Hôm nay,  

Một Di Dân Già Học Esl Tại Mỹ Quốc

29/05/200200:00:00(Xem: 170437)
Người viết: Thái Nguyễn
Bài tham dự số: 2-553-vb80525
Tác giả Thái Nguyễn, cư trú tại Fountain Valley, sanh năm 1920. Tuy đã 83 tuổi, cụ Nguyễn vẫn tiếp tục học Anh ngữ ESL. Sau đây là bài viết đặc biệt ghi lại cảm tưởng của vị học viên cao niên, bằng cách hành văn trịnh trọng thường thấy trong thế hệ của cụ.

Hầu hết người già đều lui về bóng tối; Tôi già, tôi còn sống vui, sống trẻ, sống thanh cao. Ai bảo: Già lẩm cẩm, thiếu minh mẫn, bỏ trước quên sau vẫn kiếm hoài.
Không! Tuổi già như tôi còn xài tạm, chữ ít lòng nhiều, tôi còn ham học, học sao đủ tiếng, đủ nói qua loa, khỏi giả câm, không giả điếc.
Tôi đã tám mươi ba, tôi không nói ba hoa, học cho vui, biết cho vui, chẳng ham danh lợi, chẳng tham tiền.
Mai đây lui về chín suối, tiền bạc đầy túi, khó nổi mang theo. Có danh, có vọng, vọng tưởng làm sao tránh được bốn chữ: "Ích kỷ hại nhân" để muôn dân còn nhớ mãi! Tiền tài phấn thổ, nghĩa trọng thiên kim!
Ôi đời là thế! Nói là nói, làm là làm.
Người ta say vì danh vọng, say vì tiền, mê vui xác thịt, mê triền miên. Tôi vui dậy sớm, vui luyện hình, luyện làm sao ăn ngon, ngủ được, giữ mãi ẩm thực, tứ thời điều độ, mỗi độ xuân về, mỗi xuân tươi, yêu đời, yêu sống, yêu sinh ngữ.
Mỗi sáng tôi dậy năm giờ, lo ăn, lo học, lo kịp chờ lên xe. Lên xe tôi đến nhà trường, tay cắp sách vở, tay cầm "cane" theo. Mắt tôi mang kiếng nom xa, tôi thay kiếng cận lúc vào hành văn.
Anh văn khó đọc, khó nghe, nói nhanh như chớp, người già khó theo. Nói thì nói ngọng, nói nghẹo, nói lăng, nói dịu, nói trầm, lại thêm nói bổng.
Ôi khó thật là khó, nhưng có khó mới có khôn, có công mài sắt, có ngày nên kim. Có chí thì nên, ai bền nấy thắng, mắt mờ tai điếc, răng rụng xì hơi, lưỡi cứng đơ, khó nhờ người uốn.


Thầy giáo người Mỹ, không nghĩ cũng biết bằng giọng khác Việt Nam, khó mà đọc theo giống như nguời Mỹ. Mỗi dịp thốt lên không đúng giọng Mỹ, ai nói nấy nghe, ai đọc nấy hiểu, thầy không hiểu trò, trò chẳng hiểu thầy, mạnh ai nấy hiểu, hiểu lung tung, huề cả làng!
Âu chi đừng vội bi quan, vạn sự khởi đầu nan, dần dà rồi cũng ổn "Thị học như thị chích" học là vui, là thích, thích thú thơm ngon như giòn thịt nướng.
Ngày tháng trôi qua, miệt mài kinh sử, mỗi chữ mỗi suy, suy nghĩ làm sao cho mẹo, luật song toàn, chữ nghĩa rõ ràng, câu kéo đàng hoàng, súc tích, ngắn gọn. Nghe thì nghe kỹ, nghe nhanh, thính tai như thỏ to vành mới ngoan.
Nghe kỹ, nghĩ nhanh, tập trung lẹ, là mẹ thành công. Ôi, tuổi xế, đời tàn mà còn mang nặng nợ, nặng nợ vì chữ, vì nghĩa, vì văn hóa. Tham ăn, tham ngủ, tham đủ trò chơi. Nay tôi tham học cũng là trò tham. Sống mỗi nết, chết mỗi tật, tham, sân, si, mải mê kiếp người thêm bận rộn.
Xưa có câu: Mê cay, mê đắng, ai chẳng mê ngọt, mê bùi! Nay tôi mê chữ cũng là thú mê.
Đồng sàng đổ bác, cờ bạc, trụy lạc mê say, ít ai say chữ, say chữ Anh văn, lắm "mốt" lắm "tăng", ai hằng nhớ nổi.
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Cơm no, áo ấm. Độ rày ai lo"
Độ rày đã có người lo
Lo cơm, lo chữ, lo ngữ Anh văn
Ai lo chẳng kịp, chẳng bằng Mỹ lo
Mỹ lo do bộ giáo dục, do ban xã hội, do đội "worker"
Di dân người Việt, không thiệt điều gì
Cơm no, chữ học, hơn thì quanh năm
Học sao cho giỏi, học được Anh văn
Sinh ngữ quốc tế, khó dễ đủ điều
Học được, nói thông, rộng đường giao tế
Ôi! Hay làm sao, đẹp làm sao cho cuộc sống Mỹ Việt
Việt Mỹ đề huề mọi bề hoan hỷ.
Fountain Valley, April 17, 2002
THÁI NGUYỄN
Chú thích:
-”ESL”: English Second Language (Anh văn sinh ngữ phụ).
-Cane”: Cây gậy của người già dùng để chống khi đi bộ.
-”Thị học như thị chích”: Xem sự học là thơm ngon thích thú như ăn thịt nướng.
-”Worker”: Người cán sự lo thủ tục giấy tờ để người thụ hưởng lãnh trợ cấp của Bộ Xã Hồi.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,723,640
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến