Hôm nay,  

Một Bài Văn Khó Quên

26/03/200200:00:00(Xem: 163773)
Người viết: Thi Thiên
Bài tham dự số: 2-492-vb50314
thithien448Tác giả tên thật là Phạm Nguyên Thu Thảo, 26 tuổi, cư trú tại Tacoma, WA. Cô tốt nghiệp cử nhân tại Washington State University, nghề nghiệp hiện tại là Human Resources Specialist. Và đây là bài viết đầu tay của cô: đơn giản, hiền hoà, làm xúc động người đọc. Mong Thi Thiên sẽ tiếp tục viết thêm, đặc biệt về những kinh nghiệm trong ngành mà cô đang phục vụ.

Cô giáo cho đề bài về nhà, "Hãy viết về một sự kiện khó quên của mình, có thể là một câu chuyện vui, hay là một sự kiện buồn mà tác động đến mình, làm cho mình nhớ hoài." Bài viết không quá ba trang. Tôi cầm đề bài suy nghĩ, không biết phải viết gì, chuyện khó quên thì nhiều lắm, nhưng toàn là chuyện vụn vặt, chuyện hề, chuyện tếu vu vơ, viết không đủ nên câu thì làm sao có thể viết thành bài văn. Sau một thoáng suy nghĩ, tôi chợt nhớ lại một câu chuyện xa xưa lúc tôi còn bé, khoảng mười mấy năm về trước. Tôi bắt đầu viết:
NGÀY GẶP BA TÔI
Chuyện đã xảy ra lâu rồi, nhưng không hiểu sao tôi vẫn nhớ hoài. Chuyện không phải là một lần trốn học, "Mẹ chưa đánh roi nào đã khóc", cũng không phải có lần ngồi trong cửa lớp, cắn bút tập làm thơ… mơ về một viễn cảnh xa xôi, mà chính là một lần đầu tiên tôi gặp ba tôi, kể từ khi tôi chào đời.
Vào năm 1975, Cộng Sản chiếm Việt Nam. Năm tôi ra đời là năm mất nước, ba tôi đi tù cải tạo bởi vì ông là một nhân viên tình báo trong thời Việt Nam Cộng Hòa. Tôi không hề biết mặt ba của tôi. Tôi lớn lên trong vòng tay mẹ thiếu bóng ba. Có những đêm tôi nằm hỏi mẹ,
"Mẹ ơi, ba đâu""
Mẹ tôi xoa đầu tôi rồi nói, "Vài năm nữa ba con về."
Sau thời gian chờ đợi lâu quá. Tôi đợi hoài chẳng thấy ba tôi đâu… Mẹ tôi đêm sớm phải lo kế sinh nhai cho chị em tôi. Ngày đến trường, tôi chỉ một mình đến lớp, tôi không được sự may mắn như bao người khác, đến trường được mẹ nắm tay từng bước. Có lúc tôi bị bạn bè ăn hiếp nói rằng, "Mày không có ba", tôi vừa tức vừa tủi, nhưng đành vậy thôi. Thỉnh thoảng tôi đem hình ba tôi ra xem. Dáng ổng cao ráo, mặc áo trắng tinh, thắt cà vạt với quần tây màu xanh đen, khuôn mặt đầy đặn. Tôi vẫn hằng mong ngày gặp ba tôi.
Thế rồi một chiều kia, chị em tôi đang chơi trò trốn kiếm, bỗng dưng nghe tiếng la lớn của mẹ tôi,
"Các con ơi! Ba con về, ba con về nè,"
Chị em tôi ùa chạy ra sân, tôi thấy mẹ tôi bước vào ngõ với một người mặc bộ đồ tù bà ba, màu nâu bạc màu. Trên vai có mang một cái túi. Tôi chạy đến nửa đường thì đứng lại, lẩm bẩm,
"Uûa, ông này đâu có giống ông ba mình ở trong hình."
Nhưng không ngăn được tò mò, nên tôi chạy tiếp đến bên mẹ. Tôi hỏi,
"Mẹ, ba đâu""
Mẹ tôi chỉ ông đứng bên cạnh mặc bộ đồ bà ba bạc màu và nói,
"Ba con đấy"
Trong lúc đó chị Hai tôi la lên, "Oh! Ba…ba"
Người chị con của bà co tôi thì ríu rít, "Cậu, cậu"
Nghe vậy tôi đoán chắc ông này là ba tôi rồi, nên cũng gọi, "Ba,Ba"
"Đứa nào đây," Ba tôi hỏi.
Mẹ tôi phải chỉ từng người trong chị em tôi và nói cho ba tôi rõ. Rồi ba tôi dắt tay chị em tôi dẫn vào nhà.
Được tin ba tôi về, bà con lối xóm cũng chạy đến hỏi thăm chuyện trò, căn nhà tôi bỗng dưng nhộn nhịp vui hẳn lên. Tôi nhìn kỹ, thấy khuôn mặt ba tôi hốc hác, xanh xao, nước da thì đen thui, người ốm, bàn tay thì gân guốc. Đợi cho đến lúc bà con hàng xóm về hết. Tôi mạo mụi hỏi,
"Ba ơi, sao ba không giống trong hình"
"Hình nào con,"ba tôi muốn biết rõ.
Tôi đêm hình ra cho ba tôi xem, ba tôi xoa đầu tôi rồi nói,
"Ba về được như vậy là may mắn rồi, bạn của ba có nhiều người chết trong tù cải tạo…tội nghiệp lắm." Hình như ba tôi đang nghẹn lời thương xót cho những người bạn đã chết. Tôi tò mò hỏi thêm,
"Tại sao họ chết"
"Họ thiếu ăn, làm nhiều, nhưng cho ăn thì ít, có những người bị bệnh không có thuốc để uống, có người bị đánh đập tàn nhẫn..dễ chết lắm con ơi!" Ngưng chút xíu rồi ba tôi nói tiếp, "Ngày ba đi, ba nghĩ không biết có được ngày về để gặp lại mẹ và các con không, bữa nay được đoàn tụ, ba thật là mừng".


