Hôm nay,  

Nghề Làm Đẹp Cho Chó

11/03/200200:00:00(Xem: 167034)
Bài tham dự số: 2-484-vb40306
Bà Võ Ngọc Hạnh, định cư tại Hoa Kỳ theo diện con lai, hiện cư trú và làm việc tại San Jose. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của bà. Tựa đề bài do Ban Sơ Tuyển GTVVNM chọn theo nội dung bài viết. Mong bà Hạnh sẽ có dịp viết thêm, chia sẻ với chúng ta những chuyện vui buồn trong nghề nghiệp đặc biệt mà ông bà đang làm.

Cả gia đình tôi được đi xuất ngoại diện con lai. Ngày 19-7-1991, tám giờ sáng, bà con chị em tụ lại nói lời chia tay. Đây thật là một ngày cảm động không bao giờ quên trong đời tôi.
Xe đến người đi đưa, kẻ ở lại. Tôi gom đủ con, sáu đứa đi theo còn một đứa ở lại. Hai vợ chồng tôi mừng được đi Mỹ nhưng buồn trước cảnh chia tay, nước mắt từng giọt rơi lả chả, xa cha mẹ hai bên bỏ con ở lại, một nỗi buồn khó tả.
Đến phi trường chờ đợi, sáu giờ chiều hôm ấy bầu trời ảm đạm một cơn mưa đến tiễn gia đình tôi như bao nhiêu nước mắt của tôi và các con tôi tuôn chảy.
Xe buýt chở gia đình tôi ra phi cơ, nhìn lên sân thượng của phi trường thấy đứa con ở lại đưa tay vẫy chào tiễn biệt, lòng mẹ quặn đau như cắt, tôi cố gắng cắn chặt răng để đừng bật khóc to, mặc cho nước mắt tuôn tràn.
Máy bay cất cánh, nhìn xuống quê hương dòng rông như rắn bạc khổng lồ, những miếng ruộng lúa như tấm thảm xanh nhỏ dần rồi mất hút.
Đến phi cảng Manila Phi Luật Tân xe buýt đón về trạm dừng chân nghỉ đó một đêm để sáng đi vào trại Bataan nơi gia đình sẽ phải ở lại học sáu tháng chờ đi Mỹ.
Ở Bataan gia đình tôi vừa học vừa lao động. Tôi cố gắng học Anh Văn nhưng không tiếp thu được bao nhiêu vì tâm óc tôi ngày cũng như đêm nhớ mẹ nhớ con nhớ từng người thân thích nên chẳng học được gì. Tôi thường nói đùa với bạn bè "yes yes, no no sáu tháng cũng go".
Rồi cũng tới ngày tôi cầm giấy đi Mỹ tuần sau. Vui mừng lo lắng lẫn lộn. Tôi chuẩn bị cho gia đình trả đồ đạc cho nhà kho. Sau một đêm dài không ngủ hồi hộp âu lo cuối cùng cũng đến giờ ra xe buýt, vui mừng tiễn biệt nguời quen chung trại, người cầu chúc tôi đi nhiều may mắn, kẻ chúc tôi thượng lộ bình an. Tôi cám ơn và bắt tay tạm biệt những thâm tình đồng ngôn ngữ nơi đất khách quê người.
Chiếc phi cơ Southwest chở gia đình tôi sau hơn mười tiếng đồng hồ bay, hạ thấp từ từ. Tôi thấy màu biển xanh, chiếc cầu đỏ dài có chân cao , xe chạy li chi như đàn kiến. Tôi hỏi ông xã “mình đang ở đâu đây, thiên đàng chưa"” Vì ai cũng nói được đi Mỹ cũng như đi thiên đàng.
Phi cơ đáp, mọi người trật tự ra cửa, tôi biết mình đang ở phi cảng San Francisco như trong giấy chị tôi bảo lãnh qua Cali. Chị và cháu tôi ra đón gia đình tôi trễ. Chúng tôi ngơ ngác giữa chợ người. Da vàng, Da trắng, Da đen, da ngăm, đầu bịt tóc, mặt râu ria. Tim tôi đập mạnh tôi hỏi ông xã: “Mình đi đâu đây nếu chị không ra rước.” Ông xã tôi nói mình chỉ chờ thôi giờ biết đi đâu. Người qua kẻ đi lại ai cũng nhìn gia đình tôi quê mùa sạm nắng dáo dác ngồi đứng không yên mặt tái xanh vì sợ sệt nước mắt đoanh tròng.
