Hôm nay,  

Bản Án Ba Mươi Năm

01/05/200200:00:00(Xem: 202103)
Người viết: THỤY NHÃ

Bài tham dự số: 2-528-vb80428
Thụy Nhã 22 tuổi, định cư tại Utah, học năm cuối Psychology. Cô là một trong những tác giả đã góp nhiều bài Viết Về Nước Mỹ đặc biệt: "Mắt Nâu", "Im Đi Bà Ơi", và "Check Point, Những Ngày Ta Mất Nhau"... Sau đây là bài viết mới nhất của cô, cho thấy thêm một cách viết, cách nhìn, cách nghĩ khác thường khi viết về nước Mỹ.


Trong đêm bà thì thầm:

-Ông, tui muốn mua cái nhà!

Vừa nghe bà nói, ông giật bắn người, từ trên giường rớt xuống sàn nhà cái rầm. Ông lồm cồm bò dậy, cố trấn tĩnh:

-Bà muốn mua cái nhà cho con Mimi hả" Được, mai tui ra Kmart mua cho.

Bà gầm:

-Mimi là con nào mà ông đòi mua nhà cho nó" Ông nói gì" Con mèo à. Mèo gì" Mèo rừng, mèo nhà hay mèo hoang" Ông ở dzới nó bao lâu rồi, ông dấu nó ở đâu" Ông muốn tôi phải tự tử ông mới dzừa lòøng hả"

Thấy tình hình Trung Đông căng thẳng, "bom tự sát" săép nổ đến nơi, ông đành tỏ thiện chí hoà bình:

-Dzậy bà muốn mua nhà "bi lớn"" Tui liệu cơm gắp mắm, tui mua cho bà.

Bà ngỏn ngoẻn, quên mất Mimi là con nào, trở về "mục tiêu" pháo kích:

-Mấy ngàn "sìwe fịt" được rồi ông. Tui thấy nhỏ lớn hông quan trọng. Quan trọng là mình có một chỗ riêng với nhau. Có điều cái "lót sai" phải rộng rộng. Tui muốn có cái vườn đủ loại. Phải có cây bưởi. Hồi mình mới quen, ông nhớ chỗ gốc cây bưởi sau vườn hông" Phải có cây chanh. Con gà cục tác lá chanh mà. Phải có vườn ngò gai, rau quế để nấu phở. Còn món "giả cầy" cho ông nữa. Phải có mấy luống giềng, mấy bụi lá mơ. Quên, còn nữa...

Ông nghe nói lại giật bắn người, xém rớt:

-Bà nói cái gì vậy" Mấy ngàn square feet" Cái vườn của bà sắp thành cái rừng đó. Một chỗ riêng cho mình thì chỉ cần bằng gốc cây bưởi ngày xưa là đủ rồi, cần chi cái rừng rậm rạp dzậy cho nó lạnh lẽo"

Bà nhéo bắp vế ông, bàn tay nóng ran:

-Cái ông này, già đầu còn nói bậy. Bây giờ ở Mỹ chứ có còn ở trong trại cải tạo đâu mà rừng dzới cây. Mấy ngàn "sìwe fịt" đây là tui nói cái nhà có máy lạnh, máy nóng, máy mát mát đàng hoàng sao mà lạnh lẽo được.

Nghe tới căn nhà có đủ máy lạnh máy nóng, ông... run:

-Bà suy nghĩ kỹ chưa" Dzợ chồng mình nghèo, ở apartment được rồi, dzừa túi tiền. Có cái nhà làm chi, bà"

Bà thấy ông có mòi "lủi", lồng lộn:

-Có cái nhà làm chi hả" Có cái nhà cho bằng chị bằng em chứ chi" Có cái nhà để ngoi mặt lên nhìn người ta chứ chi" Có cái nhà để có chỗ chui ra chui vô chứ chi" Có cái nhà để khỏi sống chui sống nhủi trong apartment chứ chi"

Sau mỗi chữ chi, tứ chi ông theo phiên nhau bầm tím. Ông cố đấu dịu:

-Mình hông có tiền saving, tiền checking, tiền này tiền kia, lương lại thấp, mua nhà chưa chắc được đâu. Với lại ở apartment tui thấy khỏe re. Ở nhà thuê người ta làm hết cho mình, từ cắt cỏ, làm vườn, cho tới trả luôn tiền nước, tiền rác... Nếu mua được nhà, cái gì mình cũng phải tự lo...

Chưa nói hết câu, ông đã thấy một cẳng chân "voi" gác ngang... cổ và tiếng "voi rống" vang khắp phòng. Bà đang tiến quân như chẻ tre. Ông chỉ còn cách... đầu hàng "vô điều kiện".

***

Sáng hôm sau, vừa bước ra từ văn phòng địa ốc, bà tươi rói:

-Xong xuôi. Mai ông theo tui ra lô đất, lựa một miếng chắc thịt, chắc da, láng lẩy, tui xây nhà cho ông ở.

Ông nói không ra hơi, đưa tay chỉ chỉ vô cái bóp bà đang đeo lủng lẳng.

Bà thông minh, hiểu ngay ý chồng:

-Ông sợ hông đủ tiền down à" Ông hông nghe cậu broker đó nói "No Down, No Money, No Credit" hả" Dzới lại cậu broker biểu mình chọn cái loan fix ba chục năm. Còn ba chục năm lận, sợ gì hông kiếm ra tiền ông"

Ông đau khổ nhìn lên, chỉ tay vào toà building nhà băng cao ngất trời.

