Hôm nay,  

Sương Mù Lạc Lối

27/03/200200:00:00(Xem: 180071)
Người viết: Trần Tú Anh
Bài tham dự số: 2-498-vb40320

Tác giả Trần Tú Anh đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ rất sống động. Bài “Tại cái tủ lạnh...” kể về bảo hiểm hoả hoạn của bà được đông đảo bạn đọc yêu thích. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.

Mấy hôm nay trời bỗng dưng đổi sắc với sương mù dày đặc buổi sáng sớm và lúc chạng vạng tối.

Mỗi sáng, tôi hết sức cẩn thận lúc đưa con đi học vì biết mình lái xe rất dở, mà đường đi thì hết lên dốc lại xuống đèo. Thằng con trai là"chuyên viên dậy trễ" mà cứ hay hối mẹ: "Mẹ ơi, đi mau lên, trễ rồi". Mỗi lần nghe cháu thúc, tôi đều đáp lại "Không được con ơi, nguy hiểm lắm, mẹ không thấy đường. Có thương mẹ thì làm ơn dậy sớm một chút nghe con." Chiếc xe không phải chạy mà lết, mà bò, cũng may đường thật vắng vẻ, thỉnh thỏang mới thấy vài ba chiếc xe chiếu đèn sáng đi về hướng trường học.

Tuy lái xe đã hơn mười mấy năm rồi nhưng mỗi lần lái xe đi trong sương mù là tôi sợ lắm. Tôi thuộc loại nhát (nhát gan) và nhác (nhác nhớm). Nhớ lúc còn ở Texas, 5 giờ sáng đã phải dậy đi làm.
Nhưng lúc trời đầy sương mù, tôi sợ quá, chi muốn nghỉ ở nhà. Nhưng biết làm sao, nghỉ một ngày là mất một ngày lương, thôi đành bấm bụng mà đi làm.
Vừa lái xe, tôi vừa khấn Trời Phật xin cho đến đuọc chỗ làm bình yên, vì sương mù dày đặc, rất khó thấy xe phía trước.

Một mình lái xe đi trong sương mù đã thấây sợ rồi, nhưng nếu trong xe lại kèm thêm thằng con và hai mẹ con đi lạc trong sương mù thì sẽ ra sao đây"

Tôi còn nhớ đó là một buổi tối chủ nhật, lúc con tôi được 8 tuổi.
Đang lim dim dỗ cho con ngủ, chuông điện thoại bỗng reo vang. Tôi nhắc máy nghe và tiếng ông xã ở đầu dây bên kia vang lên bên tai: ''Xe anh hư rồi, lên đón anh ở đường Yorba Linda.” Tôi quay lại nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 11 giờ 20 phút tối. Lạ thật! Chiếc Toyota nhờ thằng cháu sửa xong chiều nay, trả tiền cho nó rồi, sao lại hư mau vậy kìa" Tôi tính nhẩm từ nhà lên đường Yorba Linda độ khoảng 25 phút, vì đường 71 mới mở rộng thành freeway nên đi rất mau. Thôi đi đón ông về chớ biết sao. Không thể để con ở nhà một mình, tôi bồng cháu ra xe, cho ngồi ở băng sau, ràng nịt dây cẩn thận, đưa thêm mền gối cho cháu ôm, rồi lái xe thẳng đường hướng về phía freeway.

Trời đã khuya, trên đường không có một chiếc xe nào khác ngoài xe của tôi.
Những cột đèn sáng choang hai bên đường khiến tôi cảm thấy rất an tâm khi đi trong đêm tối.
Tôi ra freeway một cách mau chóng. Sướng thật! Đường rộng thênh thang mà chỉ một mình xe tôi đi thong dong.

Đi được khỏang độ 5 phút, những cuộn sương mù gíống như làn mây bắt đầu bay hai bên xe, càng lúc càng nhiều. Thật bất ngờ ngoài dự tính của tôi. Tối hôm nay có sương mù mà tôi không biết.
Đường đi càng lúc càng mờ dần cho đến khi tôi chỉ thấy được một lane duy nhất mà tôi đang đi, nhờ đèn xe chiếu sáng, ngoài ra, trước mặt, sau lưng, hoàn toàn không thấy gì cả.

