Hôm nay,  

Nghĩa Chị

04/05/200200:00:00(Xem: 205129)
Người viết: Lê Như Đức
Bài tham dự số: 2-529-vb20429
Tác giả Lê Như Đức, giải sơ kết Viết Về Nước Mỹ năm 2000-2001, với nhiều bài viết giá trị: Công Tử Vượt Biên, Cây Chuối Sứ... Mọi bài viết của ông đều thể hiện tấm lòng yêu thương và tinh thần nhân bản hiếm có. Kỷ niệm 30 Tháng Tư năm trước, Lê Như Đức một lần viết về “Ơn Anh.” Tháng Tư năm nay, ông viết về “Nghĩa Chị”. Anh hay Chị trong bài viết của ông không chỉ là một người mà là mọi người, mỗi người. Mời bạn tìm chính mình trong bài viết của ông.
++
Xin dâng tặng đến thế hệ các chị của tôi.
Ơn anh tôi viết đầy trang giấy,
Nghĩa chị muốn nói muôn vàn lời.
Chị là người tôi thương mến bao năm nay. Mỗi lần nhắc đến chị tôi đều thương sót cho cuộc đi đầy gian truân đọa đầy đã không ngừng đến với chị. Máu và nước mắt của chị đã tràn đầy trên giải đất cong hình chữ
S của nước tôi ngày ngày. Phần máu, phần nước mắt không ai có thể đong nổi phần nào hơn" Tôi chỉ ao ước phần máu nhiều hơn cho chị bớt đau khổ. Máu chảy tuy đau nhưng không đau nhiều bằng nước mắt chảy, chị nhỉ"
Tình cảm chị đã thấm sâu vào lòng người dân nước tôi từ ngàn năm trước.
Hình như định mệnh bắt chị phải gánh chịu tất cả những khổ đau của xã hội và gia đình. Tôi chưa thấy ai có nhiều hy sinh lẫn mất mát như chị. Dân tộc tôi đã mang nợ chị quá nhiều. Gặp chị, xin chị cho tôi được nắm tay, bá vai chị tỏ nhiều thương mến.
Khi tôi sinh ra, xã hội vẫn còn mang nhiều giáo điều của Khổng, Mạnh. Công, Dung, Ngôn, Hạnh chị có đủ. Tứ đức, tam tòng chị phải theo. Giáo điều đã một phần bó buộc cuộc đời chị. Chị nhiều lúc phải mất tự do cho tam tòng, lắm khi lầm than cho tứ đức.
Anh mất sớm, đời chị hẩm hiu nuôi con một. Phu tử tòng tử, chị phải tuân. Xã hội đã không một chút nâng đỡ, người người vô tình làm ngơ. Mặc dù tuổi chỉ mới hơn đôi mươi, tóc chị đã chớm bạc. Chưa qúa ba mươi chị đã phải quạnh hiu lạnh lùng. Tái gía người đời sẽ đàm tiếu. Sang sông hàng xóm nói cười chê. Nỗi lòng chỉ một mình chị gánh đủ. Nuôi con không ai giúp đến một đồng. đượïc một tiếng khen chị đã phải trả bằng cả cuộc đời. Mang danh chị vô tình đánh mất tuổi yêu đương.
Hỡi những ngươiø còn mang nặng giáo điều. Xin ước kiếp sau người sinh làm phận gái góa. Nuôi con một mình để dành lấy tiếng thơm. Người sẽ thấu hiểu thêm những giáo điều mình đang theo.
*
Ngày tôi lớn lên chiến tranh bùng nổ khắp nơi. Anh phải xông pha ra chiến trường, chị ở lại hậu phương nuôi đàn con nhỏ. Một thân trơ trụi, chị phải coi sóc đến ba nhà: nhà chồng, nhà cha và nhà mình. Lúc chị chạy qua nhà chồng tủi phận làm dâu. Khi bước về nhà cha khóc tròn hiếu đạo. Bao năm bú mớm đàn con ốm yếu èo oặt. Lương sĩ-quan dù khéo tính cũng không đủ sống đến hai tuần. Chị lại phải tần tảo ngược xuôi, buôn bán kiếm thêm chút ít cho đàn con dại.
