Hôm nay,  

Hoang Vắng

26/03/200200:00:00(Xem: 208366)
Người viết: Lê Đăng
Bài tham dự số: 2-496-vb20318
Tác giả tên thật là Lê Đăng Huệ, 51 tuổi, cư ttrú tại Los Angeles; Công việc: Teacher assistant. Mong tác giả sẽ tiếp tục góp thêm bài Viết Về Nước Mỹ, đặc biệt về những kinh nghiệm và suy ngẫm sâu sắc của ông trong nghề nghiệp đang làm.

Bà Bảy vén tấm màn cửa sổ nhìn ra ngoài , chợt bà sựng lại và vội vàng bỏ màn cửa xuống, bà ngồi phịch xuống giường, tay ôm ngực.
- Lạy Chúa, cái thằng Tây đen làm mình hết hồn.
Sự thực cái thằng Tây đen, cái thầng bé làm bà Bảy hoảng sợ là thằng bé Mỹ đen ởû cạnh nhà. Phòng ngủ của bà nhìn ra sân sau nhà thằng bé, mỗi lần mở cửa sổ bà vẫn thấy nó, nhưng hôm nay bà Bảy giật mình vì nó là vì khi bà vừa mở màn cửa nhìn ra thì cũng vừa lúc thằng bé bên kia sân đi ngang cửa sổ. Nghe tiếng động nó nhìn sang, thấy dáng của bà bên cửa sổ nó đứng lại đưa tay vẫy chào và nhe răng cười, nước da đen bóng của thằng bé, mỗi lần nó cười để lộ hàm răng trắng bóng giữa cặp môi khá dầy của nó vẫn làm bà giật mình……nhất là sáng hôm nay.
Bà Bảy qua Mỹ được hơn 10 tháng nay do sự bảo lãnh của đứa con trai út. Bà ở chung với gia đình con trai….. gia đình gồm 5 người: Vợ chồng Hưng ( con trai bà Bảy) 3 đứa con , 2 gái, 1 trai nay thêm bà Bảy là 6 người sống trong một căn nhà ba phòng ngủ. Bà Bảy được dành riêng cho một căn phòng. Những ngày đầu tiên ở Mỹ là những ngày vui vì đã bao nhiêu năm rồi bà mới gặp lại được đứa con của bà. Nhưng rồi những ngày sau đó bà Bảy cảm thấy tất cả mọi sự việc chung quanh bà đều xa lạ…. và bà cảm thấy ngại ngùng khi phải đụng chạm đến nó, từ cái màn cửa phải cầm giây kéo để nó mở ra đến cái Tivi, cái bếp điện, nút này cho bếp ngoài, nút kia cho bếp bên trong. Ngay cả đến các đứa cháu của bà tuy thằng Hoà, con Hoa, con Hảo vẫn hằng ngày ở cạnh bà nhưng hình như nó cũng xa lạ với bà và chính bà cũng cảm thấy như vậy. Thằng Hòa năm nay 11 tuoiå, con Hoa 9 tuổi và con Hảo 5 tuổi, có lẻ những đứa trẻ đã được ba má căn dặn nên mỗi lần nói chuyện với bà chúng nó cố gắng nói tiếng Việt, nhưng đôi lúc bà chẳng hiểu chúng nó nói gì và có lẽ chính chúng cũng không hiểu bà nói gì…. Đã nhiều lần bà Bảy bắt gặp khuôn mặt ngơ ngác của con Hoa khi bà sai bảo nó. Một lần bà gọi con Hoa vào phòng và bảo nó:
- Con cài hộ bà cái cửa sổ.
Hoa đứng nhìn bà rồi cất giọng gọi anh nó, thằng Hòa chạy vào và con Hoa nói một tràng tiếng gì đó mà bà Bảy nghĩ là nó nói tiếng Mỹ với anh nó, và thằng Hòa nhìn bà
- Bà ơi , bà muốn cái gì vậy bà "
- Cài cưả lại cho bà.
- Cài "
Thằng Hòa nhún vai nhìn em rồi lắc đầu, biết rằng cả hai đứa bé chưa hiểu ý mình…. Bà Bảy nắm tay thằng Hòa lại gần cửa sổ và chỉ cái móc khóa cửa sổ mà lúc sáng ba thằng Hòa đã vào phòng mở cửa sổ để có không khí vào phòng. Nhìn cái móc cửa cả hai đứa bé à lên một tiếng và cùng gật đầu nhìn bà mĩm cười.
Những cái nhỏ nhặt xảy ra hằng ngày giữa bà và đám cháu nhỏ làm bàBảy cảm thấy muộn phiền. Vợ chồng Hòa đi làm từ sáng, vợ Hưng làm hảng may rời nhà từ lúc 6 giờ sáng , còn Hưng làm thợ hàn cũng đi làm sau vợ khoảng nửa tiếng, rồi lũ trẻ thức dậy sử soạn đi học. Từ khi có bà Bảy, Hưng đổi về làm ca sáng ( theo lời Hưng kể lại trước khi bà Bảy đến Hưng làm ca tối để buổi sáng ở nhà lo cho các con và để sửa soạn cho chúng đi học ) Cả nhà đều vắng mặt đến khoảng 3 giờ thì lũ trẻ về trước… rồi đến vợ Hưng và Hưng về lúc 5 giờ chiều. Chỉ khi nào mọi người về đầy đủ bà Bảy mới cảm thấy có một sự ấm áp, vui vẻ…. và bớt sợ hãi, một sự lo lắng, sợ hãi mà bà Bảy khọng dám nói cho con trai, con dâu nghe vì bà biết có thể chúng nó không muốn nghe và có thể làm chúng nó bận tâm hay khó chịu. Cái sợ của bà là mỗi lần điện thoại reo lên là tim bà đập loạn….. vì đã có một lần khi ở nhà buổi sáng tiếng chuông điện thoại reo, bà Bảy đứng nhìn cái điện thoại, chuông vẫn reo, bà cầm đại cái điện thoại lên nhưng rồi bà chẳng biết,( bà quên thì đúng hơn vì Hưng đã chỉ dẫn cho bà cách xử dụng điện thoại ),có tiếng nói ở đâu và bà không biết từ đâu bà nghe văng vẳng như ai thì thầm, bà Bảy cảm thấy lạnh người …. Bà lật đật bỏ điện thoại xuống, căn nhà thật im lặng, cái im lặng làm bà sợ. Bà đi vào phòng và đóng cửa chặt lại, và bà khóc một mình.


Nỗi cô đơn của bà Bảy ngày càng lớn, mặc dù vợ chồng Hưng săn sóc bà rất chu đáo, đám cháu nhỏ vẫn bên cạnh bà. Linh, vợ Hưng mỗi cuối tuần đi chợ đều đưa bà đi nhưng chỉ đi một vài lần bà Bảy cảm thấy chán chẳng muốn đi, cần gì bà bảo Linh mua cho bà.
- Sao mẹ không đi chợ với nhà con "
Hưng thấy mẹ ngồi nhà dù chàng nghe Linh vào hỏi mẹ đi chợ.
- Đi chợ ở đây chán quá, mẹ chẳng thích.
- Sao vậy mẹ "
- Vật gì người ta cũng cho vào bao, vào bọc mình có được chọn lựa, trả giá gì đâu
Hưng phì cười nhìn mẹ, bà Bảy tiếp tục kể lễ.
- Ở đây đưa tiền cho đứa con nít nó cũng đi chợ được, đi chợ ở quê mình là cả chuyện khó, mua cá phải biết coi man,mua rau phải biết chọn rau tươi , rau non. Rồi đến màn trả giá ,không khéo kỳ kèo là con mua hớ ngay, nhìn người lựa cá, lựa rau, chọn thịt là con biết ngay người đó có phải là người đàn bà khéo không.