Tôi muốn hỏi, hỏi nữa, hỏi nhiều về cuộc sống ở tù cải tạo, nhưng mẹ tôi ngăn cản, mẹ tôi nói là để lúc khác.
Lúc đó tôi còn bé đâu có hiểu gì…bây giờ tôi mới hiểu, ngày đoàn tụ gia đình vui vẻ như vậy, à cứ hỏi về cuộc sống của những người Việt Nam Cộng Hòa ở trong tù Việt Cộng (VC) thì làm sao vui nổi. Nghe đến là chỉ chảy nước mắt thôi. Bây giờ ngồi viết lại tôi cảm thấy cay cay nơi khóe mắt. Tôi tự hỏi, tại sao VC ác quá, ở nước Mỹ này, những người homeless vẫn có những chỗ cho ăn uống no nê cơ mà.
Đêm hôm ấy, sau khi bị mẹ tôi không cho tôi hỏi ba nữa, tôi ngoan ngoãn ngồi nghe, gia đình tôi trò chuyện xôn xao. Tôi không nghe tiếng mưa trên mái hiên nhà như mọi đêm, tiếng gió cũng ngưng hun hút lạnh lùng trong đêm khuya, chỉ còn lại tiếng cười cười, nói nói của gia đình tôi. Aùnh trăng sáng vằng vặc xuyên qua khung cửa sổ cũng như muốn hòa nhập với niềm vui của gia đình.
Ba tôi đưa bàn tay gân guốc xanh xao ôm tôi vào lòng, rồi tôi ngủ đi lúc nào không hay biết. Kể từ đó tôi lớn lên trong vòng tay yêu thương săn sóc của mẹ, sự đùm bọc che chở của ba. Cả hai tình thương của ba và mẹ tôi đều cần… làm sao tôi có thể quên được "Ngày tôi gặp lại ba".
*
Bài văn English của tôi đã hoàn thành. Tôi đem đến chỗ writting lab của nhà trường nhờ bà giáo coi lại văn phạm trước khi nộp bài. Bà giáo này không phải là người dạy tôi, bả làm ở đây thôi. Bà giáo đọc từng câu văn, rồi giúp tôi sửa lại những chỗ sai, có từ tôi dùng không sát nghĩa bà giúp tôi tìm từ thay thế. Bà ta là người Mỹ, bà làm việc rất tâïn tụy.
Sau khi sửa lại cẩn thận rồi, tôi đem bài đi nộp một cách an tâm. Tôi thầm nghĩ, ở Mỹ này, họ tạo điều kiện cho học sinh học rất dễ dàng. Ở nhà trường thì có đầy đủ tiện nghi, phương tiện, nào là computer, sách vở, dụng cụ học hành. Mỗi ngành đều có phòng lab riêng. Mỗi phòng lab đều có người làm việc, họ chỉ dẫn rất tận tình. Ngoài giờ học ở lớp, thì còn có tutor. Nếu người nào có khả năng về ngành nào môn nào, có thể đăng ký làm tutor để kiếm thêm tiền. Tôi cảm thấy thương cho người bạn tôi ở Việt Nam, họ kể rằng ba bốn người nhét vào một cái computer, dụng cụ học thì không đủ…vừa đi vừa nghĩ bâng quơ, tới phòng cô giáo dạy English lúc nào không hay. Nộp bài xong, tôi bận rộn bài vở của những lớp khác, nên không có thì giờ để ý đến bài English.
Giờ English ngày sau, tôi vào lớp, thấy cô giáo ôm một xấp bài đã chấm xong. Trước lúc phát bài, cô giáo đánh giá bài làm một cách tổng quát, rồi ghi thống kê lên bảng. Tôi thầm nghĩ, mình có thể điểm B hay C. Còn A thì không dám mơ tới, English đâu có giỏi mà mơ lấy A. Đến giờ cô giáo đọc bài điểm A cho cả lớp nghe, ai nấy ngồi yên lặng. Không khí trong lớp giống như mặt nước hồ thu không gợn sóng. Tôi ngồi bàn đầu tiên của dãy ghế đầu tiên, hai tay để lên bàn, mắt nhìn cô giáo như muốn hỏi, "Ai đây", không biết người nào được điểm đây"". Cô giáo cũng đang nhìn thẳng tôi…rồi đi đến gần tôi và nói,
"Thu Thao, em viết bài khá lắm, em được điểm A".
Chao ôi, trống ngực tôi đập thình thịch, có phải thật không" Là bài của tôi.
"Bài tôi có gì hay"" tôi tự hỏi mình.
Cô giáo đọc văn cho cả lớp nghe, nhưng riêng tôi có nghe gì đâu. Tôi hồi hộp muốn cô giáo phát bài ngay.
"Bài của em đây," cô giáo trả bài cho tôi.
Cầm bài văn trên tay, tôi lật ra xem, thấy điểm A đỏ chói ở phía trang cuối bên cạnh những dòng chữ nghiêng rõ nét: “Bài biết sống động. Thu Thao, cô có thể cảm nhận được nỗi niềm của em qua bài viết…”
Giờ học kết thúc, tôi bước ra khỏi lớp mang theo một niền vui khó tả.
Tôi cảm thấy yêu ngôi trường thân thương này, yêu thày cô bạn bè dù họ không cùng màu da, yêu cây thông cao sừng sững bên cổng trường. Như ngày xưa tôi cũng đã từng yêu thương quấn quýt ngôi trường làng thân thuộc, có bạn bè, thầy cô, có cây bàn bóng mát. Tôi yêu đất Mỹ này cũng giống như tôi yêu quê hương Việt Nam, cả hai tôi đều cần như tôi đã cần cả Mẹ lẫn Ba.
Thi Thiên
3/2002

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,591,398
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã nhận giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005 với bài viết mang tên "Bà Mẹ Hoa Kỳ". Sau đây là bài mới của ông.
Tác giả là cựu sĩ quan VNCH, khoá 8/68 Sỹ Quan Trừ Bị Thủ Đức, phục vụ tại Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn II, bị bắt tại Ban Mê Thuột ngày 14 tháng 3 năm 1975; Đến Mỹ tháng 4/2005, hiện cư ngụ tại Carlsbad, California, đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ đặc biệt. Bài mới nhất là một truyện tình đầu chung thuỷ.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Tuần trước, là chuyện “Đi săn Cá Sấu Gar”. Lần này là chuyện thủ phủ Cali mùa “cá bẹ”. Nơi đàn cá đi qua, có cả vùng bờ sông đầy vàng lẫn trong cát...
Tác giả là cư dân Chicago, 35 tuổi. Trong email kèm bài viết, Lê Thị cho biết, "Mới đây, sau khi đọc một số sách của nhà văn Nhã Ca, tôi bỗng có cảm hứng muốn viết và đây là bài viết bằng Việt ngữ đầu tiên của tôi trong 20 năm qua." Bài viết theo lối tự sự, nhân vật xưng tôi đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” kể về chuyện tình đồng tính dữ dội. Bài viết đầu tiên, “Tôi Vẫn Là Tôi”, Vietbao Online từ 19 tháng 5, 2012, hiện đã có 10054 lượt người đọc. Sau đây là chuyện tiếp theo.Tựa đề cũng là tên bài hát nổi tiếng “There is a Place for Us” của Leonard Bernstein.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston. Công việc từng làm: thông dịch cho Welfare, social worker, phụ giáo, tutor toán ở Middle School của Boston Public Schools. Bài mới nhất của ông là một du ký công phu mà vui vẻ hiếm thấy.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn. Mong Tuyết Phong sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của cô là thành lập công ty consulting firm của riêng mình, viết sách technical bán trên AMAZON.COM và sách được sắp hạng Best Seller. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm., và tự gọi mình là “Chi nhánh “Hội Trời Đày”. Số dân “bị trời đầy” kiểu này tại Mỹ khá đông, cũng không ít dân gốc Việt. Mr Bond góp cho Viết Về Nước Mỹ không chỉ một bài mà là một loạt bài với đầy đủ hình ảnh sống động và hấp dẫn. Bài đầu tiên là chuyện ông Mít trời đầy một mình lặn lội tới sông Trinity, Texas, vùng đất nổi tiếng của đảng KKK kỳ thị chủng tộc, để câu cá sấu gar (Alligator Gar Fish). Đây là loại cá nước ngọt lớn nhất ở vùng Bắc Mỹ, dài từ 8 đến 10 feet, nặng trung bình trên 200lb/90 kg., có con nặng tới 279lb/127kg.
Tác giả là cư dân Portland, Oregon. Bài viết về nước My đầu tiên là chuyện cảm động trong một viện dưỡng lão. Mong ông tiếp tục viết.
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, tình đồng đội và sự lạc quan, yêu đời. Sau đây là bài viết mới nhất.
Nhạc sĩ Cung Tiến