Hai tiếng sau chị và cháu tôi mới đến, vợ chồng tôi mừng quá ôm chầm chị tôi và các cháu. Giờ thì tôi mới yên tâm không còn cảm giác bơ vơ lạc lõng nữa. Xe các cháu tôi chở nhà tôi tám người hai vali quần áo về nhà chị tôi ở San Jose.
Trên đường về xe vào xa lộ tôi mở lớn tầm mắt xa lộ thênh thang thẳng tắp không có xe gì khác ngoài xe hơi và xe hơi. Hai bên lề xa lộ nhà lầu và nhà lầu. Tôi so sánh thành phố của quê tôi và thành phố vùng đất mới tương phản thật cách biệt. Ôi biết bao giờ Việt Nam tôi được như nước Mỹ hôm nay.


Về đến nhà chị tôi đã gần tối, chị tôi nói tắm rửa hết đi rồi ăn cơm. Ngồi vào bàn ăn nhìn vào thức ăn tôi ngạc nhiên. Chỉ là bữa cơm thường cho gia đình tôi sao vô cùng thịnh soạn, nào là bò kho bánh mì, thịt quay, bánh hỏi, tôm lăn bột, canh chua cá bông lau, bún, cơm chiên thập cẩm, nước ngọt, trái cây bom táo nho còn hơn bên quê nhà tôi cúng đám giỗ. Sáu tháng dài ở bên Phi ăn cơm cao ủy tị nạn gia đình tôi ăn thật ngon lành. Vừa ăn uống vừa trò chuyện tới khuya mới đi ngủ. Sáng dậy cháu tôi chở gia đình tôi đi xin thẻ an ninh xã hội, xin trợ cấp làm tất cả những gì cần làm khi mới nhập cư. Những ngày tiếp theo, ở nhà buồn tôi và ông xã đón xe buýt, đi dạo cho biết thành phố San Jose. Thế là đời sống bước vào khúc quanh mới.
Ngồi ở trạm xe buýt tôi gặp ông Mỹ đen cùng chờ xe. Ông ấy hỏi tôi Việt Nam mới qua phải không" Bằng tiếng Mỹ tôi trả lời vâng,
ông ấy hỏi tôi có cần giúp không" Tôi cám ơn lòng tốt của ông và hỏi ông giúp tôi được gì" Ông Mỹ đen trả lời tiệm ông ấy cần người làm, nếu vợ chồng tôi muốn đi làm ông ấy sẽ giới thiệu. Ông cho tôi một tấm Business cart và nói về nhà suy nghĩ, nếu muốn đến địa chỉ này gặp ông ấy. Tôi hỏi ông ấy làm gì ở đó" Ông ấy nói: làm đẹp cho chó. Tôi phì cười, tôi thấy không hợp với khả năng của tôi vì ở Việt Nam có khi nào làm đẹp cho chó bao giờ. Tôi nói chắc khó quá vợ chồng tôi không làm được. Ông ấy nói: không có gì khó nếu thích thì làm được. Tôi gật đầu cảm ơn vừa đúng lúc xe buýt đến thế là lên xe ai về nhà nấy.
Đêm đó vợ chồng tôi bàn về chuyện có nên đi tiệm chó để xin đi làm không. Bàn xong, sáng thức dậy vợ chồng tôi quyết định đi cho biết. Leo bên xe buýt đưa địa chỉ cho ông tài xế và ông ấy chỉ cho chúng tôi tìm số nhà đến tiệm và vào.
Vợ chồng tôi gặp ngayông Mỹ đen gặp ở trạm xe buýt hôm qua, ông ấy dẫn chúng tôi đến gặp bà chu. Phỏng vấn qua loa vài câu vợ chồng tôi bắt tay vào việc ngay.
Nhìn vào chuồng nhốt chó, lớn có nhỏ có, đen có trắng đen vàng đủ thứ loại tôi hơi sợ nhưng ông Mỹ trấn tĩnh tôi, giúp tôi đem chó ra để lên bàn, ông ấy dạy tôi cách dùng dụng cụ thế nào cho hợp với lông nào và dạy tôi cầm tông đơ hớt lông làm sao. Tôi và ông xã tôi làm thấy nhẹ nhàng hơn những công việc chúng tôi phải làm ở quê nhà nhiều.
Chiều về vợ chồng tôi mừng quá vì tính theo tiền Việt Nam, hai vợ chồng chỉ làm một ngày mà có hơn một triệu đồng. Đó là năm 1992.
Vợ chồng tôi làm được một năm tiền lương và tiền típ dành dụm dư được một ít chúng tôi xin phép bà chủ nghỉ một tháng về Việt Nam thăm cha mẹ và con. Thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi chỉ một năm thôi ước mơ thánh sự thật.
Hai năm sau tôi dẫn hết các con tôi về thăm nơi chôn nhau cắt rún. Tôi khoe với bà con ở Mỹ tôi có nghề làm đẹp cho chó ai cũng nói ngộ vậy sao"
Tôi nói với bà con tôi người Mỹ thương chó nhiều lắm, chó được chụp hình để dành làm kỷ niệm. Nói chung chó là một thành viên trong gia đình người Mỹ. Chó được lên đài TV thi tài, thi đẹp và được tuyên dương làm anh hùng khi giúp chủ thoát nạn. Bà con tôi nghe ai cũng mê và nói chó của nước Mỹ sướng thật.
Nhờ các đồng nghiệp làm chung, tôi học được kinh nghiệm trong nghề, hiểu được cách thức chăm sóc và làm đẹp cho cả trăm loài chó khác nhau. Sau nhiều năm, tôi cũng đã học được cách tổ chức công việc, giao thiệp với người Mỹ.
Bây giờ con tôi đã có tiệm riêng, vợ chồng tôi cũng có cuộc sống thoải mái hơn. Tôi luôn biết ơn nước Mỹ đã cưu mang chúng tôi. Tôi cũng luôn nhớ ơn ông Mỹ da đen co’o lòng tốt, đã chỉ dạy chúng tôi nghề làm đẹp cho chó. Nhờ vậy mà gia đình tôi sớm vui vẻ hạnh phúc.
San Jose 1-25-2002
Võ Ngọc Hạnh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,460,630
Tác giả là một nhà văn có nhiều tác phẩm đã phổ biến trên các tạp chí văn chương hải ngoại. Nhiều sáng tác của Trịnh Thanh Thuỷ hiện có trên Tạp Chí Da Màu (damau.org.com).
Đôi bạn tác giả Hoàng Trần - Thanh Mai đã góp nhiều bài đặc biệt và nhận giải tác giả xuất sắc Viết Về Nước Mỹ 2008. Là cư dân Minnesota, Hoàng Trần hiện làm việc trong ngành bưu điện.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện câu cá đủ loại, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, sang Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả lần đầu góp bài cho Viết Về Nước Mỹ bằng điện thư, ghi vắn tắt “by Duc Nguyen,” tên và họ không đánh dấu chữ Việt. Bài viết là một truyện ngắn tinh tế về những ngày giờ cuối của một cựu quân nhân VNCH, cựu tù cải tạo, sau 23 năm định cư theo diện H.O tại Hoa Kỳ. Mong Duc Nguyen sẽ tiếp tục viết và bổ túc dùm ít dòng sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Ông là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu. Bài viết mới của nhà văn linh mục là một truyện ngắn dành cho dịp lễ Mẹ. Bài 2 kỳ, tiếp theo và hết.
Tác giả là cư dân West Covina, Calfornia, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bài viết ngắn, thiếu chi tiết, nhưng thể hiện cách nhìn toàn diện về cuộc đời của một bà mẹ Việt thời chinh chiến, chia lìa. Mong tác giả sẽ có dịp góp thêm những bài viết mới với nhiều chi tiết hơn.
Tác giả là một cô giáo dạy Việt ngữ cho nhà chùa, cho biết cô “viết rất nhiều nhưng chưa bao giờ gởi đi. Bài đầu tiên tôi gởi thử nhân ngày Mother's day. Tôi chỉ muốn chia xẻ môt câu chuyên có thật.” Mong cô tiếp tục viết.
Tác giả đã nhận giải vinh danh tác giả Viết Về Nước Mỹ 2008, với loạt bài viết về người con khiếm thị có tài ba âm nhạc. Thanh Mai cho biết cô qua Mỹ từ năm 1993, hiện là Electronic Technician của Honeywell Minnesota. Sau đây là bài mới nhất của cô cho mùa Lễ Mẹ.
Tác giả sinh năm 1981, đến Mỹ năm 2000 theo diện HO. Sau 9 năm định cư tại Mỹ, công việc hiện nay của ông là Property Manager, tại Landover, tiểu bang MD. Ông tham dự viết về nước Mỹ từ 2009.
Tác giả sinh năm 1956. Qua Mỹ tháng 10 năm 1994 cùng với gia đình theo diện HO.; Hiện đang sống tại thành phố Tacoma, tiểu bang Washington. đang làm việc cho một công ty thuộc ngành lâm nghiệp tại tiểu bang Washington. Nhân Ngày Lễ Mẹ, mời đọc bài viết về nước Mỹ thứ tư của Minh Nghĩa.
Nhạc sĩ Cung Tiến