Hôm nay,  

Nghề Làm Đẹp Cho Chó

11/03/200200:00:00(Xem: 166956)
Bài tham dự số: 2-484-vb40306
Bà Võ Ngọc Hạnh, định cư tại Hoa Kỳ theo diện con lai, hiện cư trú và làm việc tại San Jose. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của bà. Tựa đề bài do Ban Sơ Tuyển GTVVNM chọn theo nội dung bài viết. Mong bà Hạnh sẽ có dịp viết thêm, chia sẻ với chúng ta những chuyện vui buồn trong nghề nghiệp đặc biệt mà ông bà đang làm.

Cả gia đình tôi được đi xuất ngoại diện con lai. Ngày 19-7-1991, tám giờ sáng, bà con chị em tụ lại nói lời chia tay. Đây thật là một ngày cảm động không bao giờ quên trong đời tôi.
Xe đến người đi đưa, kẻ ở lại. Tôi gom đủ con, sáu đứa đi theo còn một đứa ở lại. Hai vợ chồng tôi mừng được đi Mỹ nhưng buồn trước cảnh chia tay, nước mắt từng giọt rơi lả chả, xa cha mẹ hai bên bỏ con ở lại, một nỗi buồn khó tả.
Đến phi trường chờ đợi, sáu giờ chiều hôm ấy bầu trời ảm đạm một cơn mưa đến tiễn gia đình tôi như bao nhiêu nước mắt của tôi và các con tôi tuôn chảy.
Xe buýt chở gia đình tôi ra phi cơ, nhìn lên sân thượng của phi trường thấy đứa con ở lại đưa tay vẫy chào tiễn biệt, lòng mẹ quặn đau như cắt, tôi cố gắng cắn chặt răng để đừng bật khóc to, mặc cho nước mắt tuôn tràn.
Máy bay cất cánh, nhìn xuống quê hương dòng rông như rắn bạc khổng lồ, những miếng ruộng lúa như tấm thảm xanh nhỏ dần rồi mất hút.
Đến phi cảng Manila Phi Luật Tân xe buýt đón về trạm dừng chân nghỉ đó một đêm để sáng đi vào trại Bataan nơi gia đình sẽ phải ở lại học sáu tháng chờ đi Mỹ.
Ở Bataan gia đình tôi vừa học vừa lao động. Tôi cố gắng học Anh Văn nhưng không tiếp thu được bao nhiêu vì tâm óc tôi ngày cũng như đêm nhớ mẹ nhớ con nhớ từng người thân thích nên chẳng học được gì. Tôi thường nói đùa với bạn bè "yes yes, no no sáu tháng cũng go".
Rồi cũng tới ngày tôi cầm giấy đi Mỹ tuần sau. Vui mừng lo lắng lẫn lộn. Tôi chuẩn bị cho gia đình trả đồ đạc cho nhà kho. Sau một đêm dài không ngủ hồi hộp âu lo cuối cùng cũng đến giờ ra xe buýt, vui mừng tiễn biệt nguời quen chung trại, người cầu chúc tôi đi nhiều may mắn, kẻ chúc tôi thượng lộ bình an. Tôi cám ơn và bắt tay tạm biệt những thâm tình đồng ngôn ngữ nơi đất khách quê người.
Chiếc phi cơ Southwest chở gia đình tôi sau hơn mười tiếng đồng hồ bay, hạ thấp từ từ. Tôi thấy màu biển xanh, chiếc cầu đỏ dài có chân cao , xe chạy li chi như đàn kiến. Tôi hỏi ông xã “mình đang ở đâu đây, thiên đàng chưa"” Vì ai cũng nói được đi Mỹ cũng như đi thiên đàng.
Phi cơ đáp, mọi người trật tự ra cửa, tôi biết mình đang ở phi cảng San Francisco như trong giấy chị tôi bảo lãnh qua Cali. Chị và cháu tôi ra đón gia đình tôi trễ. Chúng tôi ngơ ngác giữa chợ người. Da vàng, Da trắng, Da đen, da ngăm, đầu bịt tóc, mặt râu ria. Tim tôi đập mạnh tôi hỏi ông xã: “Mình đi đâu đây nếu chị không ra rước.” Ông xã tôi nói mình chỉ chờ thôi giờ biết đi đâu. Người qua kẻ đi lại ai cũng nhìn gia đình tôi quê mùa sạm nắng dáo dác ngồi đứng không yên mặt tái xanh vì sợ sệt nước mắt đoanh tròng.
Hai tiếng sau chị và cháu tôi mới đến, vợ chồng tôi mừng quá ôm chầm chị tôi và các cháu. Giờ thì tôi mới yên tâm không còn cảm giác bơ vơ lạc lõng nữa. Xe các cháu tôi chở nhà tôi tám người hai vali quần áo về nhà chị tôi ở San Jose.
Trên đường về xe vào xa lộ tôi mở lớn tầm mắt xa lộ thênh thang thẳng tắp không có xe gì khác ngoài xe hơi và xe hơi. Hai bên lề xa lộ nhà lầu và nhà lầu. Tôi so sánh thành phố của quê tôi và thành phố vùng đất mới tương phản thật cách biệt. Ôi biết bao giờ Việt Nam tôi được như nước Mỹ hôm nay.