Hưng nhìn mẹ và biết mẹ đang nhớ lại những ngày ở quê hương, và chàng hiểu nỗi buồn của mẹ…..nhưng Hưng chẳng biết làm thế nào. Có mẹ ở đây Hưng cảm thấy vui và an lòng vì có mẹ bên cạnh để được săn sóc lo lắng cho bà, nhưng nhìn mẹ lủi thủi một mình ở nhà khi cả nhà bận bịu kẻ đi học, người đi làm Hưng thấy thương mẹ vô cùng. Hưng tìm cách đưa mẹ chơi nhưng đi đến đâu bà Bảy cũng cảm thấy mình quá xa lạ, lạc lõng và cuối cùng bà chỉ thích ngồi nhà, bà vẫn thường tự nghĩ :
- Cái nước gì mà ra đường giờ nào cũng thấy xe chạy đầy đường nhìn mà chóng mặt, chẳng ai quen.
Hàng xóm hai bên nhà bà Bảy , vẫn vui vẻ gật đầu chào, nhưng bà vẫn thấy nhát sợ mỗi lần gặp họ, nhất là gia đình người Mỹ đen bên cạnh. Một buổi sáng khi cả nhà đi vắng, bà Bảy mở cửa ra sân sau, đang thơ thẩn nhặt những đồ chơi, giấy rác mà các cháu và đám bạn của chúng bỏ lại trong sân, bà Bảy thấy có một bóng hình to lớn đang phủ trùm trên người bà. Hoảng hốt giật mình nhìn lên, ông hàng xóm da màu bên kia hàng rào đang nhìn bà, cái con người to lớn với nước da đen kịt, với cặp mắt trắng dã vẫn chưa quen được với bà. Thấy bà nhìn, ông ta mĩm cười và nói một tràng gì đó với bà, bà Bảy vội vã gật đầu và bước giật lùi đi nhanh vào nhà và khóa cửa chặt lại. Từ đó bà tự giam mình trong nhà, khi cả nhà đi vắng bà chỉ biết ngồi đọc hết kinh này đến kinh kia và thơ thẩn hết cửa sổ này đến cửa sổ nọ. Bà Bảy mỗi ngày mang bệnh " thở dài" nhiều hơn và nói chuyện với mình nhiều hơn, ngay cả khi lũ trẻ ở nhà, bà vẫn nói chuyện với bà vì chúng mỗi khi tụ lại chơi giỡn, nghịch phá chúng nói tiếng Mỹ với nhau, bà Bảy ngồi nghe đám cháu nói chuyện mà thấy buồn và tủi thân, bà cháu ở chung một nhà nhưng một ngày nói được với nhau bao nhiêu câu. Mỗi lần tủi thân bà lại thở dài, và bà nhớ lại những ngày ở quê hương. Bà nhớ khuôn viên nhà thờ, ngày ngày hai bận sáng chiều bà vẫn đi bộ đến nhà thờ đi lễ đọc kinh. Bà nhớ những buổi sáng xách giỏ đi chợ và bà nhớ đến bà Năm, bà Tân…… và những người bạn còn lại nơi quê nhà, bà nhớ những ngày tháng bên nhau vui vẻ chuyện trò. Ở đây bà cũng có quen một vài bà bạn mà bà đã gặp họ vào những lần đi lễ Chúa Nhật, nhưng họ đều ở xa bà, Hưng có xin số điện thọai để bà nói chuyện với họ, nhưng bà Bảy không cảm thấy thích thú gì khi nói chuyện mà chẳng thấy mặt mủi người mình nói chuyện đâu cả, vả lại ôm cái điện thoại mới một chút bà cảm thấy hai tay mỏi rời nên bà chào hỏi vài cau và câu chuyện cũng đâm ra rời rã, chán chường như cái tâm trạng của bà.