Tôi bắt đầu run, hai tay ghì chặt tay lái.
Tôi lái xe chậm lại.
Một lúc sau, ngẩng đầu lên, lờ mờ thấy cây cầu ngang trên đầu, tôi sững sờ buột miệng; "Chết rồi! Mẹ lạc rồi!". Tiếng kêu thất thanh của tôi làm thằng con tỉnh giấc, cháu nói, giọng hoảng hốt: "Mẹ đi lạc rồi hả mẹ"''. Tôi đáp: "Ừ, không sao đâu, ngủ đi con". Tôi biết mình đi lạc không xa, từ 71 qua 91, tôi đã đi hướng East về hướng freeway 15, thay vì đi 91 West.

Đáng lẻ lúc gần tới 91 West, tôi phải sang lane nhưng vì tôi không thấy đường nên cứ đi mãi một lane. Làm sao bây giờ" Vấn đề là phải làm sao để thấy đườngđi. Vừa đi, tôi vừa lấy tay lau kiếng phía trong xe nhưng tấm gương vẫn cứ mờ. Đây là lần đầu tiên từ lúc có gia đình, tôi lái xe một mình với thằng con.
Những lần trước, nhiều lúc gia đình đi về khuya, có ông xã bên cạnh, tuy tôi lái xe nhưng ông có thể giúp tôi điều chỉnh máy lạmh, máy nóng, bỏ defrost và các nút khác. . . vì tôi lái xe là lái xe, hai tay tôi ôm chặt tay lái chớ không dám vừa lái xe vừa vặn nút này nút nọ.
Vả lại, khổ quá, chiếc 4 Runner đang lái lại quá mới với tôi, tôi chưa thuộc hết vị trí các nút (Tôi chưa thuộc bài!). Ngoài ra, tôi còn cận thị nữa chớ!Thật lạng quạng quá! Rõ khổ thân tôi! Nhưng không lẽ cứ đi hoài, không được, phải tìm cách quay trở lại. Chung quanh vẫn dày đặc sương mù, tôi lái xe mà cứ ngỡ như mình đang đi về một cõi xa xăm nào đó! Tôi nghĩ thầm "Lớ quớ có chiếc xe nào mà đụng chắc chết quá!"

Sau cùng, tôi quyết định ngừng xe lại giữa freeway, với tay bấm đèn chớp chớp màu vàng rồi bật đèn lên để kiếm nút điều chỉnh cho kiếng khỏi bị mờ.
Lúc xe ngừng, bên tai tôi liên tiếp nghe những tiếng "vụt, vụt", tiếng của những chiếc xe vọt mau đi ngang qua xe tôi.

Vài phút sau, kiếng xe đã lần lần được thấy rõ, tôi thấy trên xa lộ có vài chiếc xe qua lại thưa thớt. Tôi tìm đường quay trở lại. May quá, tôi bị lạc không xa. Thằng con thì im re, chắc đã ngủ rồi.

Quay về, tôi dừng xe bên hông một dealer bán xe, ngồi nghỉ một chút cho. . . tỉnh hồn.

Độ 5 phút sau, tôi bắt đầu mở máy xe. Nhấn mạnh bàn đạp nhưng không hiểu vì sao xe không chạy mà vẫn ở yên một chỗ, dù bánh xe thì quay thật mau. Tôi tắt máy và mở cửa xe bước ra.

Thì ra tôi đã đậu xe vào khoảng đất bùn do trận mưa hồi chiều để lại mà không biết. Bánh xe bên trái đã bị lún bùn nhưng không sâu lắm.
Bước vào ngồi trong xe, tôi cố nhấn ga thật mạnh. May quá, cuối cùng xe đã vọt chạy đem theo một đống bùn bám vào bánh xe mà ngày hôm sau tôi mới thấy được. Hú hồn!

Kim đồng hồ trong xe đã chỉ hơn 12 giờ khuya. Như vậy là tôi đã đi lạc khơang 45 phút. Freeway vắng tanh, thỉnh thoảng có hai ba chiếc xe chạy qua và sương mù đã bớt. Tôi chạy vào đường Yorba Linda, vừa đi vừa nhìn quanh dòm chừng có chiếc xe nào hư dọc dường, nhưng tìm hoài chẳng thấy gì cả, chỉ thấy đường vắng tanh đến dễ sợ.
Lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi cảm xúc, tôi giận ông chồng ham vui, tôi giận tôi sao quá lạng quạng lúc lái xe, và tôi thương thằng con vô cùng.
Tội nghịệp nó! Đáng lẽ giờ này cháu phải được ngủ yên ở nhà, gần 1 giờ khuya rồi mà hai mẹ con cứ long nhong ngoài đuòng thật không giống ai!