Về đến nhà chị tôi đã gần tối, chị tôi nói tắm rửa hết đi rồi ăn cơm. Ngồi vào bàn ăn nhìn vào thức ăn tôi ngạc nhiên. Chỉ là bữa cơm thường cho gia đình tôi sao vô cùng thịnh soạn, nào là bò kho bánh mì, thịt quay, bánh hỏi, tôm lăn bột, canh chua cá bông lau, bún, cơm chiên thập cẩm, nước ngọt, trái cây bom táo nho còn hơn bên quê nhà tôi cúng đám giỗ. Sáu tháng dài ở bên Phi ăn cơm cao ủy tị nạn gia đình tôi ăn thật ngon lành. Vừa ăn uống vừa trò chuyện tới khuya mới đi ngủ. Sáng dậy cháu tôi chở gia đình tôi đi xin thẻ an ninh xã hội, xin trợ cấp làm tất cả những gì cần làm khi mới nhập cư. Những ngày tiếp theo, ở nhà buồn tôi và ông xã đón xe buýt, đi dạo cho biết thành phố San Jose. Thế là đời sống bước vào khúc quanh mới.
Ngồi ở trạm xe buýt tôi gặp ông Mỹ đen cùng chờ xe. Ông ấy hỏi tôi Việt Nam mới qua phải không" Bằng tiếng Mỹ tôi trả lời vâng,
ông ấy hỏi tôi có cần giúp không" Tôi cám ơn lòng tốt của ông và hỏi ông giúp tôi được gì" Ông Mỹ đen trả lời tiệm ông ấy cần người làm, nếu vợ chồng tôi muốn đi làm ông ấy sẽ giới thiệu. Ông cho tôi một tấm Business cart và nói về nhà suy nghĩ, nếu muốn đến địa chỉ này gặp ông ấy. Tôi hỏi ông ấy làm gì ở đó" Ông ấy nói: làm đẹp cho chó. Tôi phì cười, tôi thấy không hợp với khả năng của tôi vì ở Việt Nam có khi nào làm đẹp cho chó bao giờ. Tôi nói chắc khó quá vợ chồng tôi không làm được. Ông ấy nói: không có gì khó nếu thích thì làm được. Tôi gật đầu cảm ơn vừa đúng lúc xe buýt đến thế là lên xe ai về nhà nấy.
Đêm đó vợ chồng tôi bàn về chuyện có nên đi tiệm chó để xin đi làm không. Bàn xong, sáng thức dậy vợ chồng tôi quyết định đi cho biết. Leo bên xe buýt đưa địa chỉ cho ông tài xế và ông ấy chỉ cho chúng tôi tìm số nhà đến tiệm và vào.
Vợ chồng tôi gặp ngayông Mỹ đen gặp ở trạm xe buýt hôm qua, ông ấy dẫn chúng tôi đến gặp bà chu. Phỏng vấn qua loa vài câu vợ chồng tôi bắt tay vào việc ngay.
Nhìn vào chuồng nhốt chó, lớn có nhỏ có, đen có trắng đen vàng đủ thứ loại tôi hơi sợ nhưng ông Mỹ trấn tĩnh tôi, giúp tôi đem chó ra để lên bàn, ông ấy dạy tôi cách dùng dụng cụ thế nào cho hợp với lông nào và dạy tôi cầm tông đơ hớt lông làm sao. Tôi và ông xã tôi làm thấy nhẹ nhàng hơn những công việc chúng tôi phải làm ở quê nhà nhiều.
Chiều về vợ chồng tôi mừng quá vì tính theo tiền Việt Nam, hai vợ chồng chỉ làm một ngày mà có hơn một triệu đồng. Đó là năm 1992.
Vợ chồng tôi làm được một năm tiền lương và tiền típ dành dụm dư được một ít chúng tôi xin phép bà chủ nghỉ một tháng về Việt Nam thăm cha mẹ và con. Thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi chỉ một năm thôi ước mơ thánh sự thật.
Hai năm sau tôi dẫn hết các con tôi về thăm nơi chôn nhau cắt rún. Tôi khoe với bà con ở Mỹ tôi có nghề làm đẹp cho chó ai cũng nói ngộ vậy sao"
Tôi nói với bà con tôi người Mỹ thương chó nhiều lắm, chó được chụp hình để dành làm kỷ niệm. Nói chung chó là một thành viên trong gia đình người Mỹ. Chó được lên đài TV thi tài, thi đẹp và được tuyên dương làm anh hùng khi giúp chủ thoát nạn. Bà con tôi nghe ai cũng mê và nói chó của nước Mỹ sướng thật.
Nhờ các đồng nghiệp làm chung, tôi học được kinh nghiệm trong nghề, hiểu được cách thức chăm sóc và làm đẹp cho cả trăm loài chó khác nhau. Sau nhiều năm, tôi cũng đã học được cách tổ chức công việc, giao thiệp với người Mỹ.
Bây giờ con tôi đã có tiệm riêng, vợ chồng tôi cũng có cuộc sống thoải mái hơn. Tôi luôn biết ơn nước Mỹ đã cưu mang chúng tôi. Tôi cũng luôn nhớ ơn ông Mỹ da đen co’o lòng tốt, đã chỉ dạy chúng tôi nghề làm đẹp cho chó. Nhờ vậy mà gia đình tôi sớm vui vẻ hạnh phúc.
San Jose 1-25-2002
Võ Ngọc Hạnh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,939,447
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến