Hôm nay,  

Nghề Làm Đẹp Cho Chó

11/03/200200:00:00(Xem: 166967)
Bài tham dự số: 2-484-vb40306
Bà Võ Ngọc Hạnh, định cư tại Hoa Kỳ theo diện con lai, hiện cư trú và làm việc tại San Jose. Đây là bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của bà. Tựa đề bài do Ban Sơ Tuyển GTVVNM chọn theo nội dung bài viết. Mong bà Hạnh sẽ có dịp viết thêm, chia sẻ với chúng ta những chuyện vui buồn trong nghề nghiệp đặc biệt mà ông bà đang làm.

Cả gia đình tôi được đi xuất ngoại diện con lai. Ngày 19-7-1991, tám giờ sáng, bà con chị em tụ lại nói lời chia tay. Đây thật là một ngày cảm động không bao giờ quên trong đời tôi.
Xe đến người đi đưa, kẻ ở lại. Tôi gom đủ con, sáu đứa đi theo còn một đứa ở lại. Hai vợ chồng tôi mừng được đi Mỹ nhưng buồn trước cảnh chia tay, nước mắt từng giọt rơi lả chả, xa cha mẹ hai bên bỏ con ở lại, một nỗi buồn khó tả.
Đến phi trường chờ đợi, sáu giờ chiều hôm ấy bầu trời ảm đạm một cơn mưa đến tiễn gia đình tôi như bao nhiêu nước mắt của tôi và các con tôi tuôn chảy.
Xe buýt chở gia đình tôi ra phi cơ, nhìn lên sân thượng của phi trường thấy đứa con ở lại đưa tay vẫy chào tiễn biệt, lòng mẹ quặn đau như cắt, tôi cố gắng cắn chặt răng để đừng bật khóc to, mặc cho nước mắt tuôn tràn.
Máy bay cất cánh, nhìn xuống quê hương dòng rông như rắn bạc khổng lồ, những miếng ruộng lúa như tấm thảm xanh nhỏ dần rồi mất hút.
Đến phi cảng Manila Phi Luật Tân xe buýt đón về trạm dừng chân nghỉ đó một đêm để sáng đi vào trại Bataan nơi gia đình sẽ phải ở lại học sáu tháng chờ đi Mỹ.
Ở Bataan gia đình tôi vừa học vừa lao động. Tôi cố gắng học Anh Văn nhưng không tiếp thu được bao nhiêu vì tâm óc tôi ngày cũng như đêm nhớ mẹ nhớ con nhớ từng người thân thích nên chẳng học được gì. Tôi thường nói đùa với bạn bè "yes yes, no no sáu tháng cũng go".
Rồi cũng tới ngày tôi cầm giấy đi Mỹ tuần sau. Vui mừng lo lắng lẫn lộn. Tôi chuẩn bị cho gia đình trả đồ đạc cho nhà kho. Sau một đêm dài không ngủ hồi hộp âu lo cuối cùng cũng đến giờ ra xe buýt, vui mừng tiễn biệt nguời quen chung trại, người cầu chúc tôi đi nhiều may mắn, kẻ chúc tôi thượng lộ bình an. Tôi cám ơn và bắt tay tạm biệt những thâm tình đồng ngôn ngữ nơi đất khách quê người.
Chiếc phi cơ Southwest chở gia đình tôi sau hơn mười tiếng đồng hồ bay, hạ thấp từ từ. Tôi thấy màu biển xanh, chiếc cầu đỏ dài có chân cao , xe chạy li chi như đàn kiến. Tôi hỏi ông xã “mình đang ở đâu đây, thiên đàng chưa"” Vì ai cũng nói được đi Mỹ cũng như đi thiên đàng.
Phi cơ đáp, mọi người trật tự ra cửa, tôi biết mình đang ở phi cảng San Francisco như trong giấy chị tôi bảo lãnh qua Cali. Chị và cháu tôi ra đón gia đình tôi trễ. Chúng tôi ngơ ngác giữa chợ người. Da vàng, Da trắng, Da đen, da ngăm, đầu bịt tóc, mặt râu ria. Tim tôi đập mạnh tôi hỏi ông xã: “Mình đi đâu đây nếu chị không ra rước.” Ông xã tôi nói mình chỉ chờ thôi giờ biết đi đâu. Người qua kẻ đi lại ai cũng nhìn gia đình tôi quê mùa sạm nắng dáo dác ngồi đứng không yên mặt tái xanh vì sợ sệt nước mắt đoanh tròng.
Hai tiếng sau chị và cháu tôi mới đến, vợ chồng tôi mừng quá ôm chầm chị tôi và các cháu. Giờ thì tôi mới yên tâm không còn cảm giác bơ vơ lạc lõng nữa. Xe các cháu tôi chở nhà tôi tám người hai vali quần áo về nhà chị tôi ở San Jose.
Trên đường về xe vào xa lộ tôi mở lớn tầm mắt xa lộ thênh thang thẳng tắp không có xe gì khác ngoài xe hơi và xe hơi. Hai bên lề xa lộ nhà lầu và nhà lầu. Tôi so sánh thành phố của quê tôi và thành phố vùng đất mới tương phản thật cách biệt. Ôi biết bao giờ Việt Nam tôi được như nước Mỹ hôm nay.