Hết nuôi con đến lo cho chồng. Ngày Xuân chị ra tận những đồn xa hẻo lánh tận cùng của đất nước để hy vọng mang một món qùa, một lời ca chia xẻ. Đêm văn nghệ tiền đồn, vừa hát vừa nhớ tới anh nơi tận cùng kia của chiến tuyến. Dù nhiều bổn phận và trắc trở, chị cũng thành lập được binh chủng cho nữ quân nhân. Tuy phôi thai nhưng cũng biết bao chiến công. Ngày chị lo việc tải thương binh, đêm về dậy con đánh vần từng chữ quốc ngữ. Lo nước, lo chồng, lo con chị làm dư. Lo cho chính mình chị không tròn.
*
Rồi ngày đó nhẫn tâm đến như nhiều lần chị linh cảm. Anh nằm xuống hy sinh cho đất nước như hôm qua nằm ác mộng thấy. Vừa quấn khăn tang cho đàn con, chị khóc đến ngất.
"Mùi hương cứ tưởng hơi chồng. Ôm mồ cứ tưởng ôm vòng người yêu."
Nhìn gia đình chị trong những mảnh áo trắng mầu tang tóc, tôi nghĩ nhiều đến tương lai của mọi người: của chị, của con chị và của chính tôi nữa. Tôi chỉ biết khóc thầm thương cho những đau khổ chị phải mang.
Nước mắt chảy vẫn đau nhiều hơn máu chảy, chị nhỉ" Chỉ riêng chị mới thấu rõ được điều này.
Xã hội cũng vẫn chưa có những giúp đỡ nhiều cho những gia đình thương binh liệt sĩ. Ngoài lương tháng cuối của anh và tiền tử bồi thường, chị chỉ có được thêm hai cái lon Trung-úy mạ vàng sáng chói và lá cờ vàng ba sọc đỏ phủ quan tài anh.
Đau đớn thay, Chinh-phụ ngâm khúc chị khóc hàng giờ. Lạnh lùng, ngâm khúc Cung oán hàng đêm.
Gạt hai hàng nước mắt chôn chồng, chị nhìn đàn con thơ đeo mảnh khăn tang nghĩ đến ngày mai. Hai bàn tay nhỏ làm sao chị chống đỡ được cho ba nhà. Một goá phụ khốn đốn nuôi thân phải coi sóc một lũ con dại. Bốc từng nắm đất nhỏ phủ hòm anh, chị đã chôn sống cuộc đời mình còn lại. Ba mươi năm dài lẻ loi một buồng vắng. Gần nửa thế kỷ ngủ lạnh mình trong cô đơn.
Thằng con lớn vừa đến tuổi trưởng thành đã theo gương bố ra Đïồng Đïế. Đứa thứ hai lại âm thầm vào Quang Trung. Vừa ra trận đầu thằng nhỏ đi theo bố. Chưa kịp nhận xác nó, chị đã có tin thằng con cả anh dũng hy sinh. Mới hôm nọ chôn xác chồng trong nghĩa trang quân đội. Ngày hôm nay chôn con cũng cùng nghĩa trang xưa. Hai mươi năm là hai lần lãnh tiền tử. Tiền tử này dùng mua vải bó chôn người chết kia.
Chị ơi, sao đời chị quá thống khổ" Chết còn sướng hơn chịu những khổ đau dằn vặt dài lâu đến từng ngày của chị.
*
Ngày nước mất chị lại thêm một gánh nặng. Nuôi con theo chủ nghĩa, thăm chồng trong lao tù. Sáng chị gánh thúng xôi đi bán dạo. Chiều về họp tổ dân phố chống tiểu thương. Nhìn đàn con dại đeo khăn quàng đỏ chị nuốt hận khi nghĩ đến sinh mạng của chồng trong trại cải tạo. Đïược thăm nuôi chồng chị đành gạt lệ làm lơ. Mười năm thăm nuôi, một thân khí huyết hao mòn vì chồng, vì con.
Dành từng miếng thịt sấy khô, vay từng đồng bạc lẻ để mua thỏi đường rồi chị lại gồng gánh đi hàng trăm cây số thăm nuôi chồng. Từ miền Nam chị lặn lội ra tận đất Thanh Hóa, Lạng Sơn để cứu chồng. Tôi không tưởng được làm sao chị có thể gánh nổi đoạn đường dài ấy. Khóc khi nhìn thấy anh, chị nhẹ hứa:
- Mình cứ an lòng. Em phải sống để nuôi mình và nuôi con.
Anh được thả ra khi chỉ còn thở được đúng năm hôm. Đêm cuối cùng nhìn chị, anh bắt hứa:

- Mình phải tìm cách đưa con đi. Mình còn trẻ cứ bước thêm bước nữa nếu gặp người tốt. Đừng bận tâm gì hai chữ chính chuyên.
Chị gục đầu khóc trên xác anh thầm thì:
- Tôi có tái gíá làm sao mặt mũi nào nhìn lại được mình, được con.
*
Ngày Quốc hận anh ra đi không kịp từ giã. Đêm mất nước nhìn trời trong đạn pháo chị thầm khấn đất trời anh được an bình thoát nạn. Chị hy sinh chấp nhận ở lại nuôi con không chút đắn đo. Nhìn Sàigòn qua hàng nước mắt, chị chỉ nghĩ đến anh và đàn con dạùi chưa đủ khôn. Anh ra đi để một mình chị ở lạùi chịu đựng tất cả. Mang tiếng vợ cấp tá bị nhiều hành hạ. Chồng sĩ quan xưa phải dọn nhà đi kinh tế mới.
Khổ đau này anh có biết đâu"
Bên kia bờ đại dương anh vội theo người bạn mới. Bên bờ đạùi dương này chị vẹo người trồng sắn nuôi con. Mười năm biền biệt không một lá thư thăm hỏi. Tám năm nghìn trùng chẳng một thùng quà cứu đói. Thằng con út vô tình hỏi sao đứa bạn có cha nước ngoài lãnh đồ hàng tháng. Mười lăm năm xa cách chị đắng cay một mình nuôi con. Chín năm gĩa biệt có chồng cũng như không.
Nỗi lòng này anh có thấu chăng "
Sợ hàng xóm cười chê vô phúc lấy chồng không trách nhiệm, chị thường viết thư giả chồng gửi. Lâu lâu mua xấp vải thô khoe mới lãnh đồ chồng cho. Đêm nằm lấy xấp vải đắp tấm thân khô, nghĩ tới chồng tủi khóc chảy máu mắt. Nước mắt đã cạn từ lâu đâu còn nữa.
Người hỡi, người vô tình, người bớc bẽo. Xin hãy nhận lỗi chứ đừng đổ chi tới vận nước đổi thay.
*
Ngày anh mãn tù cải tạo, cũng là ngày chị mãn kiếp hy sinh. Bao năm thăm chồng, nuôi con, sức cùng lực kiệt. Tấm thân héo gầy khô cằn như thân người tù. Nắm tay anh, nhìn đàn con dại lần cuối chị tuôn hai hàng lệ nóng:
- Mình phải sống để tìm tự do cho con. Tôi có chết vẫn về phù hộ cho mình, cho con.
Mắt đã nhắm nhưng lệ chưa chịu khô. Mặt thanh thản ra đi nhưng hồn vẫn lẩn quẩn quanh nhà. Thân yên bình, chị nằm suôi tay nhưng lòng vẫn quặn đau vì chồng, vì con.
*
Chị và các con được bảo lãnh qua sau chín năm cách biệt. Ngày trùng phùng cũng là ngày đứt đoạn chia tay. Anh lặng lẽ giới thiệu người vợ Mỹ. Chị bỡ ngỡ nhìn đàn con lai của giòng thứ. Chín năm đau khổ lẻ loi với Bác, với Đïảng. Giờ đây phải sống không chồng trên đất nước tự do. Phải chi đừng bảo lãnh để khỏi thấy sự thật. Thầm xin người cứ giả dối để đừng gây thêm khổ đau.
*
Bước chân xuống ghe nhỏ cùng đàn con thơ trốn loài qủy đỏ, chị lại gặp bọn qủy dữ ngoài biển Đông. Đặt chân tới được trại tỵ nạn, con gái còn, con trai mất. Đứa còn, sống cũng chẳng hơn đứa chết. Hằng đêm ôm thân nhỏ bé của đứa con gái, lại nghĩ đến loài thủy khấu hành hạ thân mình. Tự do, hai chư,õ gia đình chị phải trả bằng một gía thật đắt. Mạng đứa con trai và tấm thân người con gái. Nhân quyền có ai nhắc tới trên đảo Kra.
