas hưởng tuần trăng
mật nghe em. Hổng được đâu, phải để dành. Rồi Lan bỏ $250 vào
một cái phong bì, ghi rõ tiền để dành đặt cọc mua nhà.
Cất tiền xong, Lan quay qua, bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Điệp.
Nàng nép mình vào đôi tay đang dang rộng của người yêu. Hai người
vừa nhảy slow mùi vừa dìu nhau vào căn phòng tân hôn thơm phức,
lung linh.

Nguyễn Hà
1/2002

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,278,862
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến