Hôm nay,  

Ngó Nhau Từ Kỷ Niệm Đầu Bão Giông

4/4/200200:00:00(View: 167016)
Người viết: Hoài-Cẩm Lê Văn Hưng
Bài tham dự số: 2-503-vb30326
Tác giả sinh năm 1956, cư trú tại Garden Grove, Nam California, hiện là công chức của tiểu bang. Đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông.

Mai sau còn dự hội nào,
Ngó nhau từ kỷ-niệm đầu bão giông.
("cho mai sau." Bùi Giáng)
12 giờ rưỡi khuya. Giờ thường lệ. Tuân làm "ca" 2 nên giờ này mới về. Sau khi tắm và ăn khuya, Tuân ngồi vào bàn computer. Đây là thói quen của anh, đã từ lâu lắm rồi. Nhưng mấy hôm nay Tuân không buồn mở máy lên. Chiếc màn ảnh tối đen phản chiếu bóng hình của anh. Một hình ảnh bị méo mó trong bộ Pyjama. Đơn độc!
Hàng xóm đã ngủ hết. Cảnh vật yên lặng như tờ. Có lẽ hôm nay là ngày trăng tròn. Bóng trăng chiếu xuyên qua cửa sổ. Sáng vằng-vặc. Tàng lá cây bên ngoài khung cửa, theo làn gió, lắt-lay làm chao động ánh trăng in trên mặt bàn ngổn ngang những giấy, những viết…Theo sự nghiên cứu của các khoa học gia thì mức độ tai nạn, tội ác thường gia tăng, cũng như những bệnh nhân tâm thần thường hay lên cơn trong những ngày rằm. Chẳng trách hôm nay bệnh nhân trong Unit của anh cứ thay nhau lên cơn seizures (co giật) và thích đập phá.
Tuân lười biếng đưa tay bấm nút chiếc máy CD. Giọng hát của một cô ca sĩ thời thượng ai oán:
- "Tình mình bây giờ như mây trên sông, mưa đầu sông, mưa cuối sông…"
Ừ, tình chúng ta bây giờ có khác chi cơn mưa ở hai đầu của phòng sông. Cùng là nước từ trời rơi xuống mà không hội tụ lại được một chỗ. Nhưng mưa hòa vào sông nước thì còn có ngày gặp gỡ, chứ tình chúng ta thì…!
Suy nghĩ miên man không biết 3 giờ sáng. Tắt đèn, Tuân, chậm chạp, lần mò trong bóng tối đi về phía giường. Tiếng kêu ken két của khung giường sắt vang lên trong đêm. Lạnh lùng.
Tuân thở dài. Mắt mở to nhìn lên trần nhà. Chiếc đồng hồ kêu tích tắc đều đặn trên tường. Bên ngoài, thỉnh thoảng tiếng vài chiếc xe lao vút đi trong đêm.
Tính đến hôm nay, Tuân và Thùy Hương quen nhau đã 3 năm. Trước thời gian 3 năm ấy, anh sử dụng computer như một phương tiện để làm việc, chỉ thỉnh thoảng lên internet để đọc tin tức hoặc search (tìm) một vài điều gì đó mà thôi. Một hôm trong lúc ngồi với mấy thằng bạn trong bàn nhậu, nghe chúng kháo với nhau về mấy cái chatrooms. Tuân lơ đãng nhấm nháp mấy sợi râu mực mà mắt thì nhìn vào màn ảnh TV đang chiếu cảnh đổ nát của thành phố New York sau trận phá hoại của bọn khủng bố Osama Bin Laden làm sập hai tòa nhà chọc trời của World Trade Center. Không biết chúng nói chuyện gì mà một thằng ngồi cạnh hích cùi chỏ vào hông anh bảo "Sao mày không thử cho vui"" "Thử gì"" anh hỏi mà mắt vẫn không dời TV. Khi biết chúng bảo Tuân vào chatrooms để liên lạc với các em gái hậu phương," anh uể oải lắc đầu, "Tao không có thì giờ".
Câu chuyện vui đùa trong buổi nhậu được mau chóng theo những chai bia lần lượt cạn trong buổi tối đó, cho đến một hôm Tuân bị mổ chân vì lớp đệm giữa 2 khớp xương ở đầu gối bên phải bị rách sau khi đưa một bệnh nhân từ gurney vào giường. Nghỉ ở nhà cả tháng trời. Đi đâu cũng phải dùng nạng. Hết ăn rồi ngủ, riết đâm chán. Tuân chợt nhớ đến lời của mấy đứa bạn xúi hôm trước, nên lò mò tới mở computer lên và vào chatroom.
avxyn501: Chào Thùy Hương.
Dòng chữ anh vừa đánh sau khi "enter" đã hiện lên màn ảnh. Xong, Tuân ngồi bật ngửa trên chiếc ghế dựa để chờ chat member có tên "thuy dương20" trả lời.
Không hiểu tại sao Tuân lại chọn Nickname cho mình là "abxyn 501". Một tập hợp của những mẫu tự và những con số không theo qui luật nào. Đọc lên nghe không có nghĩa gì cả. Và cũng không biết lý do gì đã khiến anh click vào nick Thùy Hương. Thời đại điện toán đã tạo ra những hành động, việc làm mà con người mặc nhiên chấp nhận. Phải chăng đó cũng là một hình thức văn hóa" Văn hóa điện toán!
À, đây rồi. Tuân nhổm dạy. "Đối phương" đã trả lời!
Thuyhuong 20: Chào, anh đang ở đâu"
Hai bên bắt đầu liên lạc với nhau qua Internet như thế mỗi đêm. Mỗi lần vào chatroom là họ lại được biết về nhau thêm một chút, và lòng quyến luyến đã nẩy nở tuy người này không thấy mặt người kia. Một sự liên hệ rất điện toán, ít ra là trong thời gian đầu. Nhiều khi Tuân cảm thấy buồn cười về mối quan hệ đó. Một mối quan hệ được tạo dựng nên qua phương tiện của chiếc màn ảnh nhỏ chứa đầy những dòng chữ sau khi input những chuỗi số 0 và số 1, tức là những ý niệm vô tri giác, không dính líu gì đến trái tim. Những bytes đã đóng vai trò như những viên gạch làm cho tòa nhà tình cảm của hai người ngày một, ngày hai thêm vững chắc và vươn cao. Nếu tổ tiên chúng ta sống lại chắc sẽ bứt đầu bứt tai vì không thể hiểu nổi khi thấy thế hệ con cháu cũng biểu lộ những hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục trước một cái máy giống y như đang đối diện với một con người bằng xường bằng thịt.
Sau khi trao đổi hình ảnh, hai người quyết định gặp mặt nhau. Thùy Hương ở tận bên miền đông, Philadelphia. Tuân ở mãi bên bờ biển phía tây, miền nam California nắng vàng. Từ nhỏ Thùy Hương chưa hề biết phong cảnh của vùng có đông dân tị nạn người Việt nhất nước Mỹ này, nên cũng muốn làm một chuyến du lịch, đồng thời để gặp Tuân luôn thể. Tháng trước, cô gởi email cho Tuân và báo anh chuẩn bị để ra đón cô tại phi trường khi cô biết được số chuyến bay của American Airlines trong vòng vài ngày nữa. Trong thư Thùy Hương bảo cô nôn nóng muốn gặp Tuân vô cùng. Bao nhiêu tình cảm Thùy Hương thổ lộ không che dấu. Tuân cũng buồn chồn không kém. Lần đầu được gặp người yêu mà!