Về đến nhà chị tôi đã gần tối, chị tôi nói tắm rửa hết đi rồi ăn cơm. Ngồi vào bàn ăn nhìn vào thức ăn tôi ngạc nhiên. Chỉ là bữa cơm thường cho gia đình tôi sao vô cùng thịnh soạn, nào là bò kho bánh mì, thịt quay, bánh hỏi, tôm lăn bột, canh chua cá bông lau, bún, cơm chiên thập cẩm, nước ngọt, trái cây bom táo nho còn hơn bên quê nhà tôi cúng đám giỗ. Sáu tháng dài ở bên Phi ăn cơm cao ủy tị nạn gia đình tôi ăn thật ngon lành. Vừa ăn uống vừa trò chuyện tới khuya mới đi ngủ. Sáng dậy cháu tôi chở gia đình tôi đi xin thẻ an ninh xã hội, xin trợ cấp làm tất cả những gì cần làm khi mới nhập cư. Những ngày tiếp theo, ở nhà buồn tôi và ông xã đón xe buýt, đi dạo cho biết thành phố San Jose. Thế là đời sống bước vào khúc quanh mới.
Ngồi ở trạm xe buýt tôi gặp ông Mỹ đen cùng chờ xe. Ông ấy hỏi tôi Việt Nam mới qua phải không" Bằng tiếng Mỹ tôi trả lời vâng,
ông ấy hỏi tôi có cần giúp không" Tôi cám ơn lòng tốt của ông và hỏi ông giúp tôi được gì" Ông Mỹ đen trả lời tiệm ông ấy cần người làm, nếu vợ chồng tôi muốn đi làm ông ấy sẽ giới thiệu. Ông cho tôi một tấm Business cart và nói về nhà suy nghĩ, nếu muốn đến địa chỉ này gặp ông ấy. Tôi hỏi ông ấy làm gì ở đó" Ông ấy nói: làm đẹp cho chó. Tôi phì cười, tôi thấy không hợp với khả năng của tôi vì ở Việt Nam có khi nào làm đẹp cho chó bao giờ. Tôi nói chắc khó quá vợ chồng tôi không làm được. Ông ấy nói: không có gì khó nếu thích thì làm được. Tôi gật đầu cảm ơn vừa đúng lúc xe buýt đến thế là lên xe ai về nhà nấy.
Đêm đó vợ chồng tôi bàn về chuyện có nên đi tiệm chó để xin đi làm không. Bàn xong, sáng thức dậy vợ chồng tôi quyết định đi cho biết. Leo bên xe buýt đưa địa chỉ cho ông tài xế và ông ấy chỉ cho chúng tôi tìm số nhà đến tiệm và vào.
Vợ chồng tôi gặp ngayông Mỹ đen gặp ở trạm xe buýt hôm qua, ông ấy dẫn chúng tôi đến gặp bà chu. Phỏng vấn qua loa vài câu vợ chồng tôi bắt tay vào việc ngay.
Nhìn vào chuồng nhốt chó, lớn có nhỏ có, đen có trắng đen vàng đủ thứ loại tôi hơi sợ nhưng ông Mỹ trấn tĩnh tôi, giúp tôi đem chó ra để lên bàn, ông ấy dạy tôi cách dùng dụng cụ thế nào cho hợp với lông nào và dạy tôi cầm tông đơ hớt lông làm sao. Tôi và ông xã tôi làm thấy nhẹ nhàng hơn những công việc chúng tôi phải làm ở quê nhà nhiều.
Chiều về vợ chồng tôi mừng quá vì tính theo tiền Việt Nam, hai vợ chồng chỉ làm một ngày mà có hơn một triệu đồng. Đó là năm 1992.
Vợ chồng tôi làm được một năm tiền lương và tiền típ dành dụm dư được một ít chúng tôi xin phép bà chủ nghỉ một tháng về Việt Nam thăm cha mẹ và con. Thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi chỉ một năm thôi ước mơ thánh sự thật.
Hai năm sau tôi dẫn hết các con tôi về thăm nơi chôn nhau cắt rún. Tôi khoe với bà con ở Mỹ tôi có nghề làm đẹp cho chó ai cũng nói ngộ vậy sao"
Tôi nói với bà con tôi người Mỹ thương chó nhiều lắm, chó được chụp hình để dành làm kỷ niệm. Nói chung chó là một thành viên trong gia đình người Mỹ. Chó được lên đài TV thi tài, thi đẹp và được tuyên dương làm anh hùng khi giúp chủ thoát nạn. Bà con tôi nghe ai cũng mê và nói chó của nước Mỹ sướng thật.
Nhờ các đồng nghiệp làm chung, tôi học được kinh nghiệm trong nghề, hiểu được cách thức chăm sóc và làm đẹp cho cả trăm loài chó khác nhau. Sau nhiều năm, tôi cũng đã học được cách tổ chức công việc, giao thiệp với người Mỹ.
Bây giờ con tôi đã có tiệm riêng, vợ chồng tôi cũng có cuộc sống thoải mái hơn. Tôi luôn biết ơn nước Mỹ đã cưu mang chúng tôi. Tôi cũng luôn nhớ ơn ông Mỹ da đen co’o lòng tốt, đã chỉ dạy chúng tôi nghề làm đẹp cho chó. Nhờ vậy mà gia đình tôi sớm vui vẻ hạnh phúc.
San Jose 1-25-2002
Võ Ngọc Hạnh

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,957,549
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Nhạc sĩ Cung Tiến