Nỗi trống vắng, buồn tẻ vẫn bao vây bà, tiếng thở dài ngày càng gia tăng, bà Bảy cảm thấy ngày thêm lạc lỏng bơ vơ. Nhưng nỗi buồn bà vẫn cố dấu Hưng vì bà không muốn nhìn thấy sự lo lắng của vợ chồng Hưng, vì họ vẫn luôn tìm cách cho bà vui, các cháu vẫn luôn lễ phép đối với bà. Bà bảy thở dài và lẩm bẩm:
- Sống ở đâu cũng không bằng quê hương mình…..
LÊ ĐĂNG

Ý kiến bạn đọc
24/04/201815:13:57
Khách
người già ra đi là mang theo cã hàng xóm láng giềng , quê hương sang nước ngoài , nhưng 1 số người lại cố chấp kg chịu hoà nhập vào cuộc sống mới từ trong nhà ra ngoài xã hội ..... bác gái trong câu chuyện nàu nên suy nghĩ lại mình vì con vì cháu mới qua giúp chúng thay vì ngồi than thở ngậm nhấm quá khứ thì nên dạy cho các cháu tiếng Việt , hoà nhập với chúng nó kêu chúng dạy vài từ tiếng Anh chào hỏi dễ nhớ .... có gì khó khăn thì nói với con dâu con trai ...... sống trong nhà mà cứ buồn chán nãn thì sẽ đem cái chán của mình lây sang cho cã nhà , chúc bác sớm nhận ra và hoà nhập vào đời sống mới
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,406,522
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ bẩy của Bà.
Tác giả sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu, an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008 và đã góp nhiều bài kể lại những sinh hoạt sống động. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007 và rất có lòng với bạn hữu và giải thưởng Việt Báo. Cô hiện là cư dân San Francisco, làm việc tại thư viện của một trường trung Học.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, từng nhận giải bán kết và giải Việt Bút, hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Tác phẩm đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã. Bài viết mới nhất của ông kể về trường hợp một nữ tu trẻ gốc Việt phục vụ người nghèo trong vùng bão dữ ở Philippinnes hiện đang trong tình trạng thất tung, chưa biết sống chết ra sao.
Tác giả tên thật Nguyễn văn Hoa, sinh năm 1947 tại Quảng Bình, Việt Nam. Tốt nghiệp kỹ sư điện, học cao học và soạn luận án tiến sĩ kỹ sư (1970-75). Từ 1970 đến 1975 dạy đại học kỹ thuật tại Sài gòn. Năm 1975 định cư tại Hoa Kỳ, làm việc cho công ty tiện ích ở North Dakota cho đến năm 2012 thì về hưu.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện tình nhẹ nhàng, kèm theo lời đề tặng đặc biệt:
Nguyễn Cao Thăng là tên thật của tác giả, 52 tuổi, dân gốc Kinh 5 Rạch Giá, một cựu thuyền nhân, hiện là kỹ sư cơ khí của hãng máy bay Beechcraft tại Wichita, Kansas. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên ông là “Một Vòng 5,000 Miles” ký bút hiệu Thăng Nguyễn. Tiếp theo là bài “Đưa Cha Mẹ Già Qua Mỹ”. Sau đây là bài viết thứ hai.
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University miền Nam California hồi tháng 5, 2012 khi tròn 62 tuổi, đang volunteer tại một trường học ở Marysville trong khi chờ đi dạy.
Tác giả sinh năm 1956. Qua Mỹ tháng 10 năm 1994 cùng với gia đình theo diện HO.; Hiện sống tại thành phố Tacoma, tiểu bang Washington, làm việc cho một công ty thuộc ngành lâm nghiệp tại tiểu bang Washington, tham dự Viết về nước Mỹ từ đầu 2013. Sau đây là bài viết thứ sáu của cô.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Bài mới là một du ký vui.
Nhạc sĩ Cung Tiến