Bà nhìn theo tay ông, líu lo:

-Ông sợ tiền lời cao hả" Ông không biết sau khi hai "con chim sắt" lao dzô cái tháp đôi ấy, tiền lời xuống thấp bằng... mặt đường hả"

Bà vừa nói vừa đưa tay kẹp cổ ông chồng nhấn xuống cho vừa tầm mặt đất.

Cuộc chiến kết thúc. Bà, hai trận thắng hai.

*

Hai giờ sáng, màn biểu diễn karaoke bất tận rồi cũng có lúc ngừng. Xong luôn tiệc tân gia, bà mở cửa tiễn người khách sau cùng:

-Thu dzìa nha Thu. Mai mốt Thu tới chơi nhà chị, có muốn ngủ qua đêm nói chị biết trước. Thu biết đó cái nhà mới xây, đâu có giường có nệm gì. Phải chi Thu nói chị biết trước, chị ra RCWilley mua cái giường mấy trăm ngàn, bộ nệm mấy chục ngàn cho Thu nằm. Trước để Thu nằm một đêm cho êm, sau rồi chị trả lại, nhằm nhò gì đâu Thu. Cảm ơn Thu tới chơi, chị xin lỗi đã hông tiếp Thu được chu đáo. Thu thấy hông chị đã từ chối hết sức rồi mà mấy ổng nhất định bắt chị hát cho bằng được. Thu biết hông, hát một lúc mười mấy bài khó lắm chứ hông phải dễ nha em, hên là chị có giọng opera nên chị hát một lúc hai mươi mấy bài ngon lành. Thu biết hông, mấy hôm nay chị còn bị đau nữa đó em. Chị chạy ngang chạy dọc, lo từng đồng từng cắc mới mua được căn nhà. À, căn nhà em thấy sao, bự quá phải hông em. Nhất định là bự rồi. Ừa, bốn phòng ngủ, ba phòng tắm, hai family room, hai kitchen, một living room có wet bar, garage ba xe, sân trước, vườn sau... A,Ø Đau chân hả em" Tội nghiệp chưa, hồi nãy chị thấy em leo lên cái cầu thang, chị thấy thương quá. Cái cầu thang nó xây sao mà cao thế hả em, cứ như cái cầu thang bắc lên trời ấy. Em thấy cái giường trong Master Bedroom thế nào" Thì King Size mà" Nằm lên, thấy êm như thời con gái, sướng lắm em ạ. À mà em có nhìn quanh phòng chị không" Từng tấc thảm chị trải trong phòng đều do những "đì dai nơ" nổi tiếng nhất tạo mẫu đó nha em. Ủa quên, em chưa ngồi lên thử hả. Cái toilet trong rest room ý mà. Cái toilet ấy nó quay được em ạ. Hèn chi nó là siêu cường quốc, đúng là chỉ có nước Mỹ mới chế được ra nó...

Ông ngồi ru rú trong góc cái walking closet, tay cầm chặt tờ bill. Tiếng bà tâm sự với cô Thu nào đó cứ dội vào tai ông như âm thanh từ dàn Hifi nổi. Tội nghiệp cô ta bị bà "oanh tạc" tới tấp, không nói lại được câu nào. Rồi. Cơn oanh tạc có vẻ xong. Chắc cô ta đã được phóng thích. Sẽ đến lượt cô ta nửa đêm dựng cổ ông chồng dậy, mô tả cái nhà mà cô ta muốn mua. Hắn ta -anh chồng xấu số của cái cô Thu ấy- rồi cũng giống như mình thôi... lại thêm một con ruồi sắp sập bẫy.

Biết sẽ có thêm kẻ đồng số phận như mình, ông thấy được an ủi. Cái walking closet ông đang ngồi có vẻ bớt lạnh lẽo. Ông nhớ cái trại tù cải tạo, nhớ manh chiếu rộng chưa đầy ba gang tay. Sống một manh chiếu. Chết một manh chiếu. Ông nằm xuống, vòng hai tay ra sau đầu làm gối. Coi nào, so với chỗ nằm trong nhà tù, cái walking closet này chao ôi là mênh mông. Ông đã ở tù cải tạo gần 10 năm. Mười năm tù không cần một bản án.
Có cái gì đụng
đụng mang tai ông, ngứa ngứa. À, đó là tờ bill ông vẫn nắm trong tay. Ông nắm nó chặt hơn, nó là bản án ba mươi năm. Ba mươi năm còn lại ông sẽ là tù nhân trong một nhà tù có bốn phòng ngủ, ba phòng tắm, hai family room... chưa kể cái toilet quay quay với bà là cai ngục.

THỤY NHÃ

21-04-2002

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 865,406,966
Buổi chiều, sau khi tôi đã hoàn tất việc cơm nước và dọn dẹp, các con tôi xem Tivi, tôi có được những phút yên tĩnh một mình trên căn gác nhỏ nầy để tập dợt nhạc Pháp xưa: "Maman oh Maman, Tout les garcons et les filles. Adieu jolie candy ..." rồi trở về nhạc Việt với Phạm Duy, Từ Công Phụng, Trịnh Công Sơn…. Bây giờ đã vào Hè, tôi mở cửa sổ
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Nhạc sĩ Cung Tiến