Hôm nay,  

Giấc Mơ Không Trọn Vẹn

07/03/200200:00:00(Xem: 183063)
Người viết: LÊ NGỌC
Bài tham dự số: 2-484-vb30305

Lê Ngọc 26 tuổi, cư trú tại Fountain Valley, CA, hiện là sinh viên năm thứ 2 trường Coastline Community College. Theo bài viết, khi miền Nam xụp đổ năm 1975, ba mẹ lạc nhau lúc mẹ đang mang bầu. Tháng 1-1976, khi ra đời, Ngọc kjhông biết mặt Ba. Phải 18 năm sau, hai cha con mới có dịp gặp nhau, khi Ba mới từ Mỹ về tìm lại và bảo lãnh con gái. Ngọc chỉ mới từ Việt Nam sang định cư tại Hoa Kỳ chưa lâu. Bài viết của Ngọc thiếu chi tiết, không thể hiện được những tình huống đặc biệt trong đời sống, nhưng cho thấy với cách nhìn tử tế của cô, dù trong cảnh trái ngang, mọi người thân trong một gia đình nhiều ngang trái đều nhân hậu hiếm có. Mong Lê Ngọc sẽ có
dịp viết thêm về câu chuyện của cô.

Trong cuộc sống, ai cũng có niềm tin, niềm hy vọng dù biết rằng những ước mơ, hy vọng đó có mong manh như hạt sương buổi sớm. Tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam như bao nhiêu người khác, nhưng tôi khác họ ở chỗ là tôi chỉ có Mẹ mà không có Ba, chỉ có Ngoại mà không có Nội. Ba tôi trước đây là một sĩ quan không quân Việt Nam Cộng Hòa. Ba Mẹ tôi quen biết nhau vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng, lúc đất nước sắp rơi vào tay Cộng Sản. Rồi đùng một cái, Việt Cộng chiếm miền Nam, thế là nước mất nhà tan, gia đình ly tán. Ba và Mẹ tôi thất lạc nhau không một lời từ giã.
Mẹ tôi về quê Ngoại với bào thai vừa tròn một tháng, trong khi Ba tôi thì lưu lạc đến Mỹ mà vẫn không biết bào thai trong bụng Mẹ tôi là gái hay trai. Mẹ tôi chỉ biết khóc, khóc cho Ba tôi, không biết sống chết ra sao trong chiến tranh loạn lạc. Và khóc cho tôi không biết mặt Ba từ trong bụng Mẹ. Rồi nước mắt cũng khô dần.
Thay vào đó là sự nhọc nhằn, dãi nắng dầm mưa, mua gánh bán bưng để nuôi tôi khôn lớn. Tôi lớn lên trong tình thương bao la của Mẹ và gia đình bên Ngoại nhưng trong lòng lúc nào cũng cảm thấy xốn xang, thiếu thốn. Khi còn đi học ở Việt Nam, tôi khao khát được như những đứa bạn "được có Ba". Mơ thì mơ vậy thôi, ước thì ước vậy thôi chứ cả đến tấm hình của Ba mà tôi cũng không có. Nhiều đêm nằm ngủ, tôi mong được gặp Ba một lần dù là trong mơ, nhưng tôi hoàn toàn thất vọng vì tôi không thể nào hình dung được gương mặt của Ba. Mấy đứa bạn học cùng lớp lúc nói chuyện với tôi thường khoe "Ba tao thế này, Ba tao thế kia" làm cho tôi cảm thấy tủi thân, tủi phận. Thường những lúc vậy, tôi vờ làm lơ đi chỗ khác để giấu những giọt nước mắt đang chảy dài trên má.
Có lẽ ông Trời thương tôi, thương cho thân phận côi cút của tôi, nên xui khiến cho Ba tôi trở về Việt Nam tìm lại Mẹ và tôi. Trời ơi! Mười tám năm trời lưu lạc, mười tám năm trời tôi sống không có Ba, mười tám năm trời với biết bao khinh khi rẻ rúng chỉ vì cái tội duy nhất là "tôi không có Ba".
Khi Ba tôi hiện ra, tôi như người từ cung trăng rớt xuống, tôi không ngờ và có lẽ cũng không dám nghĩ đến vậy mà hôm nay nó lại đến. Sự thật là đây, sự thật là Ba tôi đang đứng trước mắt tôi. Tôi bỡ ngỡ gọi tiếng "Ba" đầu tiên mà suốt mười tám năm trời tôi chưa có được cái diễm phúc gọi. Ba tôi ôm tôi vào lòng mà nước mắt tôi cứ chảy dài. "Con gái của Ba đó sao" Đứa con gái mà mười tám năm qua Ba chưa có dịp để bồng bế, dạy dỗ." Ba nói .


Thế mà lạ thật, tôi giống Ba như đúc từ gương mặt, từ cái mũi, từ vành môi khóe mắt, từ dáng đi, giọng nói . Đúng là "Mụ Bà" khéo nắn. Tôi sung sướng quá, sự sung sướng quá mức làm cho tôi đứng yên như ngây dại, nhưng trong lòng tôi như muốn la lên thật to cho cả thế giới này biết là "tôi cũng có Ba". Còn Mẹ tôi chỉ biết đứng nhìn, dường như nước mắt Mẹ tôi đã khô cạn, không còn thấy một giọt để mừng ngày Ba tôi trở về.
Trời già đã cay nghiệt, thương tôi mà không thương Mẹ tôi, bởi vì sau 18 năm thất lạc, Ba tôi đã có vợ khác và có hai người con trai hiện đang sống hạnh phúc bên Mỹ. Thế là Mẹ tôi đành phải chấp nhận cuộc sống cô đơn dù chồng của Mẹ tôi có về tìm gặp con mình. Mẹ tôi không hề trách Ba tôi một lời nào vì Mẹ biết rằng lỗi không phải do Ba, cũng càng không phải tại Mẹ, mà tại vì con tạo trớ trêu, đùa giỡn trên sự đau khổ của Mẹ tôi.
Sau khi gặp lại, Ba tôi làm giấy tờ bảo lãnh tôi sang Mỹ. Lúc đầu Mẹ tôi đâu muốn để tôi ra đi, nhưng cuối cùng vì tương lai của tôi nên Mẹ đành lòng để cho tôi ra đi. Ngày tôi rời quê hương đến Mỹ, dù đã được Ba khích lệ "Má bên Mỹ hiền lắm con đừng lo", nhưng trong lòng tôi vẫn có một nỗi sợ vô hình. Từ nhỏ đến giờ có khi nào tôi rời xa Mẹ đâu, thậm chí đã hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn ngủ chung với Mẹ. Tôi nhớ đêm cuối cùng ngủ cạnh Mẹ, Mẹ không hề ngủ, chỉ ôm tôi mà khóc.
Thấm thoát tôi đến Mỹ hơn một tháng, thời gian trôi nhanh thật! Vậy mà tôi vẫn còn nhớ nhà dù rằng mọi người trong gia đình tốt lắm, nhất lá má sau của tôi, tuy là mới ở gần chỉ một thời gian ngắn mà tôi cảm thấy rất mến và kính trọng bà . Bà như người mẹ thứ hai của tôi, giúp cho tôi vơi đi nỗi nhớ nhà.
Có lần tôi nằm mơ thấy về lại Việt Nam, thấy lại bà Ngoại và Mẹ tôi. Ngoại tôi chỉ khóc mà không nói gì hết, còn Mẹ tôi thì thật là tội nghiệp, cứ nắm lấy tay tôi xoa bóp, nựng nịu như khi còn bé xíu và căn dặn đủ điều, bảo tôi là phải ngoan, phải biết vâng lời, không được mít ướt (khóc) vì Mẹ không có bên cạnh để mà dỗ dành" Khi thức dậy tôi chỉ biết khóc, chứ biết làm sao hơn.
Nhiều lúc tôi cảm thấy buồn cho thân phận mình, lúc còn nhỏ sống gần Mẹ thì xa Ba, bây giờ sống gần Ba thì lại xa Mẹ. Số phận đã
định, tôi biết phải làm sao hơn.
Nghĩ đến ngày về lại quê hương, sao thấy xa vời vợi. Mai này, khi tôi về, biết Mẹ tôi ra sao. Mẹ còn như ngày nào hay là đã lưng còng gối mỏi. Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy thương Mẹ quá, suốt cuộc đời hy sinh cho chồng cho con không một lời than thân trách phận. Tôi tự nhủ trong lòng là tôi phải học cho thật giỏi, có bằng cấp và tìm được việc làm phù hợp để mau mau về thăm Mẹ. Mẹ ơi con nhớ Mẹ nhiều lắm.
Còn Ngoại tôi nữa. Liệu tôi còn cơ hội gặp lại Ngoại hay không vì hiện Ngoại tôi cũng đã già, mắt mờ tai lãng. Ngoại ơi, liệu Ngoại có chờ nổi con không"
LÊ NGỌC

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,655,621
Tác giả đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2012. Nguyễn Văn cho biết ông sinh năm 1965, quê ở Phú Yên; Vượt biên năm 1988, hiện sống cùng gia đình tại Chicago. Cho tới nay, ông đã góp 4 bài: “Chuyện Của Bill”; “Tôi Không Là Ai Cả”; “Ngày Tháng Buồn Hiu”; “Mùa Thu Nashville.” Cả ba bài đều cho thấy cách viết tinh tế và sống động. Sau đây là bài viết thứ năm.
Sinh năm 1983, Kim Trần là tác giả trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận thêm giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuý,v "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Sau khi tốt nghiệp ngành sư phạm tại đại học Cal State, Kim Trần đã tự sáng lập "School First Learning Center" và hiện có 2 trường dạy kèm rất thành công tại Garden Grove và Westminster. Sau đây là bài cô mới viết.
Đây là bài đầu tiên của một tác giả người Mỹ trực tiếp viết văn bằng Việt ngữ. Email kèm bài viết được ông xưng danh là “Steve Brown tức là Sáu.” Ông chính là “người Mỹ yêu tiếng Việt” mà tác giả Donna Nguyễn đã kể trong bài “Việt Bút, Việt Báo và Chú Sáu.” Mới đây, khi nhắc tới tài làm thơ Việt của ông,
Tác giả là một nhà giáo hưu trí, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Bài viết mới của ông có tựa đề “Fasting: Vô Chiêu Thắng Hữu Chiêu” gồm nhiều chi tiết đặc biệt sống động về việc điều trị bệnh động kinh. Sau đây là phần đầu.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2009, giải danh dự, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình" và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010 -thường được gọi đùa là giải á hậu- với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu? Bài viết sau đây đã đăng trong báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn, 2012, nhưng chưa có trên online nên xin bổ túc.
Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Sau đây là bài mới nhất của ông.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện gia đình Việt Mỹ và tình yêu đồng tính.
Tác giả dự viết về nước Mỹ từ năm đầu, từng nhận giải tác phẩm xuất sắc 2002, giải Việt Bút 2010 và hiện là thành viên ban giám khảo chung kết. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Sau đây là hai bài viết mới của ông. Tuy tựa đề kêu buồn nhưng không buồn chút nào.
Trước 30/4/1975, Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Nhạc sĩ Cung Tiến