Tôi ghé vào tiệm xăng Mobil để nhờ gọi điện thoại cho ông xã.
Mượn được điện thoại rồi cũng như không vì ông xã tôi có điện thoại mà mấy khi chịu mở máy. Đành chịu! Tôi nhất quyết lái xe về nhà, không đi tìm chồng nữa vì thấy đi ban đêm sao mà nguy hiểm quá!

Xe vòng ra freeway, đi được một đoạn, thình lình tôi thấy dưới chân cầu có một chiếc xe đang chớp đèn vàng. Đi chậm lại, nhìn lại hóa ra ông xã đang co ro đứng chờ. . .

Thôi nghe ông xã, lần sau rủi ro xe có hư thì ông nên nhờ xe kéo tới kéo tốt hơn, vì bà xã của ông lái xe ban đêm lạng quạng quá.

Trần Tú Anh

(Theo lời kể của chị bạn cùng xóm)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,732,596
Đây là bài viết thứ hai của tác giả, bài chuyển tới bằng điện thư. Mong Cao Đắc Vinh tiếp tục viết và vui lòng bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ. Thiên Thần Đen là chuyện sống thực tại nơi cô làm việc.
Tác giả sinh năm 1938, cựu sĩ quan an ninh quân đội, sang Mỹ theo diện H.O. vào năm 1990, hiện đã về hưu và an cư tại Westminster. Ông tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2008 và đã góp nhiều bài viết giá trị. Bài mới sau đây mang tựa đề "Tu thành Linh Mục nhưng không thích làm "cha" thiên hạ." Công việc ông Cha này chọn là cải trang đi vào các động mãi dâm, những ổ chứa, ổ buôn người, giúp giải cứu những nạn nhân bị buộc làm nô lệ lệ tình dục.
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, cựu sĩ quan VNCH, cựu tù công sản, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng.
Tác giả là một huynh trưởng viết về nước Mỹ, nhận giải danh dự từ năm 2000, và liên tục góp nhiều bài viết giá trị, để hỗ trợ và cổ võ việc Viết Về Nước Mỹ. Trước năm 1975, ông là nhà giáo, quân nhân QLVNCH, khóa 18 Thủ Đức. Định cư tại Mỹ, sau nhiều năm làm việc cho Sypris Data System Los Angeles, ông hưu trí cuối 2009. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Trước 30/4/1975, tác giả từng viết nhiều truyện ngắn trên bán nguyệt san Tuổi Hoa, và các truyện dài xuất bản bởi Tủ Sách Tuổi Hoa - hiện có trên trang mạng: http://tuoihoa.hatnang.com/ và http://www.camlinguyenthimythanh.com Sau ngày 30/4/1975, Cam Li không viết nữa, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, đã 2 lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ: giải danh dự 2009, và Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010. Đón năm mới 2013, mời đọc bài viết cuối năm của Khôi An kể chuyện về thanh âm, ca nhạc.
Tác giả làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Giải Á Hậu. Bài viết mới, chuyện cuối năm bên Tây vẫn đầy hương vị của Little Sàigon.
Là con gái một quân nhân VNCH, từ bé, nàng từng nghĩ mình sẽ là vợ lính. Sau đổi đời, trưởng thành tại Hoa Kỳ, nàng chống lại Bố để kết hôn với một thuyền nhân. Ngày cưới đúng vào mùa giáng sinh. Năm nay, kỷ niệm 22 năm thành hôn, chàng đang trong nhà tù cộng sản tại Việt Nam.
Thêm một cánh chim đầu đàn thuộc thế hệ đầu tiên của người Việt tại Hoa Kỳ vừa từ trần: Cụ Nguyễn Văn Thịnh, vị niên trưởng của một gia đình thuyền nhân gồm 58 người định cư tại San Diego, đã ra đi vào lúc 4 giờ 57 chiều ngày thứ Hai 17-12-2012, nhằm ngày 5-11 năm Nhâm Thìn, hưởng thọ 83 tuổi.
Nhạc sĩ Cung Tiến