*
Gia đình chị là gia đình tỵ nạn đầu tiên đặt chân tới đất Mỹ. Chị đến với hai bàn tay trắng và đàn con dại. Anh hẹn sẽ đi sau nhưng chậm chân kẹt lại. Không chồng sống trên đất khách cũng không rành ngôn ngữ. Chị phải vất vả tìm mọi cách sống nuôi con. Từng ngày qua là từng hy sinh. Mỗi ngày tới là mỗi nhẫn nhục. Chị lặng lẽ một mình xây dựng cuộc đời mình lại từ đầu.
Ngày, chị làm bồi bếp, bồi phòng trong nhà hàng, khách sạn. Tối về, lúc học nói tiếng người, lúc dậy con làm bài toán cộng. Ngày cuối tuần chị lại còng lưng đạp máy may kiếm thêm chút ít. Có khi qua nhà người trông dùm con cho có thêm vài chục bạc. Chị lại âm thầm hy sinh thân mình không nuối tiếc.
*
Gia đình chị cũng là gia đình tới Mỹ muộn màng nhất. Tuy với tên gọi HO, cũng không được nhiều giúp đỡ. ODP lại càng tự túc, tự lo. Chị quyền biến thay đổi để hòa mình vào xã hội mới mong ngày vươn lên. Chị làm thợ may trong hãng bán quần áo. Chị học làm nail trong Shopping Mall. Chị coi tiệm giặt ủi, dry clean. Chị gói hàng trong Super Market. Chị bán hàng garare sale. Chị quảng cáo cho công ty điện thoại. Chị chạy dây trong hãng điện thoại. Chị làm thư ký trong văn phòng địa ốc. Chị bán thuốc cho Eckerd Drug. Chị mở nhà hàng, quán ăn. Chị xây trường dậy thẩm mỹ. Chị thành lập công ty làm mỹ phẩm. Chị đầu tư mua bán bất động sản.
Năm xưa chị vặn người bốc đất trên công trường thủy lợi Lê-minh-Xuân. Ngày hôm nay chị còng lưng đạùp máy may ở phố Santa Ana. Hôm kia chị gánh thúng xôi đi bán dạo. Bây giờ chị ngồi viết program cho máy điện toán trong nhà băng. Ngày ấy chị cũng là cải tạo viên trốn Cộng sản. Hôm nay chị đọc tin thời tiết cho đồng bào tôi sáng sáng.
Chị lại cùng anh sánh vai tiếp tục cuộc chiến đấu cho tự do, dân chủ của nước nhà. Tuy chân yếu tay mềm chị cũng bắn được vào tòa đại sứ của loài qủy đỏ. Liễu yếu đào tơ, chị cũng tỏ dũng cảm diệt loài Cộng nô. Những ngày Việt cộng qua xin bang giao, chị và mọi người đứng cản, phất cao ngọn cờ của chính nghĩa. Đïêm biểu dương chống Trần Trường, chị cất cao lời ca tiếng hát cho quê hương. Ngày chị kêu tự do tôn giáo, đêm chị viết kiến nghị chống Đảng bán nước. Trưa chị gửi thỉnh nguyện thư cho Nhân quyền tới quê nhà. Chiều chị đánh E-mail đòi dân chủ, tự do cho Việt Nam. Bão miền Trung năm xưa, chị tích từng chai nước mắm gửi về. Lụt miền Nam hôm nay, chị gom cả bàn chải, xà bông. Ngày Giáng Sinh chị gói từng món quà niềm mơ ước cho mỗi em nhỏ trong cũng như ngoài nước. Đêm Trung Thu chị vất vả châm sáng cái lồng đèn cho con gái tôi.
Định mệnh đã dành nhiều đau khổ cho dân tộc tôi. Định mệnh phải cho dân tộc tôi có chị để khóc vơi nỗi thống khổ này. Tôi biết chắc cả cuộc đời chị sẽ không ngừng hy sinh cho chồng, cho con và cho đất nước. Tôi biết rõ chị chỉ sống hạnh phúc khi gia đình, mọi người nhà nhà đều ấm no, yên bình.
Làm sao đồng bào tôi quên được tình nghĩa của chị"
Làm sao tôi nói hết được sự hy sinh chịu đựng âm thầm này"
Thưa chị, dân tộc tôi thương nhớ chị mãi mãi.
Chị ơi, xin chị cho tôi được thêm một lần nắm tay chị tỏ lòng mến thương.
Houston, mùa Quốc-Hận 2002
Lê Như Đức

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,871,715
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Nhạc sĩ Cung Tiến