Đến ngày Thùy Hương qua, Tuân xin nghỉ làm ở nhà để đi đón. Hai giờ chiều máy bay mới tới LAX, thế mà từ sáng chàng đã dạy sớm để dọn dẹp nhà cửa. Hết đi ra lại đi vào. Hết sửa sang bình hoa lại lau quét bàn ghế…mà mắt cứ trông chừng đồng hồ mãi. Trang trí cách nào chàng cũng thấy chưa được vừa lòng. 12 giờ trưa! Tuân đi lên phi trường. American Airline đây rồi.
Chuyến bay được biết sẽ đến đúng giờ. Trong khi chờ đợi, Tuân vào quán gần đó uống nước. Từ chỗ ngồi, chàng có thể quan sát dễ dàng những hành khách đi từ máy bay ra cổng. Tuân định sẽ dành bất ngờ cho Thùy Hương bằng cách để nàng tìm kiếm mình một lúc đã, rồi chàng mới sẽ lẽn ra sau lưng và bịt mắt nàng. Chàng muốn thấy nàng nũng nịu và làm mặt giận.
Ly nước đã cạn từ lâu. Quái! Hình như hành khách ra hết rồi mà sao vẫn chưa thấy Thùy Hương. Bảo rằng mình không nhận ra Thùy Hương thì thật vô lý. Tuân tiến về một nhân viên hàng không đứng gần cổng để hỏi thì được anh ta xác nhận là không có người nào trên máy bay nữa. Hiện giờ chỉ có những người lao công quét dọn đang làm việc trên ấy mà thôi. Điện thoại tay của chàng không gọi được trong phòng chờ đợi của phi trường vì sóng bị cản. Tuân chạy vội xuống đường để liên lạc với Thùy Hương, nhưng chỉ nghe chuông reo mà không ai trả lời. Chàng cố bám víu vào hy vọng cuối cùng là Thùy Hương đã đổi chuyến bay nhưng không báo kịp, nên chàng ráng đợi đến tối khi không còn chuyến bay nào đến từ Philadelphia nữa mới chịu ra về.
Những ngày sau đó Tuân gửi đi không biết bao nhiêu email mà không thấy người yêu trả lời. Thế rồi một tuần. Rồi hai tuần trôi đi. Tuân không được tin tức gì của Thùy Hương. Anh vào Internet để xem Status thì biết là tất cả những emails anh gửi đi đều chưa đọc. Thậm chí gọi Thùy Hương qua số điện thoại tay của cô cũng không xong. Ních của Thùy Hương cũng không thấy xuất hiện trên chatroom. Tuân giật mình vô kể tại sao cứ ỷ lại vào điện thoại tay của Thùy Hương mà không chịu hỏi số điện thoại nhà của hai chị em nàng để phòng những trường hợp như thế này. Mà cũng thật bực mình. Dù có chuyện gì đi nữa thì Thùy Hương cũng phải báo cho Tuân biết một tiếng chứ. Cô phải biết là Tuân lo lắng cho cô biết là chừng nào. Không thể yên tâm làm việc được, Tuân phải xin sở để được nghỉ phép. Tâm trạng của Tuân giống như của một con thú bị thương!
Một ngày Tuân vào Internet không biết bao nhiêu lần với hi vọng sẽ được email của người yêu. Cứ mỗi khi icon thư mở nắp và hình chiếc bì thư màu vàng ló ra kèm theo câu "You got mail" là anh khấp khởi mừng thầm. Nhưng cũng bấy nhiêu lần Tuân thất vọng, vừa giận vừa buồn. Chỉ toàn những thư quảng cáo, còn thư của Thùy Hương thì vẫn bặt vô âm tín!!!!
Ngày thứ sáu tuần rồi, khi mở email, lại "You got mail." Tuân, mặc dù vẫn nóng lòng chờ thư, cảm thấy hơi bực mình một cách vô cớ khi nghe điệp khúc cũ ấy! Bỗng mắt Tuân sáng lên khi thấy trong danh sách thư gởi đến có thư của Thùy Hương! Tay anh run lên đến nỗi không di chuyển "Con chuột" một cách chính xác để đọc bức thư. À, thì ra Thùy Hương dùng bức thư cũ của anh đã gửi cho cô trước đó để reply (trả lời). Chắc cô nàng làm biếng đánh máy lại địa chỉ email của Tuân đây mà. Liếc nhanh xuống thư Tuân đọc thấy:
Anh Tuân,
Đúng ra tôi phải viết thư này sớm hơn, nhưng vì bận rộn quá trong thời gian vừa qua để lo cho Thùy Hương nên đến hôm nay mới chợt nhớ đến computer. Xin anh thứ lỗi. Sở dĩ tôi biết được địa chỉ email của anh là vì Thùy Hương đã saved sẵn password nên tôi mới vào internet và đọc được những thư cũ của hai người và tôi xin dùng địa chỉ trong bức thư anh đã gửi cho em tôi để viết thư này cho tiện.
Tôi rất cảm động về tình cảm mà anh đã dành cho em tôi. Thay mặt cho Thùy Hương, tôi xin cám ơn anh! Tôi không ngờ hai người quen nhau đã lâu. Những 3 năm rồi! Thế mà con bé kín miệng quá, không cho tôi biết một tí gì.
Thật đáng tiếc, chuyến đi Cali. Của Thùy Hương để thăm anh đã không thành! Hôm nó đi mua vé máy bay về, khi tới ngã tư Vine Street và đường số 10 thuộc khu vực Chinatown thì bị một chiếc xe chở xăng quẹo trái lấn qua lane của nó và cán nát chiếc xe của con bé. Khi tôi biết tin tới nơi thì Thùy Hương đã tắt thở! Khốn khổ cho chị em tôi! Khi vượt biên qua đây chỉ có hai chị em sống để cho em tôi học lên đại học. Đến khi sắp đặt được mục đích thì nó lại bỏ tôi mà đi! Làm sao tôi sống nổi đây hởi Trời"
Thôi, xin anh cũng đừng quá buồn. Hãy giữ gìn sức khỏe. Nếu cần biết gì thêm, hay anh cần gì mà tôi có thể làm được xin anh đừng ngần ngại. Đây là số điện thoại và địa chỉ của tôi……Xin chào anh Tuân.
Những giòng chữ nhảy múa trên màn ảnh. Tuân ngồi bất động như một tượng đá. Tê điếng! Những hàng nước mắt ràn rụa. Gương mặt của Thùy Hương trong bức ảnh để nơi bàn nhòe đi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chàng đăm đăm, nụ cười tinh nghịch. Đó! kỷ niệm đầu tiên và cuối cùng mà nàng đã gửi cho Tuân, và chàng đã in ra từ chiếc máy in của computer.
Ngó bức ảnh của Thùy Hương mà Tuân thấy cả một trời giông bão nổi lên trong lòng mình! Em ơi! Làm sao ta gặp được nhau"
Lê Văn Hưng

Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 866,703,927
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến